Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thấy hòa thượng công kích tới, Chu Cẩn lại theo bản năng thi triển Hấp Tinh đại pháp, chuẩn bị hấp thu nội lực của Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng không ngờ lần này hòa thượng trước mắt không né tránh, trở tay trực tiếp chụp về phía cổ tay của Chu Cẩn.
Nếu như song thủ hai người chạm vào nhau, như vậy chính là thời điểm hấp thu nội lực tốt nhất. Chu Cẩn tưởng rằng cơ hội đã tới, muốn lập tức xuất thủ chụp lấy tay của Hoắc Nguyên Chấn, thừa dịp tốt hấp thu nội lực.
Nhưng mới vừa đưa tay ra, hắn liền ý thức được không tốt.
Hòa thượng này lực lớn vô cùng, mình nắm tay hắn lại, chắc chắn không phải dễ dàng gì.
Hơn nữa một khi bị hắn nắm tay lại, luồng khí màu vàng trên không kia giáng xuống, có thể đập xuống đầu mình hay không.
Chỉ trong khoảnh khắc do dự này, Chu Cẩn liền mất đi tiên cơ, Hấp Tinh đại pháp đã không dùng được.
Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân xông lên giống như quỷ mị, đầu tiên là một tiếng Phạm âm chấn nhiếp, ngay sau đó chính là Phật quang chói mắt, sau đó nhanh chóng sử xuất Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, chỉ trong thoáng chốc rốt cục đã nắm được y phục của Chu Cẩn.
Giữa không trung, rốt cục luồng khí màu vàng đã giáng xuống.
Bị Hoắc Nguyên Chân nắm y phục lại. Chu Cẩn nhất thời hồn phi phách tán.
Cũng không kịp nhớ sử dụng Hấp Tinh đại pháp, Nga Mi Thích xuất thủ đâm thẳng vào ngực của Hoắc Nguyên Chân, đồng thời thân thể chợt lui về phía sau tránh né, áo quần nhất thời rách toạc. Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chấn nhanh chóng hiện lên, đón đỡ một phát Nga Mi Thích của Chu Cẩn.
Lúc vội vàng Chu Cẩn cũng không dùng đến toàn lực, sau khi đã đâm xuyên Kim Chung Tráo cũng đã không có lực nổi tiếp.
Mà lúc này, luồng khí màu vàng đã giáng xuống giữa Hoắc Nguyên Chân và Chu Cẩn.
Một tay còn lại của Hoắc Nguyên Chân vẫn nhàn rỗi chính là chờ giây phút cuối cùng này, lập tức bắn ra Vô Tướng Kiếp Chỉ, dẫn động luồng khí màu vàng trên đầu chỉ nhằm vào Chu Cẩn đánh tới thật mạnh.
Luồng khí cỡ quả bóng rổ xoay tròn gào thét, dưới sự thúc đẩy của Vô Tướng Kiếp Chỉ, rốt cục phát ra một đòn sắc bén nhất.
Chu Cẩn sử xuất khí lực bình sinh né tránh, đã né tránh được trước ngực, lại không thể né tránh được thắt lưng bụng, rốt cục bị Tam Phân Chân Dương Khí của Hoắc Nguyên Chấn chờ đã lâu đập trúng.
Trong nháy mắt, huyết nhục văng tung tóe. Bên hông của Chu Cẩn bị một vết thương rất lớn. Mặc dù Tam Phân Chân Dương Khí không phải là đánh trúng chính diện, thế nhưng cũng đập cho ruột của hắn lòi ra, một vết thương nửa hình tròn xuất hiện ở ngang hông.
Lần này ít nhất đã đánh rơi năm cân thịt của Chu Cẩn.
Chu Cẩn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, thân thể lui về phía sau cấp tốc, toàn thân lóe ra một tầng hào quang màu máu giống như tên rời cung, với tốc độ không thể ngăn trở xông về phía rừng rậm nơi xa.
Phía sau vết máu tung bay một đường, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Kết quả này vượt ra ngoài dự liệu của Hoắc Nguyên Chân quá lớn.
Bình thường mà nói, mặc dù Tam Phân Chân Dương Khí không có đánh trúng chính diện Chu Cẩn, nhưng hắn cũng đủ để lấy mạng, thế nhưng không ngờ giây phút cuối cùng lão già này đã sử dụng ra một chiều kỳ quái, lại có thể bỏ chạy.
Hoắc Nguyên Chân đã gặp chiêu này, trước đây Hoa Vô Kỵ đã từng sử dụng qua một lần, dùng để chạy trốn, có thể chạy trối chết không cách nào ngăn trở, không ngờ Chu Cẩn cũng biết.
Nhưng sau khi sử dụng qua chiều này, công lực của Hoa Vô Kỵ cũng không có tiến bộ hơn, cuối cùng vẫn thua dưới tay mình.
Hôm nay có thể đánh bại Chu Cẩn, toàn bộ dựa vào chiến thuật thích đáng của mình, nếu như bàn về thực lực đơn thuần, mình vẫn chưa bằng được lão ma đầu đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong này.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân gần như dùng hết tất cả thủ đoạn của mình.
Kim Chung Tráo, Đại Lực Kim Cương Chỉ, Long Trảo Thủ, Vô Tướng Kiếp Chỉ, Tam Phân Chân Dương Khí, Sư Tử Hống, Phạm âm, Pháp Tướng, Phật quang, Đại Na Di, vân vân, gần như dùng toàn bộ một lần, mới coi là đánh bại Chu Cẩn, thế nhưng cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát.
Chu Cẩn trọng thương như vậy chạy đi cũng không việc gì, sau này uy hiếp của hắn đã không lớn, nhưng Hoắc Nguyên Chân đau lòng nhất là trên người Chu Cẩn có một tấm Huyết Ma Tàn Đồ, mình lại không lấy được.
Hắn có chút tức giận hung hăng vứt y phục kéo xuống từ trên người Chu Cẩn xuống đất.
Một mảnh lụa màu trắng nhẹ nhàng bay ra từ trong y phục rách nát của Chu Cẩn, rơi xuống trước mặt của Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, sau đó lập tức ngồi xổm xuống, nhặt mảnh lụa kia lên như nhặt được chí bảo.
Mình quá quen thuộc mảnh lụa này, đây rõ ràng chính là Huyết Ma Tàn Đồ.
Để phòng ngừa bất trắc, Hoắc Nguyên Chân thận trọng cầm Huyết Ma Tàn đồ xem một chút, nhìn qua đã xác định, đây là Huyết Ma Tàn Đô thật sự, là mảnh nằm ở vị trí góc trên bên phải.
Đến bây giờ, mình đã thu được năm mảnh Huyết Ma, chín mảnh đã lấy được hơn phân nửa, trở thành người có Huyết Ma Tàn Đồ nhiều nhất.
- Thật là hay quá, thật là hay quá!
Hoắc Nguyên Chân vô cùng kích động trong lòng, mặc dù Chu Cẩn trọng thương chạy trốn có hơi đáng tiếc, nhưng cũng không quan trọng lắm. Lần sau gặp lại Chu Cẩn càng không có cơ hội thắng, bị thương nặng như thế, hắn có thể giữ được công lực hiện tại cũng đã khó khăn.
Rốt cục đã giành được thứ quan trọng nhất, mảnh Huyết Ma Tàn Đồ thứ năm.
Góc dưới bên trái, góc trên bên trái, góc trên bên phải, ở giữa phía trên, ở giữa bên phải, năm mảnh tàn đồ.
Đáng tiếc không có được mảnh trung tâm của chín mảnh Huyết Ma Tàn Đồ, nếu không Hoắc Nguyên Chân suy đoán, chỉ cần dựa vào năm mảnh cũng có thể đoán ra một vài thứ.
Thận trọng cất Huyết Ma Tàn Đồ, Hoắc Nguyên Chân quay đầu quan sát bốn người bên kia còn đang chiến đấu.
Chu Cẩn thua trận hiển nhiên là ngoài dự liệu của thầy trò Quách Nhan. Bây giờ chiến đấu cùng Nhất Đăng, Tuệ Nguyên, thầy trò bọn họ đã ở vào hạ phong, rất lo lắng Hoắc Nguyên Chân lại đột nhiên đánh tới.
Vừa thấy Hoắc Nguyên Chân rốt cục đã đi tới bên cạnh hai người mình, Quách Nhan cũng biết mọi sự hỏng rồi, nếu còn đánh tiếp tục nữa, thầy trò mình khó thoát vận rủi.
Thấy phương trượng tới đây, Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên hai người càng tăng nhanh lực độ công kích, kiên quyết không để cho hai thầy trò này chạy trốn, hôm nay nhất định phải giữ bọn họ lại.
Quách Nhan cảm giác được tình thế không ổn, lập tức lớn tiếng nói:
- Phương trượng Nhất Giới, chuyện hôm nay lão phu thừa nhận thất bại, bằng lòng thề với trời sau này cũng không tìm tới quấy rầy Thiếu Lâm nữa.
- Bần tăng thờ phụng Phật tổ, ngươi thề với trời, bần tăng có thể nào tin tưởng được?
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đến gần vòng chiến, gây ra cho Quách Nhan và Đồng Hóa áp lực tâm lý cực lớn.
- Vậy lão phu bằng lòng thề với Phật tổ, chỉ cầu phương trượng hôm nay để thầy trò ta một con đường sống.
- Thả hổ về núi, tất đả thương người, mặc dù bần tăng là người xuất gia, thế nhưng cũng không muốn hành sự mềm yếu như nữ nhân, Quách thí chủ, hôm nay sư đồ ngươi đừng mơ tưởng đào thoát!
Hoắc Nguyên Chân đã đi tới phụ cận vòng chiến, Quách Nhan biết nếu không quyết đoán, chờ khi hòa thượng này tham chiến chính là kỳ hạn chết của thầy trò mình, lập tức quyết định rất nhanh, mãnh liệt vung mấy kiếm, sau đó đột nhiên ném kiếm trên đất, hai tay giơ lên cao nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng, lão phu là thật tâm thật ý không muốn đối nghịch cùng Thiếu Lâm nữa, cầu xin phương trường từ bi!
Sau khi nói xong, Quách Nhan không nhúc nhích, mặc cho kiếm của Tuệ Nguyên quét tới cũng không có ý tránh né chút nào.
Tuệ Nguyên tranh thủ lúc rãnh rỗi quét nhìn sư phụ một cái, phát hiện Hoắc Nguyên Chân như có điều suy nghĩ, không dám tự ý quyết định, sau khi bảo kiếm đến trên cổ của Quách Nhan cũng bất động, chờ đợi sư phụ ra quyết định.
Bên này Quách Nhan đã đầu hàng, bên kia Đổng Hóa lại có chút điên cuồng, hướng về Quách Nhan nói:
- Sư phụ, người điên rồi, hòa thượng này là đầu sỏ gây nên cái chết mấy người huynh đệ của chúng ta.
Quách Nhan nhắm mắt lại, mở miệng nói:
- Huynh đệ các ngươi chủ động tìm người gây phiền phức, không giết các ngươi giết ai. Thôi, chúng ta không có năng lực báo thù, hãy nói chuyện điều kiện cùng phương trượng Đại sư đi.
Lúc này Nhất Đăng cũng dùng tay, tay bấm Nhất Dương Chỉ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thầy trò đối diện, nếu như đối phương còn có cử động khác sẽ lập tức xuất thủ công kích.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt Quách Nhan đã buông vũ khí xuống, mở miệng nói:
- Không biết bần tăng còn có chuyện gì có thể nói cùng Quách thí chủ?
- Phương trượng, Quách mỗ bằng lòng đề cử Thiếu Lâm các ngươi gia nhập Võ Lâm Minh, hơn nữa còn nhất định sẽ thành công. Đồng thời sau khi các ngươi vào liên minh, kết thành đồng minh chặt chẽ cùng các ngươi, tuyệt không đổi ý.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, hơi có chút động lòng, nếu như có thể dùng phương thức này gia nhập Võ Lâm Minh, đúng là một lựa chọn không tệ, chẳng qua là lời của Quách Nhan có thể tin tưởng được sao?
Đến lúc này, Quách Nhan biết làm như thế nào mới có thể giữ được tính mạng, tiếp tục nói:
- Đại sư có thể phong bế huyệt đạo của ta, như vậy hẳn là cũng đủ bày tỏ thành ý của Quách mỗ.
Nghe thấy lời của Quách Nhan, Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, nói như vậy, quả thật có thể chứng minh Quách Nhan là thành tâm muốn thảo luận cùng mình, sinh tử cũng không do mình nằm trong tay, làm sao lại không có thành ý.
Đây là một người thông minh, biết nên làm thế nào mới có thể bảo toàn mình ở mức độ lớn nhất, hơn nữa rất có lý trí, Hoắc Nguyên Chân thích hợp tác cùng người như vậy.
Nhưng lúc này, Đổng Hóa lại ở bên cạnh kêu lên:
- Không được! Sư phụ, chúng ta không thể đầu hàng, ta phải giết hòa thượng này! Chúng ta cùng tiến lên!
Hắn đã chiến đấu hết sức mệt mỏi, lại còn giơ kiếm đâm về phía Hoắc Nguyên Chân.
Quách Nhan liếc mắt nhìn đồ đệ của mình, nhắm hai mắt lại có chút thống khổ, hiển nhiên hắn đã không muốn xen vào chuyện đồ đệ của mình nữa.
Trong lòng đã có quyết định, Hoắc Nguyên Chân không muốn bị Đổng Hóa phá hỏng, sắc mặt trầm xuống, bắt lại kiếm của Đổng Hóa, dễ dàng vặn xoắn lại. Sau đó thân thể thấp thoáng một cái, tránh thoát bàn tay đã vô lực của Đổng Hóa, nắm lại bờ vai của hắn quát lạnh một tiếng:
- Bớt làm ồn ào ở đây, cút đi, lỏi con!
Tay run lên, thân thể của Đổng Hóa bị Hoắc Nguyên Chấn ném thẳng vào một tảng đá, sau đó hắn nhìn về phía Nhất Đăng nói:
- Phế công lực toàn thân của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể làm loạn.
Nhất Đăng còn đắm chìm vào trong câu nói “cút đi, lỏi con” kia của Hoắc Nguyên Chân, trong lòng thầm nghĩ phương trượng thật là có tài, cũng không nói “Cút con bà ngươi đi”, mà là dùng một danh từ ra vẻ nho nhã như vậy.
Nghe thấy mệnh lệnh của phương trượng, Nhất Đăng gật đầu đáp ứng đi đến chỗ Đông Hóa bị ném tới tảng đá đã có vẻ hôn mê kia.
Hoắc Nguyên Chân cũng rất bội phục Quách Nhan, bị mình phong bế đại huyệt toàn thân, nhưng cũng có thể thảnh thơi sống trong phòng khách của Phương Trượng Viện, mỗi ngày ăn uống một chút. Trong lúc rảnh rỗi còn tìm mình nói chuyện phiếm, nếu không là đi dạo ở trong chùa, thậm chí thỉnh thoảng còn thắp hương bái Phật.
Thư xin gia nhập Võ Lâm Minh đã đưa ra ngoài, Quách Nhan thân là chưởng môn của Thiên Kiếm môn, tự mình đề cử.
Ba điều kiện gia nhập Võ Lâm Minh, trước mắt Thiếu Lâm tự đều đã thỏa mãn.
Có một môn phái trong Võ Lâm Minh đề cử, điều này đã thỏa mãn.
Đệ tử vượt qua một trăm người, điều này cũng đã sớm đủ.
Ít nhất một tên Tiên Thiên hậu kỳ, trước mắt Thiếu Lâm đã có Nhất Đăng và Tuệ Nguyên.
Quách Nhan nói cho Hoắc Nguyên Chân, một khi đưa thư xin ra ngoài chính là tuyệt đối không thể thay đổi. Hơn nữa Quách Nhan dùng ấn trưởng lão Võ Lâm Minh của hắn đóng lên thư, không thể nào làm giả được.
Lộ trình từ núi Thiếu Thất đến Hồ Điệp cốc ước chừng năm ngày, chỉ cần thư xin đưa đến, phía Hồ Điệp cốc nhất định phải phái người đến khảo sát Thiếu Lâm tự có hợp cách hay không. Nếu như trải qua khảo sát, ba điều kiện đều là thật, như vậy Hoắc Nguyên Chân sẽ phải đi theo sứ giả đi tới Hồ Điệp cốc, tiếp nhận khảo hạch cuối cùng, quyết định có vượt qua kiểm tra vào liên minh hay không.
Bây giờ đã là Hai Mươi Hai tháng Tám, cho nên nếu dựa theo tốc độ nhanh nhất, đại khái chừng Hai Mươi Bảy tháng Tám, sứ giả của Võ Lâm Minh sẽ đi tới Thiếu Lâm tự.
Quách Nhan sáng sớm thức dậy, chạy tới chỗ Hoắc Nguyên Chân kiếm cơm ăn, bởi vì hắn phát hiện, Ninh Uyển Quân và La Thái Y tuyên bố tạm thời cư trú ở hậu sơn thường xuyên đưa thức ăn ngon tới cho phương trượng này, có thể là xuất phát từ cảm kích, món ăn nào cũng làm hết sức công phu ngon miệng. Quách Nhan lại cũng vô liêm sỉ chạy tới lợi dụng ăn lợi dụng uống, giống như từ trước tới nay cũng chưa có oán thù cùng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng từng quan sát Quách Nhan ngoài sáng trong tối không có phát hiện người này có cái gì dị thường.
Xem ra đây là một người hết sức thực tế, biết chuyện không thể làm liền dứt khoát buông thù hận xuống, một lòng hợp tác cùng Hoắc Nguyên Chân.
Về phần hắn có phải thật hoàn toàn buông bỏ thù oán hay không, Hoắc Nguyên Chân vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Nhưng hiện tại hắn không có công lực, không cách nào làm loạn, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không lo lắng lắm.
- Phương trường Đại sư, bánh đậu xanh này cùng canh quả nhãn hạt sen thật là mỹ vị nhân gian, nhưng ngươi không thể chỉ cho ta ăn bánh đậu xanh, thế nào cũng để lão phu nếm thử một chút canh hạt sen có mùi vị thế nào?
Quách Nhan nhìn hai miếng bánh đậu xanh nhỏ Hoắc Nguyên Chân đưa cho mình, có chút trách cứ Hoắc Nguyên Chân hẹp hòi quá mức, không chịu cho mình ăn thêm một chút.
- Chỉ là một ít thức ăn chay, Quách thí chủ không ăn cũng được.
Hai nàng Ninh Uyển Quân vất vả cực nhọc làm ra, Hoắc Nguyên Chân thật đúng là không nỡ cho lão già lòng dạ không thể lường ăn thức ăn này. Mặc dù bây giờ người này nhìn qua vô cùng hợp tác, nhưng ai có thể bảo đảm một ngày hắn có năng lực sẽ không cắn ngược lại mình một cái, cho nên không thể không phòng.