Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đã như vậy, quá khách sáo chính là mình tự chuốc lấy không thoải mái.
Chờ Hoắc Nguyên Chân sắp xếp xong xuôi trở lại, các đệ tử Thiếu Lâm đều xúm lại, mồm năm miệng mười trút ra bất mãn trong lòng mình.
- Sư huynh, những người này quả thật là quá vô lễ, chúng ta đưa ra đội ngũ hoan nghênh chào đón bọn họ, thậm chí bọn họ cũng không thèm nhìn qua một lần.
- Sư phụ, những người này không phải là hạng tốt lành gì.
- Phương trượng, Tuệ Nhất cảm thấy để bọn họ vào ở hẻm mộc nhân của chúng ta là tốt rồi, kê mấy cái giường bên trong cho bọn họ là được.
- Sư tổ, người ra lệnh một tiếng, các đệ tử đi ngay đuổi tên sứ giả khốn kiếp đó ra ngoài!
Thấy các đệ tử lòng đầy căm phẫn, Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Như vậy thì không cần, dù sao y vẫn phải khảo sát Thiếu Lâm chúng ta, cơ hội này có được không dễ, mọi người cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Mấy ngày nay cũng không cần để ý tới bọn họ, cứ làm chuyện của mình, coi như bọn họ không tồn tại là được rồi.
Hắn lại quay sang Nhất Không nói:
- Sư đệ, ăn uống trong mấy ngày này, không cần nấu thức ăn đặc biệt cho bọn họ, đệ tử của chúng ta ăn cái gì thì cho bọn họ ăn cái đó, không cho thêm thức ăn, nước trà cũng miễn, nước giếng của Thiếu Lâm chúng ta cũng ngọt vô cùng.
Nhất Không gật đầu đáp ứng, sau khi Thiếu Lâm đã trải qua nhiều chuyện, rốt cục Nhất Không cũng hiểu được vị trí của mình, đã phục tùng vô điều kiện đối với Hoắc Nguyên Chân.
Căn dặn xong, Hoắc Nguyên Chân trở về thẳng Phương Trường Viện, cũng không muốn chào hỏi cùng Trần Tiêu kia nữa.
Quách Nhan đi theo Hoắc Nguyên Chân trở về Phương Trượng Viện, đoán chừng là có lời muốn nói.
Sau khi hai người vào Phương Trượng Viện, Tuệ Nguyên giữ cửa ở bên ngoài, Quách Nhan lại nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng Đại sư, không ngờ kẻ gây khó khăn của Đông Phương Minh đã tới đây rồi, tên Trần Tiểu này đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ hơn mười năm, mặc dù công lực không kịp lão phu, nhưng vẫn còn mạnh hơn mấy tên đệ nên thân kia của ta, dùng y để khảo sát rõ ràng là không công bình đối với môn phái bị khảo sát.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu:
- Bần tăng sớm có chuẩn bị trong lòng, nếu Đông Phương Minh tuyên bố ta là tà giáo, tự nhiên là sẽ không dễ dàng để cho chúng ta vượt qua kiểm tra. Nhưng như vậy cũng không sao, tất cả hạng mục điều kiện Thiếu Lâm ta đều đầy đủ, bần tăng cũng muốn xem thử, Đông Phương Minh có lý do gì có thể cự tuyệt chúng ta vào liên minh.
- Còn có phương trượng nhất định phải cẩn thận một chút, nhất định mấy ngày nay thủ hạ của Quách Nhan có thể sẽ đi thu thập chứng cứ Thiếu Lâm là tà giáo từ dân chúng xung quanh nơi này. Nếu như có quá nhiều người nói Thiếu Lâm không tốt, bọn họ cũng có thể sẽ mượn đề tài này phát huy.
- Đi thu thập tin tức dân chúng nơi này?
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Vậy hãy để bọn họ đi thu thập đi, nếu như Thiếu Lâm ta ngay cả điểm này cũng không qua được, tin tưởng trong thiên hạ không có môn phái thứ hai có thể qua được nữa.
Quách Nhan gật đầu, chuyện cần phải nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, chuyện cần cũng đã nói, kết quả cuối cùng như thế nào cũng không liên quan tới mình.
Quách Nhan trở lại sương phòng nghỉ ngơi, Hoắc Nguyên Chân lại xếp bằng ngồi trên đài sen.
Tu luyện năm ngày qua thu hoạch cực lớn, chân khí trong cơ thể tăng lên gần như một phần ba, nếu cho hắn thêm thời gian tu luyện năm ba tháng, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm giác mình có thể chạm tới Tiên Thiên trung kỳ.
Nếu như đến Tiên Thiên trung kỳ, hắn cũng có thể tham gia khảo nghiệm Trần Tiêu, để sau khi Thiếu Lâm vào Võ Lâm Minh lập tức trở thành môn phái tam đẳng, có tư cách tham dự đại sự giang hồ.
Thế nhưng hiển nhiên hắn không có nhiều thời gian như vậy. Trần Tiếu là một Tiên Thiên hậu kỳ danh tiếng, nội lực chắc chắn hùng hậu hơn hẳn nhiều.
Nhưng nếu như Hoắc Nguyên Chân không tham gia khảo sát, như vậy cũng là một chuyện khó cả đôi đường.
Thiếu Lâm đã gia nhập Võ Lâm Minh, mà lại hắn thân là phương trượng còn không phải là đệ nhất cao thủ trong phái, thậm chí công lực của đệ tử cũng cao hơn mình, chuyện này truyền đi cũng hết sức khó nghe, Hoắc Nguyên Chân không thể không cân nhắc điểm này.
Vả lại để xem tình huống sau khi quay thưởng tối hôm nay như thế nào, lúc ấy hãy quyết định.
Hôm nay đã là chạng vạng tối Hai Mươi Bảy tháng Tám, qua một hồi nữa chính là Hai Mươi Tám tháng Tám. Hoắc Nguyên Chân còn nhớ, sau khi tiết Trung Thu lần trước kết thúc, Hệ Thống còn có nhắc nhở, nói là sẽ gia tăng thứ gì đó.
Gia tăng này là xuất hiện sau khi hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, ngẫm lại trắc trở khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Hoắc Nguyên Chân cho rằng vật phẩm gia tăng chắc chắn sẽ không kém.
Bây giờ cách nửa đêm còn có bốn năm canh giờ, Hoắc Nguyên Chân vốn dự tính tu luyện thêm một hồi nữa, đột nhiên lại mở mắt.
- Lão tới rồi sao?
Bước xuống đài sen, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng ra cửa Phương Thượng Viện, bảo Tuệ Nguyên cũng đi về nghỉ, cũng không dám kinh động Quách Nhan, cứ đứng ở cửa chờ đợi.
Đây là thanh âm của Vô Danh truyền vào trong tai của Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nên cẩn thận một chút.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, hắn cũng không lo lắng, nhưng lo lắng của Vô Danh vẫn rất có lý, bởi vì người tới quả thật đáng để coi trọng.
Một lát sau, một trận thanh âm tay áo phành phạch truyền đến, một lão nhân từ ỗ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không nói một lời, xoay người đi vào trong Phương Trượng Viện, lão nhân kia cũng không nói, đi theo Hoắc Nguyên Chân vào Phương Trượng Viện.
Vào đến trong phòng, Hoắc Nguyên Chân đóng cửa lại, nhìn về phía lão nhân nghênh ngang ngồi xuống ghế nói:
- Mạc giáo chủ, đã lâu không gặp, tiền bối vẫn khỏe!
Người tới đầu đầy tóc dài hoa râm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, khí độ bất phàm, lúc cặp mắt khép mở thần quang sáng chói, không phải là giáo chủ trước kia của Ma giáo Mạc Thiên Tà còn ai nữa.
Trong hiểu biết của Hoắc Nguyên Chân, trừ cao thủ Tiên Thiên viên mãn như Vô Danh ra, cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ không có được mấy người như vậy.
Hai huynh đệ Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân được Đinh Bất Nhị chân truyền, làm Tả Hữu Kiếm Thị, tập được Độc Cô Cửu Kiếm, công lực tuyệt cao, quả thật là chiến lực cao cấp trong chốn giang hồ.
Thực lực như Bất Tử Đạo Nhân, so với Lý Dật Phong cũng phải kém hơn một chút.
Cũng không phải nói là không ai có thể chống lại bọn họ, ít nhất hai người Mạc Thiên Tà, Đông Phương Minh, thực lực tuyệt đối không ở dưới hai người Lý Dật Phong. Trận chiến ở Thiên Sơn Ma giáo, Mạc Thiên Tà và Lý Dật Phong ác đấu đã lâu, chẳng phân biệt được cao thấp chính là minh chứng.
Bốn người này có thể nói là nhân vật cao nhất trên giang hồ lúc này, có lẽ còn có một ít người thực lực không thua kém gì bọn họ, tỷ dụ như chưởng phái của Không Động, nhưng dù sao Hoắc Nguyên Chân chưa từng gặp qua, cũng không biết được thực lực cụ thể như thế nào.
Dưới bọn họ một bậc chính là Bất Tử Đạo Nhân, ba người Tăng Đạo Ni cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, còn có Tu La Sát, Ngọc La Sát của Thiên Sơn, cùng với bọn Tư Bột Thác thượng nhân của Mật Tông, thực lực của bọn họ chỉ kém một chút so với Lý Dật Phong mà thôi.
Sau đó như bọn người Chu Cẩn, Mã Chấn Tây cũng là thực lực rất mạnh. Hoắc Nguyên Chân có thể đánh bại hai người này thật sự phần lớn là do yếu tố may mắn.
Sau nữa là bọn Quách Nhan, An Như Huyên, thực lực cũng không tệ.
Xuống chút nữa chính là Nhất Đăng, Tuệ Nguyên, tài nghệ của bọn họ cũng thuộc về hàng trung thượng trong Tiên Thiên hậu kỳ.
Xuống chút nữa như Lam Hi, Hoàng Kỳ, Tam Trưởng Lão Ma giáo, vân vân, nhân số đã tương đối nhiều.
Suy đoán tên Trần Tiêu của Võ Lâm Minh này tới, cũng là cùng cấp bậc với Tam Trưởng Lão của Ma giáo.
Tiếp tục đi xuống nữa còn có như Tứ Đại Danh Kiếm, cũng đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ có một khoảng thời gian.
Thậm chí xuống chút nữa, chính là La Thái Y vừa mới tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực kém cỏi nhất. Chỉ có điều La Thái Y tu luyện kiếm khí, bản thân thực lực cũng không kém, mới vừa tiến vào hậu kỳ, ước chừng cũng có thể sánh ngang cùng thực lực bọn Lam Hi.
Cho nên mặc dù Tiên Thiên hậu kỳ này nhìn cũng như một cảnh giới, nhưng thực lực trong đó chênh lệch một trời một vực, thực lực cao thấp giữa các cao thủ khác nhau thực sự không thể so sánh với nhau.
Mà Mạc Thiên Tà trước mắt chính là một trong mấy người đứng ở đỉnh Kim Tự tháp trong giang hồ.
Sau khi nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi, Mạc Thiên Tà gật đầu, đối với Hoắc Nguyên Chân khá lịch sự, dù sao đây là người đã cứu con gái của mình.
- Phương trượng Nhất Giới, Uyển Quân đâu?
- Ninh cô nương cùng La cô nương đang ở hậu sơn Thiếu Lâm ta.
- Các nàng đều khỏe chứ?
- Khỏe, Ninh cô nương mấy ngày trước đã đột phá bình cảnh, chính thức trở thành cao thủ Tiên Thiên.
- Cái gì? Uyển Quân đã tiến vào Tiên Thiên ư?
Mạc Thiên Tà có chút khó có thể tin, ngạc nhiên nhìn Hoắc Nguyên Chấn, tựa hồ muốn nhìn xem hòa thượng này có phải là đang nói láo hay không.
- Không chỉ Ninh cô nương đã đột phá, La cô nương cũng đã đột phá, bây giờ đã là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, ước chừng hai người các nàng mấy ngày qua đã hoàn toàn củng cố cảnh giới.
Ánh mắt Mạc Thiên Tà sáng ngời, hồi lâu mới nói:
- Thân thể của Uyển Quân yếu đuối, thuở nhỏ đã có một luồng khí tức thuần âm đè nén kinh mạch, mặc dù không phải là thuần âm chị thể thuộc loại trời sinh kia, nhưng muốn thoát khỏi khí tức trói buộc đột phá Tiên Thiên thật sự là khó càng thêm khó, có thể tu luyện tới Hậu Thiên viên mãn đã không dễ. Nếu nó có thể đột phá Tiên Thiên, nhất định là nhờ công lực thuần dương của bên ngoài phụ trợ, hắn người giúp Uyển Quân đột phá chính là phương trượng người.
- A Di Đà Phật! Chuyện này cũng là cơ duyên trùng hợp, Ninh cô nương cùng La cô nương vốn là muốn giúp bần tăng một chuyện, kết quả chân khí của bần tăng lại cũng trợ giúp các nàng đột phá.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân thản nhiên, nội tâm lại hơi có chút khẩn trương. Dù sao sau khi chuyện giữa hắn và Ninh Uyển Quân ở Lưu Hoa hà qua đi, trong lòng hai người đều có một cảm giác khác thường nói là không thẹn với lương tâm cũng hoàn toàn không phải.
Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng lại nói:
- Mạc giáo chủ lần này đến đây là muốn dẫn Ninh cô nương rời khỏi sao? Nếu là như vậy, bây giờ bần tăng có thể đưa Mạc giáo chủ ra hậu sơn...
Không ngờ Mạc Thiên Tà lại khoát tay áo một cái:
- Không cần, Mạc mỗ đến đây chủ yếu là muốn nhờ phương trượng thông báo Uyển Quân một tiếng, ta phải xuất môn một khoảng thời gian, tạm thời không thể tới đón các nàng. Chờ sau khi ta trở lại, lập tức sẽ đi giải quyết chuyện của Thánh giáo, chờ giải quyết xong chuyện của Thánh giáo mới trở lại đón nhận các nàng trở về Thánh giáo. Cho nên khoảng thời gian này, Đại sư hãy cực khổ chiếu cố một chút nữa đi.
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân lập tức ý thức được Mạc Thiên Tà là muốn đi tìm viện binh. Dù sao bây giờ Ma giáo đã đổi chủ, Tu La Sát và Ngọc La Sát lại không thể tương trợ lão mãi, một mình lão muốn đoạt lại đại quyền Ma giáo là không được.
Chẳng qua là không biết Mạc Thiên Tà muốn đi đầu tìm viện binh, Hoắc Nguyên Chân có chút ngạc nhiên.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không có trực tiếp hỏi, mà chỉ nói:
- Mạc giáo chủ không gặp mặt Ninh cô nương sao?
- Không gặp, để tránh đến lúc đó nó lại khóc sướt mướt, hết sức phiền lòng.
Mạc Thiên Tà phất phất tay, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
- Bần tăng có thể thay mặt truyền lời, nhưng nếu Ninh cô nương hỏi giáo chủ đi đâu, bần tăng nên trả lời ra sao?
Lúc này Mạc Thiên Tà đã đứng lên đi tới cửa, sau khi nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, trầm ngâm một chút:
- Nếu nó hỏi tới thì nói lão phu đi Ba Tư, chừng ba tháng thì có thể trở về.
Thấy Mạc Thiên Tà không gặp con gái của mình, cũng không quay đầu lại rời đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nên bội phục lão hay là nên chán ghét lão.
Đây là một người thành đại sự, người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, đối với tình cảm tương đối lạnh nhạt.
Nhưng lão còn cố ý chạy tới nói cho Ninh Uyển Quân một tiếng, nói rõ trong lòng của lão vẫn còn rất quan tâm tới đứa con này.
Dù sao muốn từ Thiên Sơn đi Ba Tư cũng không phải là cùng một phương hướng Hà Nam, thậm chí có hơi hoàn toàn trái ngược.
Thế nhưng Mạc Thiên Tà vẫn tới đây. Từ điểm này, Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn ra người này trong nóng ngoài lạnh, coi như là một hảo hán.
Chẳng qua là Hoắc Nguyên Chân không biết Mạc Thiên Tà đi Ba Tư làm gì? Chẳng lẽ Ba Tư có cao thủ bằng hữu nào của lão, có thể tới Trung Nguyên tương trợ cho lão hay sao?
Lắc đầu một cái, suy nghĩ của Hoắc Nguyên Chân trở lại Hệ Thống, bởi vì còn ba giờ nữa sẽ đến thời gian quay thưởng.
Đối với quay thưởng lần này, Hoắc Nguyên Chân có mong đợi rất lớn. Dù sao khó có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên như vậy, thế nào Hệ Thống cũng sẽ không quá keo kiệt, hẳn là sẽ chuẩn bị một ít thứ tốt để thưởng cho mình.
Cứ như vậy Hoắc Nguyên Chân cũng không có lãng phí ba giờ, trên đài sen tiếp tục tu luyện. Đợi đến khi Trần Tiếu khảo sát xong, mình sẽ lập tức đi đến Hồ Điệp cốc, đến lúc đó sẽ không còn được hưởng tăng tốc gấp mười hai lần này.
Luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí chậm rãi tăng trưởng trong cơ thể, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được cụ thể đường kính của luồng khí, trước mắt đại khái là sáu mươi mốt phân.
Căn cứ suy tính của Hoắc Nguyên Chân, nếu như Đồng Tử Công, Cửu Dương chân kinh, Vô Tướng Thần Công đều tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, như vậy đường kính của luồng khí này có thể sẽ đạt tới hai thước, hùng mạnh gấp mười sáu lần so với thời điểm mới vừa tiến vào sơ kỳ hiện tại.
Bởi vì sau khi mình dung hợp ba luồng nội lực, chỉ có Đồng Tử Công là Tiên Thiên sơ kỳ, Cửu Dương chân kinh và Vô Tướng Thần Công vẫn chỉ là Hậu Thiên viên mãn, hoàn toàn không thể giống như cả ba luồng nội lực đều đạt đến Tiên Thiên được.