Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Chỉ bằng vào mấy người chúng ta, có nắm chắc không?
- Chuyện này không cần các ngươi bận tâm, sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh.
Mấy tên thuộc hạ đều gật đầu, trong đó có người đi ra ngoài thông báo Hoắc Nguyên Chân.
- --------------------------------
Trong ba ngày qua Hoắc Nguyên Chân không bước chân ra khỏi cửa, vẫn ở trong Phương Trượng Viện nghiên cứu ảo cảnh Âm Dương giới kia.
Trải qua nghiên cứu thí nghiệm nhiều lần, Hoắc Nguyên Chân đã có rất nhiều tâm đắc.
Ảo cảnh này hết thảy đều tốt, hết sức thần kỳ, chỉ là tiêu hao nội lực có hơi quá lớn, với nội lực của mình trước mắt chỉ có thể chống đỡ gần nửa canh giờ.
- Ảo cảnh trung cấp quả nhiên là không dễ khống chế!
Đang cảm khái, bên ngoài Tuệ Nguyên tới báo, nói là Trần Tiêu kia đã chuẩn bị tiến hành khảo nghiệm cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ của Thiếu Lâm.
Trần Tiêu muốn khảo sát cao thủ, Hoắc Nguyên Chân cầu còn không được.
Chỉ cần thông qua hạng mục này, như vậy tối thiểu mình đã có tư cách đi tới Hồ Điệp cốc, bởi vì ba điều kiện đều đã thỏa mãn.
Khác nhau ở chỗ, Hoắc Nguyên Chân muốn trở thành môn phái mạt đẳng hay là môn phái tam đẳng.
Hắn tìm Nhất Đăng và Quách Nhan tới Phương Thượng viện của mình, cộng thêm Tuệ Nguyên cũng ở đây, người này coi như là đã sẵn sàng.
Đợi một hồi, Trần Tiêu được bốn tên hộ vệ của hắn đi cùng, bước chân thư thả đi vào Phương Trượng Viện.
Mấy người Hoắc Nguyên Chân đang chờ ở giữa sân, thấy Trần Tiêu đi vào, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu Trần thí chủ đã tới, vậy chúng ta mau bắt đầu khảo sát đi, khảo sát xong, đệ tử của ta còn phải đi tụng kinh bái Phật.
Trần Tiêu sắc mặt lạnh lẽo, hòa thượng này chờ ở trong sân, cũng không có ý mời bọn mình vào phòng, thật sự là có hơi quá đáng.
Hơn nữa mảnh đất trống giữa sân này, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Những người ta không mời mình, Trần Tiêu cũng không có biện pháp, chỉ có thể sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Có ai muốn tiếp nhận khảo sát?
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là liếc mắt nhìn Nhất Đăng, Nhất Đăng đi tới trước mặt Trần Tiêu:
- Lão nạp Thiếu Lâm Nhất Đăng, tiếp nhận khảo sát.
Trần Tiêu nhìn Nhất Đăng một chút, trong lòng đã có thể suy đoán không sai biệt lắm, sợ rằng nội lực của lão hòa thượng này còn cao hơn mình.
Thế nhưng thế nào cũng phải tỷ thí một chút mới được. Trần Tiêu gật đầu một cái, vén tay áo lên, nhìn Nhất Đăng nói:
- Một hồi Trần mỗ so đấu nội lực cùng ngươi, ngươi chỉ cần dùng nội lực chống cự nội lực của ta xung kích, giữ vững thời gian một nén nhang không bại, coi như đã thông qua.
- Không có vấn đề.
Nhất Đăng cũng có ngạo khí, ước chừng cũng có thể suy đoán ra phân lượng của Trần Tiêu, cũng không coi Trần Tiêu ra gì.
Người xung quanh đi sang bên cạnh để nhường lại cho hai người một mảnh đất trống.
Trần Tiêu đi tới trước mặt của Nhất Đăng, chậm rãi giơ hữu chưởng lên, lúc này Nhất Đăng cũng giơ tả chưởng lên, lòng bàn tay hai người đối lập nhau.
- Bắt đầu!
Trần Tiêu đột nhiên phát lực, một luồng nội lực vọt tới phía Nhất Đăng.
Nhất Đăng cũng đã chuẩn bị xong, lập tức điều động nội lực chống cự, trong nháy mắt giữa lòng bàn tay hai người bình phong bốn phía, so đấu nội lực giống như đánh giết sinh tử đã bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh quan sát một hồi, trong lòng âm thầm gật đầu. Thực lực của Nhất Đăng quả nhiên không tồi, Trần Tiểu này tuyệt đối không cách nào thắng được lão. Nếu không phải là quy định nói Nhất Đăng chỉ có thể chống đờ, chỉ sợ bây giờ đã đánh bại Trần Tiêu.
Qua thời gian ước chừng một nén nhang, Trần Tiêu bắt đầu chậm rãi thu lại nội lực, bởi vì Nhất Đăng chỉ chống đỡ cho nên cũng sẽ không thừa dịp Trần Tiêu thu lại nội lực làm tổn thương hắn, cũng bắt đầu triệt hồi nội lực. So đấu của hai người kết thúc.
Tiêu hao so đấu nội lực là rất lớn. Sau khi Trần Tiêu thu hồi bàn tay, hơi có chút thở hổn hển, muốn ngồi một lúc cũng không có chỗ, không khỏi trợn mắt hung hăng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó nhìn người bên cạnh nói:
- Hòa thượng Nhất Đăng của Thiếu Lâm tự, công lực Tiên Thiên hậu kỳ, thông qua.
Thuộc hạ của hắn bên cạnh lập tức ghi lại, hơn nữa viết ra hai phần chứng nhận, trong đó một phần giao cho Thiếu Lâm tự, một phần bảo tồn ở Hồ Điệp cốc, phía trên Trần Tiêu cùng Nhất Đăng đều ký tên đồng ý, còn có Quách Nhan làm người trung gian cũng ký tên đồng ý, chứng nhận chính thức có hiệu lực.
Sau khi có phần chứng nhận này, có thể nói Thiếu Lâm tự đã thu được tư cách đi Hồ Điệp cốc tiếp nhận điều tra khảo nghiệm cuối cùng. Nhưng nếu như chỉ có một tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy cho dù Thiếu Lâm tự cuối cùng vào liên minh cũng chỉ là môn phái mạt đẳng.
Kết thúc khảo nghiệm của Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chân nhìn sang Tuệ Nguyên nói:
- Nhất Đăng sư thúc ngươi đã thông qua, bây giờ ngươi lên đi.
Tuệ Nguyên lập tức gật đầu, đi tới trước mặt của Trần Tiêu.
Trần Tiêu vội vàng nói:
- Hãy khoan, để ta điều tức một chút.
Nơi này cũng không có chỗ ngồi, Trần Tiêu cũng phải đứng điều tức một hồi, sau khi đã khôi phục bảy tám phần bên nhìn Tuệ Nguyên nói:
- Tới đi.
Hai người so đấu một phen, nội lực của Tuệ Nguyên hoàn toàn không kém gì Nhất Đăng, tự nhiên Trần Tiêu cũng không cách nào đánh bại Tuệ Nguyên. Sau một nén nhang, Tuệ Nguyên cũng đã thông qua, hai bên ký tên phần chứng nhận thứ hai.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nói:
- Trần thí chủ, bần tăng chính là nhân tuyển thứ ba của Thiếu Lâm, chúng ta bắt đầu bây giờ, hay là để ngài nghỉ ngơi thêm chút nữa?
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân nói chuyện, âm thầm phóng ra ngoài một tia Tam Phân Chân Dương Khí rất nhỏ. Trần Tiêu đứng ở trước mặt của Hoắc Nguyên Chân cũng có thể cảm giác được nội lực cực kỳ mãnh liệt bá đạo của đối phương, có vẻ như muốn cuộn trào mãnh liệt mà ra.
Trong lòng Trần Tiêu âm thầm giật mình, không ngờ công lực của phương ở trượng này cao như thế, nội lực nóng rực, tu luyện công pháp thuần dương hắn là cực kỳ uy mãnh.
Nhưng hắn mang trách nhiệm trong người, mặc dù cảm giác được khả năng là không cách nào đánh bại Hoắc Nguyên Chấn, cũng nhất định phải thử một chút mới được.
So đấu còn chưa bắt đầu, khí thế của Trần Tiêu cũng đã có chút yếu đi.
- Không cần chờ, thời gian một nén nhang cũng tiêu hao không bao nhiêu nội lực, hơn nữa ở chỗ ngươi cũng không có nơi nào nghỉ ngơi. Phương trượng Nhất Giới, tới đi.
Trần Tiêu thông qua phương thức này khéo léo kháng nghị chuyện tiếp đãi sơ sài của Hoắc Nguyên Chân.
Hai người bắt đầu so đấu, vừa mới chạm tay, Trần Tiêu đã cảm giác được một luồng nội lực nóng bỏng, công pháp của hòa thượng này chẳng những là thuần dương, hơn nữa còn không phải là thuần dương thông thường. Nội lực vừa tiếp xúc đã có vẻ muốn mãnh liệt tràn qua, nuốt chửng lấy mình.
- Phương trường Nhất Giới, Trần mỗ phải nhắc nhở ngươi, ngươi cũng không được công kích Trần mỗ, chỉ có thể phòng ngự. Nếu như người làm thương tổn ta, coi như ngươi không thông qua.
- Trần thí chủ yên tâm, quả thật nội lực của bần tăng có tính công kích rất mạnh, nhưng vẫn có thể nằm dưới sự khống chế của bần tăng.
Quả nhiên, mặc dù nội lực của đối phương hùng hậu bá đạo, nhưng thật sự không có công kích mình, Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên tâm so đấu nội lực cùng Hoắc Nguyên Chân.
Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chấn bắt đầu tiêu hao kịch liệt, quả nhiên là tổng lượng nội lực của Tiên Thiên hậu kỳ rất lớn. Hắn dựa vào đặc tính của Tam Phân Chân Dương Khí, về uy lực không kém gì, nhưng về lượng vẫn còn kém Tiên Thiên hậu kỳ rất nhiều.
Song Trần Tiêu đã trải qua hai trận so đấu không có chút nghỉ ngơi khôi phục nào, tin tưởng cho dù nội lực còn lại của hắn nhiều hơn mình, cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Cố ý không để Trần Tiêu có cơ hội nghỉ ngơi thoải mái, chính là vì chuẩn bị cho mình so đấu cuối cùng, lúc này hẳn là lúc thấy hiệu quả.
Từ đầu Trần Tiêu đã không cho là mình có thể thắng Hoắc Nguyên Chân, dù sao hắn thấy, phương trượng nhất định phải là người có võ công cao nhất của Thiếu Lâm tự, làm sao mình cũng sẽ không thắng, nếu là hai người đầu có lẽ còn có hy vọng.
Nhưng hai người trước Trần Tiêu cũng đã không thắng, bản năng hắn đã cho rằng sẽ không thắng, đến phiên Hoắc Nguyên Chân đã có vẻ muốn qua loa lấy lệ.
Trần Tiêu cũng không có điều động nội lực hết mức, giữ vững tốc độ thu phát trung bình, cứ như vậy, Hoắc Nguyên Chấn thuận lợi rất lớn.
Vốn nội lực của Hoắc Nguyên Chân khôi phục cũng nhanh, so đấu tiếp tục như vậy, nửa canh giờ cũng có thể giữ vững.
Sau thời gian so đấu một nén nhang, Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân đã tiêu hao ước chừng một phần ba. Trần Tiêu cũng đã dừng tay, dù sao tiêu hao của hắn cũng không nhỏ.
- Ghi chép lại, Thiếu Lâm Nhất Giới, Tiên Thiên hậu kỳ, thông qua.
Người bên cạnh sớm đã viết xong chứng nhận, đưa cho Trần Tiêu. Sau khi Trần Tiêu ký tên đồng ý đưa cho Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân cũng ký tên xong, cuối cùng là Quách Nhan ký tên đồng ý.
Lúc này Trần Tiêu coi như là hoàn thành nhiệm vụ, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng Nhất Giới, bây giờ Trần mộ chính thức thay mặt Võ Lâm Minh, thay mặt Đông Phương Minh chủ tuyên bố với ngươi, Thiếu Lâm tự được Thiên Kiếm môn đề cử, xin gia nhập Võ Lâm Minh, môn hạ đệ tử nhân số hơn ba trăm, trong phái có ba tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, đã thỏa mãn điều kiện, rốt cục được thông qua. Xin phương trượng Nhất Giới vào trước mùng Chín tháng Chín tới thánh địa võ lâm Hồ Điệp cốc, tiếp nhận khảo hạch cuối cùng của cao tầng Võ Lâm Minh.
Sau khi nói xong, Trần Tiêu lần đầu tiên nhìn Hoắc Nguyên Chấn nở nụ cười:
- Chúc mừng phương trượng, chỉ cần thông qua cửa ải kia của Minh chủ cùng các trưởng lão, Thiếu Lâm tự của người sẽ chính thức trở thành môn phái của Võ Lâm Minh. Có nghĩa là Thiếu Lâm đã trở thành bạch đạo đại phái, hơn nữa rất có thể các ngươi vừa mới vào liên minh đã là môn phái tam đẳng, chuyện này trong Võ Lâm Minh cũng là vô cùng hiếm thấy.
- A Di Đà Phật! Đa tạ Trần tiên sinh, Trần tiên sinh mấy ngày nay cũng cực khổ nhiều. Tuệ Nguyên, người xuống trà phòng gọi người làm vài món ăn cho bọn Trần tiên sinh, chiêu đãi bọn họ.
- Không cần, không cần!
Trần Tiêu vội vàng ngăn cản Hoắc Nguyên Chấn, mấy ngày nay thái độ của Thiếu Lâm đối đãi mình cực kỳ khắc nghiệt, cho bọn họ ăn cơm ở Hồ Điệp cốc ngay cả lợn cũng không ăn. Trần Tiêu nhớ lại những củ cải trắng kia có vẻ buồn nôn, lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Không cần, phương trượng, ngày mai chính là mùng Một tháng Chín, cách hội nghị Võ Lâm Minh tiết Trùng Cửu mỗi năm một lần chỉ có chín ngày, chạy đi không ngừng cũng cần năm ngày mới có thể tới Hồ Điệp cốc. Cho nên Trần gỗ sẽ không quấy rầy, lập tức trở về Hồ Điệp cốc phục mệnh, không biết phương trượng có cùng lên đường với Trần mỗ hay không?
- A Di Đà Phật, bần tăng đi một mình là được.
- Tốt lắm, đã như vậy, Trần mỗ xin cáo từ.
Trần Tiêu nói một câu, nhìn Quách Nhan một chút, lại nói: - Quách trưởng lão, ngươi không trở về Hồ Điệp cốc sao?
Quách Nhan vốn định cự tuyệt đồng hành cùng Trần Tiêu, nhưng lúc Trần Tiêu nói với mình, ánh mắt có hơi lóe lên, dường như có lời gì muốn nói với mình.
Vốn là Quách Nhan cũng dự định sau khi chuyện này kết thúc sẽ lập tức rời khỏi, dù sao hòa thượng Thiếu Lâm là hung thủ sát hại bốn đồ đệ của mình. Mặc dù hắn vì quan hệ lợi hại tạm thời gác lại đoạn cừu hận này, nhưng thủy chung không thoải mái trong lòng, cũng không phải là bằng lòng sống ở Thiếu Lâm lắm.
- Cũng được, bản trưởng lão cũng cần phải trở về, sau khi trở về, lão Quách ta đã không còn là trưởng lão.
Nghe thấy lời nói tự giễu của Quách Nhan, trên mặt Trần Tiêu lộ ra một nụ cười, nhìn Quách Nhan nói:
- Vậy xin mời Quách trưởng lão, chúng ta lên đường đồng hành, Trần mỗ còn có rất nhiều lời muốn nói với người.
Lúc này Quách Nhan cũng cáo từ Hoắc Nguyên Chân. Hoắc Nguyên Chân cũng không giữ lại, cáo từ Quách Nhan, đồng thời đáp ứng nhất định chạy tới Hồ Điệp cốc trước mùng Chín tháng Chín.
Nhìn Trần Tiêu cùng Quách Nhan sóng vai rời đi, Hoắc Nguyên Chân cũng cười cười, quay đầu đi vào trong phòng. Mặc dù đường xá đi đến Hồ Điệp cốc không gần, nhưng hắn có Kim Nhãn Ưng đỡ chân, thời gian nửa ngày cũng đủ.
Vừa mới đi tới cửa phòng, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nói:
- Bần tăng biết người muốn nói gì, nhưng ngươi không cần nói, bần tăng hiểu rõ trong lòng, biết nên chú ý cái gì.
Hắn nói một câu vu vơ không ai hiểu được, Nhất Đăng cùng Tuệ Nguyên bên cạnh đều tỏ ra sửng sốt, phương trượng đang nói chuyện với ai?
Đến lúc Hoắc Nguyên Chân tiến vào bên trong phòng, bọn họ vẫn không hiểu là chuyện gì.
Mở một y quán đối với Đăng Phong huyện thành không đáng kể gì, nhưng phương trượng Nhất Giới tự mình đến y quán, tự nhiên khiến cho mọi người vây xem nhiệt tình.
Thậm chí Đăng Phong huyện lệnh Chu tri huyện đến đây chúc mừng cũng bị phương trượng Nhất Giới lấn át danh tiếng.
Thật may là phương trượng Nhất Giới rất hiền hòa, từ chối đề nghị ngồi vị trí chủ tọa, bất quá chỉ ngồi xuống ở bên cạnh, cũng không nói chuyện nhiều, tham gia toàn bộ quá trình khai trương của y quán.
Phụ thân của Hoàng Phi Hồng, Hoàng Hổ đưa đan phương cho Hoắc Nguyên Chân khiến cho hắn rất vui vẻ. Mặc dù một ít dược liệu trên đơn phương căn bản là không thể tìm ra được, nhưng có ở Hệ Thống quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng sớm muộn gì cũng có thể quay trúng.
Thấy phương trượng Nhất Giới nhận đan phương, Hoàng Hổ thừa dịp đề nghị muốn xuất gia làm hòa thượng ở Thiếu Lâm, đồng thời chuyên trách chuyện luyện đan, Hoắc Nguyên Chân cầu còn không được
Mặc dù Hoàng Hổ chỉ là một người vừa mới tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng Hoắc Nguyên Chân xem trọng không phải là cảnh giới của hắn, mà là bản lĩnh luyện đạn chế thuốc của hắn.
Bây giờ đan dược của Thiếu Lâm càng ngày càng ít. Trước đây Vô Danh tích trữ đan dược ở trong địa động đã sắp hết, cần bổ sung, Hoàng Hổ tới thật đúng lúc.
Hoắc Nguyên Chân quyết định nhận Hoàng Hổ làm đại đệ tử Thiếu Lâm ngay tại chỗ, có thể không cần tham gia tập võ tụng kinh, chỉ cần chuyên tâm luyện đan chế thuốc là được, định pháp hiệu là Tuệ Hổ, trở thành tăng nhân luyện đan của Thiếu Lâm.