Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Minh có vẻ không nhịn được khoát tay áo một cái:
- Bất kể người nào làm Hoàng đế, giang hồ này vẫn là giang hồ, triều đình vẫn là triều đình, chuyện này không quan hệ mấy với chúng ta, không cần để ý tới.
Đông Phương Thiếu Bạch va đầu vào đinh, có vẻ lúng túng ho khan hai tiếng, tiếp tục nói:
- Vậy thì đổi một đề tài khác, không phải là nghĩa phụ tính toán để cho Thiếu Lâm vào minh sao, phương trượng Nhất Giới kia có thể hai ngày tới sẽ đến Hồ Điệp cốc, đến lúc đó Võ Lâm Minh chúng ta sẽ tăng thêm thành viên mới.
- Trần Tiêu trở lại chưa, tại sao còn chưa tới gặp ta?
- Sự vụ bên trong Hồ Điệp cốc cũng rất nhiều, sau khi Trần tiên sinh trở về lập tức lăn xả vào tính toán chi tiêu. Hôm nay hài nhi hồi báo tình huống thu chi cho nghĩa phụ, chính là Trần tiên sinh chỉnh lý mà ra.
Đông Phương Minh không bị Đông Phương Thiếu Bạch nói sang chuyện khác làm cho mê hoặc, tiếp tục nói:
- Trần Tiêu cho Thiếu Lâm gia nhập môn phái đẳng cấp nào?
Thấy quả thật không tránh thoát, Đông Phương Thiếu Bạch không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
- Môn phái tam đẳng.
- Đồ vô dụng!
Đông Phương Minh hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ trong phòng như vừa giảm xuống mấy độ, vốn là Đông Phương Thiếu Bạch tính toán xin tha thứ cho Trần Tiêu, giờ khắc này cũng không dám nói tiếp nữa.
- Trần Tiêu từ trước đến giờ làm việc đắc lực, vì sao đến Thiếu Lâm ngược lại làm cho chuyện đi tới nông nổi này? Lát nữa ngươi gọi y tới đây, vi phụ muốn đích thân hỏi y một chút, Nhất Giới hòa thượng cho y ích lợi gì, y dám xem lời ta nói như gió thoảng qua tai!
Nghe thấy Đông Phương Minh tựa hồ có ý hỏi tội Trần Tiêu, Đông Phương Thiếu Bạch có chút nóng nảy, bảo toàn Trần Tiêu cũng là bảo toàn mình, không nhịn được nói:
- Thật ra thì cũng không phải Trần tiên sinh làm việc bất lợi, mà là Thiếu Lâm Nhất Giới kia cũng quả thật không phải là người bình thường, rất khó đối phó.
- Nhất Giới, Nhất Giới, ta nghe cái tên này đã rất nhàm tai, rốt cục tên Nhất Giới này là hạng người thế nào?
Đông Phương Minh đặt câu hỏi, trong lúc nhất thời Đông Phương Thiếu Bạch không biết trả lời thế nào, nhưng cũng không thể không trả lời. Vì nâng cao Nhất Giới, tránh đi tội lỗi cho Trần Tiêu, trong tình thế cấp bách buột miệng nói:
- Nhất Giới này rất lợi hại, không sai biệt lắm cùng nghĩa phụ...
Sắc mặt Đông Phương Minh càng lạnh lẽo hơn:
- Con nói cái gì, không sai biệt với ta ư, không sai biệt chỗ nào?
Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân, biết mình lỡ lời, làm không khéo thật sự sẽ gặp nguy hiểm
Trong lúc cấp bách, linh quang chợt lóe trong đầu y:
- Dáng dấp không sai biệt lắm với nghĩa phụ.
- Ủa, một hòa thượng dáng dấp không sai biệt với ta, lại có chuyện này sao?!
Trong nháy mắt hai mắt Đông Phương Minh sáng lên, dường như vừa nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng hứng thú.
Thấy Đông Phương Minh lộ ra vẻ hứng thú, Đông Phương Thiếu Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu nghĩa phụ cảm thấy hứng thú đối với phương diện này, vậy tốt nhất cứ nói xuôi theo lời nghĩa phụ. Dù sao dáng dấp Nhất Giới hòa thượng kia quả thật rất tuấn tú, mình cũng không có nói láo, liền nói với Đông Phương Minh:
- Nghĩa phụ, là như vậy, mặc dù Nhất Giới kia là một hòa thượng, nhưng trời sinh môi hồng răng trắng, mặt như trăng rằm, mày đẹp long lanh, mắt như sao sáng, mũi cao thon thả, miệng tựa anh đào.
Đông Phương Minh nghe đến nhập thần, nhưng nghe thấy câu cuối cùng đột nhiên đặt câu hỏi:
- Hòa thượng kia là miệng nhỏ như anh đào sao?
- Chuyện này... Dường như cũng không phải, dù sao cũng rất đẹp, lại phối hợp với đầu trọc của hắn, quả thật toàn thân sáng chói, chỉ cần ánh mặt trời chiếu vào lập tức trở nên rực rỡ.
Đông Phương Minh càng nghe càng có hứng thú:
- Hắn cao bao nhiêu?
- Hắn cao hơn hài nhi một chút.
- Da dẻ thế nào?
Đông Phương Minh càng hỏi càng có chút thái quá, hơn nữa đây cũng không phải là câu hỏi nam nhân nên hỏi.
Nhưng đã hỏi, Đông Phương Thiếu Bạch thế nào cũng không dám không trả lời, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
- Rất trắng, hài nhi cũng không biết dùng từ, mặc dù hài nhi tự cho mình là phong lưu tiêu sái, nhưng nếu hòa thượng kia hoàn tục, nhất định là một mỹ nam tử tuấn tú hơn hài nhi gấp trăm lần, đây là không thể nghi ngờ.
Nghe thấy lời của Đông Phương Thiếu Bạch, Đông Phương Minh bất tri bất giác đứng lên, bắt đầu chậm rãi đi qua đi lại bên trong đại điện.
Mỗi khi Đông Phương Minh suy tính vấn đề gì đó, sẽ đi qua lại như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch liếc mắt nhìn dáng đi càng ngày càng trở nên yểu điệu của nghĩa phụ, lại cúi đầu xuống. Y luôn thấy càng nhìn nghĩa phụ càng cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa những năm gần đây, nghĩa phụ càng ngày càng phát triển hết sức giống với nữ nhân, thỉnh thoảng Đông Phương Thiếu Bạch lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quái đáng xấu hổ, suy nghĩ một chút bản thân cũng sẽ cảm thấy đỏ mặt.
Đông Phương Minh đi được một hồi, lại ngồi vào bên cạnh Đông Phương Thiếu Bạch, nói với y:
- Thiếu Bạch, vai ta hơi mỏi, con tới đây bóp cho ta một chút.
Đông Phương Thiếu Bạch đáp ứng, đi tới sau lưng Đông Phương Minh, mái tóc dài được Đông Phương Minh vén ra trước ngực, Đông Phương Thiếu Bạch ở phía sau chậm rãi bóp vai cho y.
Cổ Đông Phương Minh trắng nõn thon dài, cổ trường bào màu đỏ để lộ ra phần vai một chút, trơn nhẵn mượt mà, hoàn toàn không nhìn ra đường cong cứng rắn của nam nhân. Đông Phương Thiếu Bạch ở sau lưng nắn bóp nơi đó, không nhịn được nhẹ nhàng nuốt từng ngụm nước bọt.
Khóe miệng Đông Phương Minh khẽ nhếch một nụ cười, nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Nhất Giới hòa thượng đoạt đi Ninh Uyển Quân, trong lòng của con cũng oán hận hắn, vì sao còn làm bộ như chúc mừng nghĩa phụ, nói Võ Lâm Minh có thêm thành viên mới như vậy?
Đông Phương Thiếu Bạch lại không nhịn được trán rịn mồ hôi, nhưng cũng không dám đưa tay lên lau, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Mặc dù hài nhi oán hận hắn, nhưng nơi này là Hồ Điệp cốc, là thiên hạ của nghĩa phụ. Nhất Giới đến nơi này, tin tưởng hết thảy dĩ nhiên là có nghĩa phụ làm chủ giùm hài nhi, cho nên hài nhi cũng sẽ không lo lắng Nhất Giới kia chạy thoát.
Đông Phương Minh lui về phía sau nhích lại gần hơn, để cho Đông Phương Thiếu Bạch bóp dễ dàng hơn một ít.
- Con cũng không nên cao hứng quá sớm, nếu Thiếu Lâm đã được định là môn phái tam đẳng, như vậy sau khi Nhất Giới đi tới Hồ Điệp cốc, cũng không phải là một mình nghĩa phụ ta nói là được. Triệu Vô Cực cùng các trưởng lão đều biết chuyện ta nhất định cho Thiếu Lâm là tà giáo, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ Thiếu Lâm vào minh, cho nên chuyện này nghĩa phụ cũng không có nắm chắc tuyệt đối có thể từ chối Thiếu Lâm ngoài cửa.
Đông Phương Thiếu Bạch không nói gì, Triệu Vô Cực chính là Phó Minh chủ Võ Lâm Minh, đối thủ của Đông Phương Minh, đa số các trưởng lão đều có quan hệ rất tốt với Triệu Vô Cực, ngược lại không thích lắm vị Minh chủ Đông Phương Minh âm dương quái khí này.
Chuyện này bất kể Đông Phương Minh làm gì, y đều phải phục tùng vô điều kiện.
- Nếu đã tới, các trưởng lão kia cũng sẽ ủng hộ, nghĩa phụ quyết định quan sát Nhất Giới này trước, xem thử rốt cục hắn là loại người thế nào, nghĩa phụ có thể sử dụng hay không. Nếu như có thể, tốt nhất là lôi kéo hắn về phe chúng ta, để cho đám trưởng lão ăn cây táo rào cây sung cùng họ Triệu kia cầm đá tự đập vào chân mình.
- Nghĩa phụ anh minh, nếu bỏ qua chuyện cũ đối với Nhất Giới như vậy, hẳn hắn sẽ cảm kích ân đức nghĩa phụ, từ nay hết sức vâng lời nghĩa phụ.
Nghe thấy bên trong lời của Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ không thích, Đông Phương Minh che miệng cười khẽ:
- Tiểu tử thối, nghĩa phụ còn không biết tâm tư của con sao, không phải là con vẫn còn ghi nhớ mối thù Ninh Uyển Quân bị cướp, hắn là một hòa thượng, con lo lắng như vậy làm gì chứ?
Bị Đông Phương Minh khám phá tâm tư, Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ hơi xấu hổ:
- Hài nhi cũng là oán hận trong lòng.
- Không cần quá mức gấp gáp, đây cũng là ý tưởng bước đầu của nghĩa phụ, vạn nhất Nhất Giới không phải là nhân tài đáng để đào tạo, như vậy nghĩa phụ nhất định sẽ hết sức ngăn cản hắn vào minh. Cho dù hắn vào minh, nghĩa phụ cũng tìm cơ hội diệt trừ hắn, như vậy con yên tâm chưa?
- Đa tạ nghĩa phụ!
Nghe thấy chuyện còn có cơ xoay chuyển, Đông Phương Thiếu Bạch lập tức mừng rỡ.
- Không cần đa tạ, bóp cẩn thận cho ta một chút, mấy hôm nay ta không thể ngủ ngon.
- Dạ, nghĩa phụ yên tâm.
Đông Phương Thiếu Bạch tăng lực trên tay, không ngừng nắn bóp trên vai Đông Phương Minh, từ góc độ của ánh mắt y nhìn xuống, y phục Đông Phương Minh thỉnh thoảng di động, thậm chí y có thể nhìn thấy ngực nghĩa phụ. Da thịt trắng hồng trước ngực hơi nhô lên, xem ra lần trước quả thật không phải là ảo giác của mình, mặc dù ngực nghĩa phụ không lớn, nhưng thật sự là khác với nam nhân.
Thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch đã từng tưởng tượng mặc y phục nữ nhân vào sẽ có hình dạng thế nào.
Cố nén ý niệm cổ quái trong lòng, Đông Phương Thiếu Bạch ra sức đấm bóp bả vai cho Đông Phương Minh, thử cầu xin chuyện của Trần Tiêu.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu, đột nhiên Đông Phương Minh ho khan.
- Nghĩa phụ, người làm sao vậy?
Liên tục ho khan thật lâu, Đông Phương Minh mới hơi dừng lại một chút, đưa tay che miệng, trong lòng bàn tay có một vết máu đen như mực.
Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời sợ tới nỗi hồn bất phụ thể, bất kể nghĩa phụ như thế nào, nhưng đây là chỗ dựa lớn nhất của y trên giang hồ. Không có Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch y bất quá chỉ là một tên Tiên Thiên trung kỳ bình thường thôi, tuyệt đối không có oai phong Thiếu Minh chủ hôm nay.
Cho nên bất cứ kẻ nào gặp chuyện không may y cũng không sợ, nhưng Đông Phương Minh nhất định không thể có chuyện.
- Ta không có sao, ói máu này ra càng nhiều càng tốt...
Tuy ằăng miệng Đông Phương Minh nói không sao, nhưng thanh âm lại đột nhiên biến lớn, đã trở thành thanh âm vị nghĩa phụ trước đó mà Đông Phương Thiếu Bạch quen thuộc, có vẻ trung tính một chút.
- Nghĩa phụ, thanh âm của người...!?
Đông Phương Minh không nói gì thêm, sắc mặt hết sức âm trầm, đột nhiên đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Đông Phương Thiếu Bạch một cái, ý tứ đã vô cùng rõ ràng, chính là muốn sau khi Đông Phương Thiếu Bạch đi ra ngoài không ở cho nói loạn chuyện này.
Đông Phương Minh vung tay trường bào màu đỏ một cái, xoay người rời đi, trực tiếp đi qua bình phong, đi tới phòng ngủ thần bí của y, để lại cho Đông Phương Thiếu Bạch một bóng lưng yểu điệu.
Vào buổi trưa mồng Bảy tháng Chín, Kim Nhãn Ưng đến cách Hồ Điệp cốc ngoài mười dặm, bắt đầu lượn quanh hạ xuống.
Trải qua một tuần khổ tu, công lực Hoắc Nguyên Chân lại nhảy vọt thêm một bước nho nhỏ. So sánh với một tuần trước, nội lực của hắn tăng cường ước chừng một phần năm.
Phải biết đây chỉ là tu luyện một tuần, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân đã là cảnh giới Tiên Thiên, có thể có tiến bộ khổng lồ như thế đã có thể nói là kỳ tích.
Đối với nắm giữ ảo cảnh, Hoắc Nguyên Chân càng thuần thục hơn rất nhiều.
Vốn là kế hoạch mồng Tám tháng Chín mới tới, nhưng Hoắc Nguyên Chân nghĩ lại, mồng Chín tháng Chín chính là xếp hạng Võ Lâm Minh mỗi năm một lần, ở mình cô lập không ai giúp, vẫn nên đi sớm một chút, xem thử có gặp được một ít môn phái có thể kết giao hay không, tranh thủ tìm được mấy đồng minh ủng hộ.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân đã có một ít tính toán, bên trong Hồ Điệp cốc có hai thế lực lớn, một là phe Minh chủ lấy Đông Phương Minh cầm đầu, một là phe Phó Minh chủ lấy Triệu Vô Cực cầm đầu.
Hôm nay nhất định là ma đầu Đông Phương Minh kia sẽ đối phó mình, mặc dù Hoắc Nguyên Chân không ít thủ đoạn, nhưng tự nhận sợ rằng không phải là đối thủ Đông Phương Minh.
Nếu muốn đối kháng cùng Đông Phương Minh, chỉ sợ mình phải tranh thủ gia nhập phe Triệu Vô Cực.
Đáng tiếc Quách Nhan phản phúc vô thường, muốn hại mình kết quả bị mình giết chết, nếu không có lão tiến cử, lần này nhất định có thể thuận lợi hơn nhiều.
Không có ai tiến cử, bây giờ Hoắc Nguyên Chân phải tới nơi này làm Mao Toại tự tiến.
Cho nên mồng Bảy tháng Chín hắn đã tới nơi, tu luyện chậm một ngày cũng không đáng kể gì, giúp cho Thiếu Lâm nhập minh mới là đại sự.
Chậm rãi đi tới phương hướng Hồ Điệp cốc, đi tới ước chừng khoảng cách ngoài một dặm, là có thể thấy quảng trường trống trải trước Hồ Điệp cốc.
Là chỗ của võ lâm Minh chủ, quảng trường trước cửa Hồ Điệp cốc rất lớn, ngày thường thường có nhân sĩ võ lâm tới, có một ít xe ngựa cũng cần có địa phương để đậu.
Hiện tại sắp sửa xếp hạng Võ Lâm Minh mỗi năm một lần, trước cửa Hồ Điệp cốc xe ngựa dập dìu, tất cả đại phái bạch đạo tề tụ, thanh thế lớn hơn tất cả thịnh hội nào trên giang hồ.
Giống như bãi đậu xe trước một tiệm cơm hạng sang đời sau, bản thân chiếc xe cũng là so đấu, trước quảng trường Hồ Điệp cốc này cũng gần như vậy.
Các loại bảo mà lương cầu thôi thì đủ cả, các loại xe ngựa trang sức kim bích huy hoàng đâu đâu cũng thấy. Thậm chí có một ít nhân sĩ giang hồ quái dị dùng những động vật khác kéo xe. Hoắc Nguyên Chân thấy có người cưỡi lạc đà, còn có kẻ dùng bò rừng kéo xe, thậm chí có một chiếc xe ngựa trên đó có một con ma hầu to lớn, ở nơi đó nhe răng toét miệng, cũng không biết là người nào mang tới.
Kém nhất cũng cố gắng thống nhất một loại ngựa một màu sắc, tối thiểu nhìn qua cũng không tệ.
Đi bộ tới giống như Hoắc Nguyên Chân quả thật là độc nhất vô nhị.
Đi bộ tới tự nhiên cũng sẽ không được người coi trọng, thỉnh thoảng bên cạnh có một con khoái mã lướt nhanh qua, kỵ sĩ chỉ liếc qua Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó không thèm nhìn tới nữa.
Hòa thượng này trừ bề ngoài anh tuấn, cũng không có gì đáng chú ý.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm người khác thấy thế nào, chỉ lo một mạch đi tới cửa Hồ Điệp cốc.
Hôm nay Đông Phương Minh cùng Triệu Vô Cực đều vì phát triển thể lực của mình mà hấp thu rất nhiều môn phái vào minh, lôi kéo đến dưới quyền mình. Mà mỗi môn phái vào minh sẽ mang đến rất nhiều môn nhân đệ tử, cho nên bây giờ trên quảng trường đầy ắp cả người.