Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Quách Nhan đưa mắt nhìn bốn phía, quả thật không chỉ không thấy được sao trên trời, đồng thời xung quanh tràn ngập sương mù, bốn phía mờ tối, ngay cả rừng cây cách đó không xa cũng không thấy được.
- Kỳ quái, hiện tại vẫn còn trước nửa đêm, vì sao sương mù xuống lớn như vậy chứ?
Phía sau có một cao thủ Tiên Thiên lúc này móc ra từ ngực một cục đá lửa, đây là vật thiết yếu dùng hành tẩu giang hồ. Hắn dùng đá lửa đánh mấy cái trong bóng tối, hy vọng có thể đốt lửa chiếu sáng.
Trần Tiêu quay đầu lại cả giận nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn tiết lộ vị trí của chúng ta sao? Tên cao thủ Tiên Thiên này ý thức được sai lầm, vội vàng xin lỗi Trần Tiêu:
- Trần tiên sinh, thuộc hạ sai rồi, thế nhưng... Thế nhưng vì sao đá lửa của ta lại không có phản ứng?
- Có thể là không khí ẩm ướt, ngươi không nên đánh lửa là hơn.
- Dạ dạ dạ, Trần tiên sinh, thế nhưng ngày hôm qua nó vẫn còn rất tốt, bây giờ ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không có...
- Im miệng, không được lắm miệng nữa!
Trần Tiêu cũng bị hoàn cảnh quỷ dị xung quanh làm cho kinh hồn bạt vía, hiện tại tên thủ hạ này còn ở đó lải nhải, thật sự là khiến người ta rất phiền não.
Bị Trần Tiêu khiển trách, tên thủ hạ này rốt cục thu đá lửa vào, hạ quyết tâm không nói gì nữa.
Đi tới phía trước tìm kiếm được vài bước nữa, Trần Tiêu đột nhiên nói:
- Dám nói đá lửa của ngươi không dùng được, người xem, trước mặt còn có ánh lửa kia kìa.
Mấy người đi tới trước quan sát, cách đó không xa có ánh lửa màu lam yếu ớt đang phiêu đãng, cảm giác có vẻ dọa người.
Trần Tiêu nói xong đột nhiên liền ngậm miệng, bởi vì hắn ý thức được, người bên cạnh vẫn đang ở đây, ai đã đốt lửa trong rừng này như vậy?
Hơn nữa màu sắc của lửa phải là màu đỏ chứ, sao ánh lửa trước mặt kia lại là màu lam?
Một cảm giác không lành dâng lên trong lòng, lòng bàn tay của Trần Tiêu cũng thấy có chút mồ hôi, trong tay không tự chủ đã nắm chặt Thiết Toán Bàn.
Thiết Toán Bàn của hắn ít nhiều mang đến cho hắn một ít lòng tin, mỗi một hạt bàn tính đều là một món ám khí uy lực hùng mạnh, đây là bùa hộ mệnh của Trần Tiêu.
- Quách trưởng lão, trong núi rừng này không phải là nghĩa địa chứ? Nếu không tại sao có thể có ánh lửa màu lam như vậy?
Kiến thức Trần Tiêu vẫn là rộng rãi, biết trong nghĩa địa có lúc sẽ có ngọn lửa màu lam, nhưng hắn không hiểu đó là tại sao, chỉ cho rằng Quý Hồn quấy phá.
Da đầu của Quách Nhan cũng là tê dại từng đợt, vừa mới muốn nói vài câu cho thêm can đảm, đột nhiên lại một trận cười lạnh lẽo âm trầm vang lên bên tai mọi người.
- Ai?
Lần này là Trần Tiêu đầu tiên khẽ quát lên một tiếng. Chợt quay đầu lại, bên người mình vẫn là mấy người kia.
Đột nhiên tay áo dường như vừa bị người kéo một cái, Trần Tiêu hoảng sợ lại lần nữa quay đầu lại, lại phát hiện thủ hạ của hắn đang kéo tay áo của mình.
- Ngươi kéo ta làm gì?
- Ngài xem!
Tên thủ hạ này tựa hồ không dám tin tưởng lắm tất cả trước mắt, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, sắc mặt tái nhợt vô cùng nổi bật trong bóng tối.
Trần Tiêu theo phương hướng ngón tay của hắn, nhìn về phía chỗ cao chênh chếch phía trên.
Không nhìn không sao, vừa nhìn, Trần Tiểu nhất thời phát lạnh toàn thân, tay chân lạnh như băng, Thiết Toán Bàn bỗng chốc rơi xuống đất, đập lên bàn chân, cũng không cảm thấy đau đớn.
Trần Tiêu đã từng cho là có một ngày mình có thể sẽ đi đến nơi này, nhưng từ trước đến nay hắn chưa nghĩ tới là hiện tại.
Trên cánh cổng xa xa phía trước, ba chữ Quỷ Môn Quan vô cùng nổi bật, cực kỳ kinh khủng.
Một cao thủ Tiên Thiên bên cạnh Trần Tiêu lắc đầu liên tục:
- Không, đây không phải là thật, ta còn sống, vì sao đi tới Quý Môn Quan chứ?
Hú lên quái dị, người này đứng dậy bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất không thấy trong sương mù.
Lúc này Quách Nhan cùng Trần Tiểu cũng không có tâm trạng để ý người khác, liền đã bình phục một ít, nhặt Thiết Toán Bàn rơi dưới đất lên, nhìn Quách Nhan nói:
- Quách trưởng lão... Đây là chuyện gì vậy?
Quách Nhan cũng là hai tay mỗi tay cầm một thanh kiếm, cực độ cảnh giác nói:
- Nhất định phải cẩn thận, mặc dù lão phu không biết Quỷ Môn Quan này là chuyện gì, nhưng lão phu biết nhất định chúng ta còn chưa chết, chúng ta còn sống, có thể ở đây thật sự có quỷ. Nhưng bọn chúng muốn biến lão phu biến thành đồng loại bọn chúng, còn phải hỏi qua kiếm trong tay ta mới được.
Ngoài miệng nói kiên cường, nhưng Quách Nhan cũng không nhịn được hai tay run lên, dù sao lão cũng chưa từng có chiến đấu qua với quỷ, không biết Toàn Phong Thất Tuyệt Kiếm của mình có thể tạo thành sát thương cho Quỷ Hồn hay không.
Có thể tu luyện tới Tiên Thiên hậu kỳ, chắc chắn đều là người ý chí kiên cường, tự nhiên sẽ không bị ba chữ Quỷ Môn Quan hù dọa ngã. Cho dù là bốn cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ phía sau hai người bọn họ cũng chỉ có một người sợ hãi bỏ chạy, ba người còn lại vẫn đi theo bên cạnh Quách Nhan cùng Trần Tiêu.
Không phải là bọn họ quá dũng cảm, mà là bọn họ không có lựa chọn, bốn phía sương mù mịt mờ, có thể chạy đi đâu được?
- Quách trưởng lão, vậy người cho là bây giờ chúng ta phải làm gì?
Mặc dù Trần Tiêu là một người có tính cuồng vọng, nhưng dù sao Quách Nhan mới là đệ nhất cao thủ ở đây, đến thời khắc mấu chốt phải do lão quyết định mới được.
- Việc đã đến nước này, chúng ta đã không có đường lui, Quỷ Môn Quan này xuất hiện đột ngột ở đây, nhất định là có chút manh mối. Chúng ta chỉ có đi về phía trước mới có thể tìm được đường ra, nếu đường đột lui về phía sau, sợ là nguy hiểm lớn hơn.
Quách Nhan vừa nói chuyện vừa nhìn về sương mù nồng đậm phía sau, đã là đưa tay không thấy được năm ngón, duy chỉ có bên kia của Quỷ Môn Quan, mặc dù cũng mờ tối nhưng còn có thể nhìn thấy vật.
Xem ra Quỷ Hồn này cũng đã chuẩn bị đường cho mình, muốn lui cũng không được.
Mấy người Trần Tiêu cũng không có lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác hơn là nghe theo Quách Nhan, mấy người bắt đầu chậm rãi đi tới, cất bước qua cổng Quỷ Môn Quan.
- Vào Quỷ Môn Quan, vĩnh viễn không quay lại nhân gian!
Đột nhiên một thanh âm trong hư không truyền tới, truyền rõ ràng vào trong tai của mấy người.
Nhưng bọn họ căn bản không cách nào phân biệt thanh âm này là ai, thậm chí cũng không biết nam hay nữ.
Năm người đều là toàn thân run cầm cập, quay đầu nhìn lại, cổng Quỷ Môn Quan đã biến mất, sau lưng lại là sương mù nồng đậm, thật sự không cách nào quay đầu lại.
Mấy cao thủ Tiên Thiên kia cũng là hàm răng run lên, răng trên răng dưới va vào nhau liên tục lách cách không ngừng, lưng tựa lưng dựa sát vào với nhau, môi người canh phòng một mặt.
Đột nhiên một người kêu lên quái dị:
- Xem kìa! Có quỷ!
Mấy người nghe vậy rùng mình, ai nấy nhìn theo phương hướng của người này nói, quả nhiên cách đó không xa có mấy hư ảnh đi lại trong vùng hoang vu mờ tối, nhìn mờ mờ ảo ảo không phải là rõ ràng lắm.
Nhưng hình dáng mơ hồ kia là tuyệt đối không nhìn lầm.
Mấy người đều là lần đầu tiên thấy quỷ, không kìm lòng được cùng nhau tụ tập sát lại, ngay cả Trần Tiêu cũng không ngoại lệ, suýt nữa trượt chân, cố gắng chui vào giữa ba tên thuộc hạ.
Chỉ có Quách Nhan hơi bình tĩnh một chút, nói với bọn họ:
- Không cần quá lo lắng, đám quỷ kia tựa hồ cũng không có năng lực gì, rõ ràng bọn chúng thấy được chúng ta, không phải là vẫn đi lại ở chỗ cũ sao? Chỉ cần chúng ta không trêu chọc bọn chúng là được.
Mấy người đều gật đầu như gà mổ thóc, chắc chắn sẽ không đi trêu chọc Quỷ Hồn.
Chúng ta đã qua Quỷ Môn Quan, muốn quay đầu lại là không được, chỉ có kiên cường một chút, đi về phía trước mới có đường ra... Các người đang làm gì vậy?
Quách Nhan đang trấn an bọn họ, quay đầu nhìn lại, mấy người co rụt lại sợ hãi, chen chúc thành một đoàn đi theo phía sau mình, thậm chí có người nhắm cả mắt lại, túm y phục của người khác mà đi.
- Các ngươi dù gì cũng là cao thủ Tiên Thiên, vì sao nhát gan như chuột vậy?! Quỷ Hồn bình thường muốn hại một người cũng phải phụ thể, còn phải chậm rãi tiêu ma dương khí của người, có mấy tháng thậm chí một năm mới có thể hại một người bình thường. Các người đều là cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ có chút can đảm như vậy sao?
Bị Quách Nhan khiển trách một trận, Trần Tiêu có vẻ ngượng ngùng, đứng ra đầu tiên nhìn Quách Nhan nói:
- Quách trưởng lão nói rất đúng, người còn sống chúng ta cũng không sợ, chẳng lẽ chết rồi chúng ta lại sợ hãi hay sao? Phải có chút khí phách.
Mấy người khác cũng ý thức sợ mãi như vậy cũng không được, rốt cục cố lấy can đảm, đứng ngay ngắn lại lần nữa, đi theo bên cạnh Quách Nhan và Trần Tiêu.
Rốt cục Quách Nhan là cao thủ, dẫn đầu sải bước đi ở phía trước, làm như không thấy quỷ hỏa lân tinh lốm đốm cách đó không xa cùng du hồn phiếu đăng xung quanh, chỉ chăm chú đi về phía trước.
Lòng can đảm Trần Tiểu hơi kém một chút, nhưng cũng mạnh hơn so với mấy người còn lại, vừa đi vừa nói cho thêm can đảm:
- Quách trưởng lão, đã qua Quỷ Môn Quan, vậy đường dưới chân của chúng ta là có phải đường hoàng tuyền hay không?
- Có lẽ là vậy, đường hoàng tuyền thì đã sao, không phải là chúng ta còn sống sao.
Trần Tiếu nghe vậy len lén véo mình một cái, quả nhiên còn rất đau, xem ra dù đã qua Quỷ Môn Quan, mình cũng không có biến thành quỷ.
Đã không lập tức biến thành quỷ, lá gan của hắn cũng lớn hơn một ít, khiến người còn lại cũng tự véo mình, quả nhiên lát sau trạng thái ba người còn lại cũng đã khá hơn một chút.
Mấy người dưới sự nhắc nhở của Quách Nhan nhìn không chớp mắt, cố sức không chú ý tới những Quỷ Hồn kia, quả nhiên đi nhanh hơn rất nhiều.
Cũng không biết đi thời gian bao lâu, trước mặt tựa hồ có tiếng nước chảy vang lên ào ào.
Nhìn đi xa xa, tựa hồ sương mù đã phai nhạt một ít, địa phương trước mặt không xa đã xuất hiện một con sông màu đỏ.
Có lẽ đó căn bản không phải là một con sông, bởi vì có sông nào hoàn toàn là màu đỏ?
Thanh âm trong hư không lại lần nữa truyền đến:
- Nại Hà kiều, đường xa xăm, một bước ba dặm mặc sức tiêu dao, Vong Xuyên Hà, ngàn năm bỏ, mặt người không biết qua Nại Hà, các vị, đi về phía trước đi... Đi đi...
Trong thanh âm có vẻ dụ hoặc vô tận, giống như đang chỉ dẫn bọn họ đi tới tử vong, rốt cục một cao thủ Tiên Thiên có chút không nhịn được sắp sụp đổ, thanh âm run rẩy nói:
- Không! Không! Đó là Vong Xuyên Hà, là sống sinh tử, hiện tại ta còn chưa biến thành quỷ, nhưng một khi đã qua con sông kia, chỉ sợ cũng đã biến thành quỷ thật!
Trần Tiêu không nhịn được nói:
- Ngươi nói đủ chưa, bây giờ chúng ta không có đường lui, có lẽ đi qua sông này, chúng ta sẽ rời khỏi địa phương quỷ quái này, đi nhanh một chút.
Tên cao thủ Tiên Thiên này rơi lệ lắc đầu:
- Muốn chết thì tự đi tìm chết đi, ta không đi cùng ngươi.
Có lẽ Vong Xuyên Hà trong trí nhớ của hắn chính là một nơi kinh khủng, thấy sông nước máu này, rốt cục hắn không dám tiếp tục đi tới, ra sức thoát khỏi đội ngũ, thân hình trong nháy mắt đã biến mất trong sương mù, không thấy đâu nữa.
Sắc mặt của Quách Nhan ngưng trọng hơn:
- Nơi này rất quỷ dị, mọi người nhất định không thể chạy nữa, nếu không thật sự có khả năng trở thành cô hồn dã quỳ trên đường hoàng tuyền này.
Trần Tiêu cùng hai người khác đều gật đầu, tỏ vẻ hết thảy nghe theo Quách Nhan.
Mấy người cất bước tiếp tục về phía trước, rốt cục đã đến gần bờ Vong Xuyên Hà.
- Quách trưởng lão, người xem lửa đỏ nơi xa.
Quách Nhan nhìn đi theo phương hướng ngón tay Trần Tiêu, chỉ thấy nơi xa có một mảnh lửa như đóa hoa đỏ đang nở, trong khung cảnh mờ tối này lộ ra vẻ đẹp yêu mị vô cùng.
Thanh âm trong hư không lại lần nữa vang lên:
- Hoa Bỉ Ngạn, hoa Mạn Thù Sa, nguyên là hoa hồng sinh trưởng ở Thiên giới, bây giờ lại rơi vào Minh giới, các ngươi có thể có cơ hội thấy được, có thể nói là vô cùng may mắn.
Mấy người bọn hắn nghe thấy thanh âm trong hư không kia đều có chút động lòng, mặc dù thanh âm này hư vô mờ mịt, thế nhưng tựa hồ đang chỉ dẫn bọn mình, một cao thủ Tiên Thiên trong đó lập tức nói:
- Có may mắn, tốt lắm, để ta đi hái một ít về.
- Không được đi!
Lời nói của Quách Nhan đã chậm, lão vừa dứt lời, cao thủ Tiên Thiên này đã chạy ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong sương mù, mà mảnh hoa Mạn Thù Sa rực rỡ như lửa đỏ kia cũng theo đó biến mất, tất cả không thấy nữa.
Sắc mặt Quách Nhan ngưng trọng nhìn lại, nhìn về phía Trần Tiêu cùng tên cao thủ Tiên Thiên cuối cùng:
- Trong này khắp nơi là nguy hiểm, khắp nơi là sát cơ, chúng ta phải đoàn kết chặt chẽ mới có thể đi ra Quỷ vực này. Nếu người nào còn chạy loạn nữa, như vậy tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, cho nên lão phu hy vọng ba người chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, giữ vững đến cùng.
Trần Tiêu và tên cao thủ Tiên Thiên cuối cùng này gật đầu đáp ứng, thế nhưng sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Vong Xuyên Huyết Hà này đã mang đến cho bọn hắn áp lực tâm lý quá lớn, không phải chỉ vài ba lời của Quách Nhan là có thể tiêu trừ.
- Thấy cây cầu phía trước kia không?
Quách Nhan chỉ một cái, hai người Trần Tiêu đều thấy được một cây cầu đá cách đó không xa.
- Đó hẳn là cầu Nại Hà mà thanh âm kia vừa mới nói, lão phu suy đoán chúng ta qua cầu Nại Hà, hắn có hy vọng rời khỏi chỗ này, bây giờ chúng ta đi qua.
Hai người đi theo phía sau Quách Nhan, đi gấp một mạch đã đi tới cầu Nại Hà.
Huyết thủy của Vong Xuyên Hà cuồn cuộn phía dưới, vô số Quỷ Hồn ở trong Huyết Hà vùng vẫy kêu khóc, nhìn thấy mà giật mình.
- Không nên nhìn xuống dưới, đi qua mau mau một chút.
Quách Nhan cũng hoảng sợ trong lòng, dẫn theo hai người chân bước không ngừng, một mạch qua cầu Nại Hà.
Sau khi đã qua cầu Nại Hà, trước tiên Trần Tiêu bấm mình một cái, còn cảm thấy đau nhói, quả nhiên mình còn sống.
- Ha ha, Quách trưởng lão, chúng ta quả nhiên còn sống, quả nhiên còn sống!