Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Người khám bệnh rất nhiều, bận rộn nửa ngày, buổi chiều mới ăn cơm, tiệc rượu sau đó kéo dài đến hoàng hôn. Hoắc Nguyên Chân cáo từ rời khỏi, chuẩn bị trở về Thiếu Lâm tiếp tục tu luyện.
Hiện tại cách mùng Chín tháng Chín chỉ có tám ngày, mà Hoắc Nguyên Chân lại muốn chạy đến Hồ Điệp cốc trước tiết Trùng Cửu, cho nên trước mắt có thể sử dụng tu luyện gấp mười hai lần kia nhiều nhất một tuần lễ. Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây tu luyện, thêm một phần thực lực sẽ nắm chắc hơn một phần. Đi Hồ Điệp cốc chuyến này, chắc chắn sẽ không dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Còn có Hệ Thống ảo cảnh, Hoắc Nguyên Chân cũng phải nghiên cứu tỉ mỉ.
Sau khi rời khỏi Bảo Chi Lâm, Hoắc Nguyên Chân từ chối Tuệ Hổ tiễn đưa, dặn hắn sau khi xử lý xong công việc tục gia tự đi đến Thiếu Lâm là được.
Không ngồi Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân chỉ cỡi bạch mã đi về núi Thiếu Thất.
Đến dưới chân núi Thiếu Thất, sắc trời đã tối, trước mặt cách sơn môn của Thiếu Lâm tự ước chừng còn mười dặm, thình lình Hoắc Nguyên Chân dừng lại.
Để bạch mã tự rời đi, Hoắc Nguyên Chân lại bất ngờ lách người vào trong rừng núi, biến mất không thấy.
- --------
- Quách trưởng lão, người thấy rõ không? Tại sao hòa thượng kia đi vào trong rừng?
Quách Nhan thở dài một tiếng, nhìn Trần Tiêu bên cạnh nói:
- Trần tiên sinh, ta thấy có lẽ chúng ta không nên vọng động, bản lĩnh của hòa thượng này không nhỏ, ngay cả Chu Cẩn cũng đã thua trong tay của hắn. Chúng ta đường đột xuất thủ, e rằng rất khó thành công.
Lúc này Trần Tiêu mò mò trong lòng, một chiếc bàn toàn bằng sắt xuất hiện trong tay.
- Quách trưởng lão, ngươi cũng biết danh hiệu Thần Toán Tử của Trần mỗ chính là từ Thiết Toán Bàn này mà có. Hôm nay Trần mỗ sẽ cho Quách trưởng lão xem một chút uy lực thật sự của Thiết Toán Bàn này, phối hợp Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm của ngươi, phần thắng của chúng ta rất lớn. Huống chi còn có bốn người bọn họ, đều là tử sĩ có thể hy sinh tính mạng vì Minh chủ bất cứ lúc nào.
Quách Nhan vẫn còn có chút do dự:
- Đông Phương Minh chủ thật sự có thể đồng ý bảo toàn vị trí trưởng lão của lão phu ư?
- Đương nhiên, vào ngày thứ nhất tới Thiếu Lâm, Trần mỗ đã dùng bồ câu đưa tin cho Minh chủ. Minh chủ cũng đã trả lời rất nhanh, chọn lựa bốn tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ từ trong liên minh trở thành đệ tử Thiên Kiếm môn ngươi, trưởng lão cũng không thấy Minh chủ tự tay viết thư sao?
Quách Nhan gật đầu, rốt cục quyết định, bèn nhìn Trần Tiêu nói:
- Hòa thượng Thiếu Lâm giết ba đại đệ tử của ta, còn phế đi võ công Đổng Hóa, làm sao lão phu có thể không hận, chẳng qua là khổ nỗi cô lực báo thù. Hôm đó Nhất Giới cùng Chu Cẩn chiến đấu, lão phu thấy công lực của Nhất Giới cũng chưa chắc đã mạnh hơn ta.
- Hôm nay hắn một thân một mình đi tới Đăng Phong, mà lão phu lại được Trần tiên sinh tương trợ, đúng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đánh chết, chỉ hy vọng Đông Phương Minh chủ đừng thất tín với lão phu là được.
- Quách trưởng lão yên tâm, Đông Phương Minh chủ nói là làm, đi theo Triệu Phó Minh chủ là không có lối thoát, tuyển chọn Minh chủ năm tới, chắc chắn Đông Phương Minh chủ vẫn giữ nguyên chức vụ.
- Nếu như Trần tiên sinh sớm nói cùng Quách mỗ những lời này, như vậy cũng không cần để cho Thiếu Lâm giành được chứng nhận gia nhập Võ Lâm Minh.
- Quách trưởng lão, lúc ấy chúng ta đều đang ở Thiếu Lâm, nếu không cho bọn họ chứng nhận, người cho là Nhất Giới chịu buông tha chúng ta sao? Huống chi chỉ là giấy chứng nhận mà thôi, sau khi Nhất Giới chết đi, tất cả đều coi như phế.
Quách Nhan không nói nữa. Vốn hắn muốn tạm thời buông cừu hận, hợp tác cùng Nhất Giới, nhưng Trần Tiêu nói một phen cùng thư Đông Phương Minh tự tay viết khiến hắn đã thay đổi ý niệm, nếu đã quyết định, vậy không thể quay đầu.
Nhưng Nhất Giới trước mắt đột nhiên xuống ngựa tiến vào rừng núi, điều này khiến Quách Nhan có chút khiếp sợ, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra phe mình rồi sao?
Bất kể nói thế nào, hôm nay Nhất Giới nhất định phải chết, Quách Nhan và Trần Tiêu dứt khoát mang theo bốn tên cao thủ Tiên Thiên, lặng lẽ tới gần địa phương Nhất Giới vừa tiến vào rừng.
Bên người một trận gió thổi đến lành lạnh, hình như sắc trời càng thêm mờ tối hơn trước. Một cao thủ Tiên Thiên phía sau không nhịn được rùng mình một cái, nhìn Trần Tiêu nói:
- Trần tiên sinh, sao ở đây lạnh như vậy?
Tiếng nói của hắn vừa dứt, bên cạnh có một cao thủ Tiên Thiên cũng gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa còn tối tăm hơn một ít.
Trần Tiêu quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái:
- Không cho phép nói chuyện, ngộ nhỡ hòa thượng này tiểu tiện ở trong rừng, bị các ngươi nói chuyện kinh động chạy trốn, các ngươi có bao nhiêu đầu cũng không đủ bồi thường.
Nghe thấy lời của Trần Tiêu, mấy cao thủ Tiên Thiên bên cạnh cũng không dám mở miệng.
Lại đi về phía trước mấy bước, rốt cục từ từ đã tới gần bên cạnh bìa rừng.
Ánh sáng xung quanh lúc này càng ngày càng mờ tối hơn. Mùng Một tháng Chín là không nhìn thấy ánh trăng, nhưng trước đó ánh sao trên trời vẫn còn soi sáng khắp nơi, sao bây giờ ngay cả sao trời cũng tối tăm vậy?
Lại một trận gió thổi tới hết sức âm lãnh, dường như lạnh đến tận xương tủy người ta.
Trong gió một tiếng cười thê thảm mơ hồ truyền đến, mấy người nhất thời đều cảm giác da đầu tê dại.
Rốt cục một tên cao thủ Tiên Thiên có vẻ không nhịn được, nhỏ giọng nói với người bên cạnh:
- Này, người nghe thấy giống như có người đang cười không?
Một tên cao thủ Tiên Thiên khác bên cạnh cũng gật đầu một cái:
- Nghe thấy, nhưng không nghe rõ lắm, hình như là thanh âm của một nữ nhân.
Lại có một người nói:
- Đúng vậy, ta cũng nghe thấy, không hiểu vì sao ta cảm thấy có chút hoảng sợ...
- Các ngươi không được nói chuyện! Không được lừa mình dối người, hoang sơn dã lĩnh này, nửa đêm canh ba làm sao có nữ nhân cười?
Trần Tiêu không nói như vậy còn đỡ, hắn vừa nói như vậy, mấy cao thủ Tiên Thiên kia càng cảm thấy mồ hôi toát ra toàn thân, lông tóc dựng đứng, đúng vậy, tại sao hoang sơn dã lĩnh này có thể có nữ nhân cười như vậy?
Tất cả miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, lại là một trận cười âm trầm lạnh lẽo tựa hồ ở bên tai truyền tới.
Lần này tất cả sáu người đều nghe rõ ràng, gần như là dừng bước cùng lúc.
- Quách trưởng lão, ngươi cũng đã nghe thấy?
Quách Nhan gật đầu:
- Đúng là có tiếng cười của một nữ nhân, chỉ có điều lão phu không thể xác định vị trí của tiếng cười kia là từ địa phương nào truyền tới.
Nghe thấy lời của Quách Nhan, mấy tên cao thủ Tiên Thiên bên cạnh đồng thời kinh hãi. Bọn họ vốn cho rằng công lực của mình thấp, không phát hiện được phương vị của nữ nhân phát ra tiếng cười âm trầm kia, vẫn trông chờ vào Quách Nhan có thể phát hiện, nhưng không ngờ Quách Nhan cũng không có phát hiện, như vậy công lực của nữ nhân này cao đến trình độ nào?
- Quách trưởng lão, vậy ngươi có cảm thấy tình huống xung quanh này có vẻ khác lạ hay không, tại sao ta không thấy được sao trên trời chứ? Chẳng lẽ chưa nửa đêm đã có sương mù hay sao?