Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lúc này Trang Cầm cũng thở dài một tiếng:
- Nhớ khi xưa Thiên Kiếm môn ta huy hoàng bực nào, môn phái nhất đẳng trong Võ Lâm Minh, đáng tiếc chuyện cho tới bây giờ ngay cả giữ được môn phái tam đẳng cũng cần phải sư tổ mẫu lão nhân gia ra mặt, thật là bi ai.
Nói tới chỗ này, mấy người than dài thở ngắn một trận, cảm khái thế sự như kỳ.
Cuối cùng Sài Nhàn nói:
- Mấy vị sư huynh, nói thật lòng hiện tại đệ có chút chán ghét giang hồ phân tranh, nếu có một ngày môn phái chúng ta ngay cả môn phái tam đẳng cũng không thể giữ được, đệ nghĩ... Để nghĩ đệ sẽ...
Lời y còn chưa dứt, Trang Cầm đã tiếp lời nói:
- Muốn thối lui ra giang hồ đúng không, thật ra thì vị huynh cũng hơi mệt mỏi. Hồ Điệp cốc này làm thủ hạ Triệu Vô Cực, ta vẫn có cảm giác sáng còn sống chưa chắc giữ được đến tối. Nói không chừng một ngày kia bị Đông Phương Minh giết chết, bây giờ ngay cả sư phụ cũng không có, nếu có cơ hội ta cũng muốn lui khỏi giang hồ.
Trang Cẩm nói xong, Hà Viên cùng Thượng Minh cũng thi nhau tỏ vẻ bằng lòng thối lui ra giang hồ, nhưng phải xem kết quả xếp hạng Võ Lâm Minh lần này. Nếu như sư tổ còn có thể trở lại, như vậy bọn họ sẽ ở lại, nếu sư tổ thật sự không trở lại, bọn họ lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn họ nói chuyện ở bên ngoài, cũng không biết Hoắc Nguyên Chân đang ở trong tiểu viện bên cạnh, cứ tưởng là chốn không người.
Bọn họ không biết rằng những lời nói của mình nhất nhất lọt vào tai Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng nghe vậy, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Giang hồ chính là một trường chém giết to lớn, chỉ có phân biệt người sống với người chết, thời gian lâu dài quả thật làm cho người ta có chút chán nản.
Hơn nữa hy vọng của Tứ Tiểu Danh Kiếm nhất định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Quách Nhan đã chết, Đổng Hóa bị phế đi võ công, đã trở thành phế nhân, không thể nào xuất hiện ở nơi này nữa, Thiên Kiếm môn đã không thể nào được Võ Lâm Minh xếp hạng, thậm chí cũng không có tư cách vào minh.
Nhưng đối với chuyện bọn họ biết hối hận quay đầu, Hoắc Nguyên Chân cũng là vô cùng vui mừng. Mình cũng là thân bất do kỷ, nếu không cũng tuyệt đối sẽ không rong ruổi trong giang hồ này.
Trong lòng cảm khái, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát xuống giường, ra ngoài mở cửa viện.
- Các vị thí chủ, đã lâu không gặp!
Bọn bốn người Trang Cầm đang nói chuyện ở bên ngoài, đột nhiên thấy cửa viện mở ra, ai nấy sợ hết hồn, nhìn thấy lại là Thiếu Lâm Nhất Giới, càng có vẻ lúng túng không biết nói gì.
Bọn họ đã không muốn đi tìm Nhất Giới báo thù, nhưng Nhất Giới lại xuất hiện trước mặt bọn họ, chuyện này khiến cho bọn họ không biết nên làm thế nào.
- Các vị thí chủ, các ngươi nói chuyện, bần tăng cũng đã nghe thấy, nghe các ngươi nói tới Quách trưởng lão, có mấy lời làm cho trong lòng bần tăng cảm khái. Hiện tại cũng có mấy lời phế phủ muốn khuyên các vị, chi bằng mời mấy vị đi vào nói chuyện.
Tứ Tiểu Danh Kiếm liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được từ trong mắt của đối phương cảm giác không lành.
Nhất Giới xuất hiện ở nơi này, sư tổ mình còn chưa xuất hiện, hơn nữa Nhất Giới nói như thế, xem ra chỉ sợ sự tình đã có chút biến cố, có lẽ sư tổ mình thật sự không bao giờ trở lại.
Nhưng đã đến nước này, bọn họ còn có thể làm gì được nữa?
Trong lòng chuyển động ý niệm, mấy người càng kiên định tâm tư thối lui ra giang hồ, Trang Cầm dứt khoát cất tiếng cười ha hả:
- Nếu Đại sư còn có điều chỉ giáo, dĩ nhiên là huynh đệ chúng ta muốn nghe một chút.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo Tứ Tiểu Danh Kiếm tiến vào bên trong phòng mình, mấy người ngồi xuống nói chuyện.
- Bốn vị thí chủ, đầu tiên bần tăng phải nói, sư tổ cùng sư thúc các ngươi là theo bọn Trần Tiêu cùng nhau rời đi, nhưng bọn họ trở về, sư tổ các ngươi lại chưa trở về. Chuyện này có lẽ các ngươi phải có chuẩn bị tâm tư, có lẽ sư tổ các ngươi thật sự không thể trở lại cũng không chừng.
Hoắc Nguyên Chân nói cũng không phải là sai, Quách Nhan đúng là cùng Trần Tiêu rời đi, hôm nay Trần Tiêu trở lại, Quách Nhan vẫn chưa trở lại.
Về phần chuyện Quách Nhan chết ở trong tay mình, nói ra cũng sẽ gây họa thị phi, không nói là hơn.
Bọn Trang Cầm liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không phải là bọn họ không có chuẩn bị tâm tư, chẳng qua là không biết đi đâu về đâu.
- Phương trượng, ngươi có biết nếu sư tổ cùng Đổng Hóa sư thúc đều không trở lại, như vậy Thiên Kiếm môn chúng ta đừng nói là môn phái nhất đắng, chỉ sợ ngay cả vị trí môn phái mạt đẳng cũng không có. Võ Lâm Minh chắc là sẽ không chủ động khảo hạch đối với môn phái cũ, môn phái cũ đều là phái cao thủ tới Hồ Điệp cốc tiếp nhận khảo hạch, chỉ có những môn phái mới vào minh mới có sứ giả đi khảo hạch. Cho nên cho dù sư tổ mẫu chúng ta còn là Tiên Thiên hậu kỳ, vậy cũng vô ích, bây giờ cũng không còn chạy đến kịp nữa.
- Cho nên bần tăng mới bảo mấy vị nên chuẩn bị tâm tư.
Sài Nhàn lúc này nói:
- Đại sư, chúng ta sẽ chờ đợi kết quả cuối cùng, nếu như sư tổ trở lại, vậy thì hết thảy đều nghe theo sư tổ, nếu như sư tổ không trở lại, như vậy chúng ta cũng không cần thiết ở lại.
- Đúng vậy, đến khi đó, có lẽ mấy huynh đệ chúng ta sẽ không tiếp tục lưu luyến giang hồ.
Hà Viễn lại nói một câu, Thượng Minh còn có một chút thương cảm:
- Thật sự không muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng là như vậy.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Cũng không cần thương cảm, bần tăng biết, Giang Nam chính là thiên đường của nhân gian, bất kể Tô Châu Hàng Châu đều là mưa thuận gió hòa, hoàn cảnh rất tốt. Nếu như có thể ở nơi đó lâu dài, hưởng phúc trăm năm cũng là một chuyện vui lớn của đời người, nếu không phải bần tăng thân bất do kỷ, cũng không muốn lưu luyến giang hồ làm gì.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân chủ động khuyên nhủ bọn mình, Trang Cầm cũng nói:
- Đa tạ Đại sư khuyên nhủ, huynh đệ bọn ta cũng không phải là loại người cầm lên được mà bỏ xuống không được. Nếu thật sự có ngày đó, chúng ta dựng lều ở tại Giang Nam, đến lúc đó nhất định mời Đại sư tới làm khách.
- A Di Đà Phật! Nếu thật có hôm đó, bần tăng nhất định vui vẻ tới đó.
Bày sẵn mai phục trong lòng Tứ Tiểu Danh Kiếm, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Như vậy qua mùng Chín tháng Chín này, có lẽ bọn họ sẽ lập tức thối lui ra giang hồ, từ nay sống cuộc sống tiêu dao.
Kết quả này gần như đã định, thấy bọn họ có được kết cục như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức hâm mộ.
Hàn huyện một trận cùng Tứ Tiểu Danh Kiếm, Hoắc Nguyên Chân phát hiện thật ra bọn họ cũng rất có tài hoa. Thân là Tứ Tiểu Danh Kiếm, không riêng gì kiếm pháp, hơn nữa những phương diện khác cũng rất xuất chúng, đàm luận một ít thi từ ca phú, chư tử bách gia, nói tới đâu cũng hết sức rõ ràng sâu sắc.
Hoắc Nguyên Chân vốn chính là người chuyển kiếp, kiến thức tài học tự nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh, lập tức cũng nổi hứng lên, mấy người ở bên trong phòng cao đàm khoát luận trên trời dưới đất, cảm thấy hận vì gặp nhau quá muộn.
Trong lúc nhất thời quên mất thời gian như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt đã đến hoàng hôn.
Bên trong phòng dần dần tối, Tứ Tiểu Danh Kiếm mới ý thức đã đến lúc, rối rít đứng dậy cáo từ.
Thậm chí Sài Nhàn lấy can đảm đưa ra lời mời Hoắc Nguyên Chân uống rượu, mấy người mượn rượu hát ca, say sưa một trận.
Nói thật Hoắc Nguyên Chân rất động lòng, sau khi đi tới thế giới này cho tới bây giờ cũng chưa từng phá giới, chưa từng uống rượu qua lần nào. Bình thường cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay hứng chí rất cao, hắn thật muốn bưng ba bát rượu to lên nốc ừng ực, cũng cho bản thân mình thoải mái một lần.
Những động lòng thì động lòng, Hoắc Nguyên Chân do dự một hồi rốt cục cũng từ chối lời đề nghị đầy mê hoặc của bọn họ.
Nếu như hắn có thể hoàn tục, nhất định sẽ tìm những bằng hữu giang hồ này uống rượu, nhưng bây giờ còn không thể nói lời này.
Thấy Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt, Tứ Tiểu Danh Kiếm cáo từ rời đi, hơn nữa còn là trở về uống rượu. Bọn họ đã yên lòng, cùng lắm thì thối lui ra giang hồ, hôm nay tâm trạng thoải mái, dường như trẻ lại vài tuổi, khiến cho Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cũng cảm động trong lòng.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chân ngồi một mình trên giường, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm tu luyện.
Hôm nay là mồng Bảy tháng Chín, chân trời trăng non như lưỡi liềm, điểm điểm tinh quang lóe lên, càng mát mẻ tươi tắn hơn cả bầu trời đêm của thế giới trước, khiến cho Hoắc Nguyên Chân không tự chủ được có hơi chìm đắm.
Khí hậu bên trong Hồ Điệp cốc hết sức ôn hòa, ấm áp như Xuân, gió thổi lười biếng bên ngoài dường như đang kêu gọi Hoắc Nguyên Chân đi ra ngoài dạo chơi một chút.
Hoắc Nguyên Chân ngồi trên giường, nhưng giờ phút này lại có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Sau khi quen tu luyện gia tốc, lúc này tu luyện chậm như rùa, hắn hết sức chán nản, không có lòng dạ nào tu luyện.
Hơn nữa mới vừa rồi Sài Nhàn đưa ra đề nghị uống rượu hát ca càng làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Cho dù không uống rượu cũng nên đi ra ngoài dạo chơi giải sầu, trời đêm như vậy, phong cảnh xung quanh xinh đẹp như vậy, một mình tu luyện thật sự là một quyết định ngu xuẩn.
Muốn đi thì đi, Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lời cảnh cáo của Triệu Tử Dương, khinh công mình tuyệt đỉnh, cũng không lo lắng bị người phát hiện.
Đứng dậy dọn dẹp một chút, Hoắc Nguyên Chấn rời khỏi phòng, một mình đi ra khỏi viện.
Vào lúc này bên ngoài còn có người đi tới đi lui, Hoắc Nguyên Chân cũng đi dọc theo đường khu vực phía Đông, chậm rãi đi tới khu vực trung ương Hồ Điệp côc.
Đi được một hồi, đã đến ranh giới khu vực phía Đông.
Hoắc Nguyên Chân đến nơi này cũng không dừng lại, mà là tiếp tục đi ra khỏi khu vực phía Đông.
Mặc dù Triệu Vô Cực lợi hại, nhưng phong cảnh xinh đẹp bên trong Hồ Điệp cốc đều không thuộc khu vực lão, Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ xong chỉ muốn đi, chính là mảnh trắng xóa xa xa mà hắn nhìn thấy vào ban ngày.
Nơi đó có thác nước, có đầm nước, dưới trời đêm chắc chắn vô cùng đẹp đẽ, qua đó ngắm cảnh tiêu sầu thì còn gì bằng.
Hơn nữa nơi đó nằm ở bên bờ Hồ Điệp cốc, xung quanh không có kiến trúc nào, hẳn là cũng sẽ không có ai.
Sau khi quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân bàn đi theo con đường lát đá ở giữa một hồi, thấy có một bụi cây bèn lắc mình vào trong đó.
Chờ trong bụi cây một hồi, thấy trời đã tối hắn, trên đường cũng không có người, Hoắc Nguyên Chân mới từ trong rừng cây đi ra, dọc theo bóng tối chậm rãi đi về phía trước.
Bên trong Hồ Điệp cốc thỉnh thoảng có tuần tra hộ vệ đi qua, Hoắc Nguyên Chân đi cũng không mau, đi một chút dừng một chút.
Bằng vào khinh công cùng thân pháp của hắn, Hoắc Nguyên Chân có thể tránh né hộ vệ tuần tra, đi được một hồi rốt cục ra khỏi khu vực kiến trúc dày đặc.
Vừa ra nơi này, Hoắc Nguyên Chân giống như rồng về biển cả, hổ trở lại rừng, chân gia tốc bay vút trên ngọn cây, cách khu vực kiến trúc càng ngày càng xa.
Khinh công của hắn tuyệt đỉnh, chỉ trong thoáng chốc đã tiến vào khu vực rừng rậm, đã nhìn thấy đầm nước thác nước phía trước xa xa. D
Trong lòng mừng rỡ, chân tiếp tục gia tốc, không tới thời gian một nén nhang, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đi tới gần đầm nước kia.
Dưới ánh trăng non, mặt nước gợn sóng lăn tăn, Hoắc Nguyên Chân ra sức hít sâu một hơi, cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Đi dọc theo núi một hồi, đầm nước đã gần trong gang tấc.
- Ủa, nơi đây còn có một con suối...
Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên phát hiện, ở cách đầm nước không xa còn có một con suối độc lập, tạo thành một ao nước nho nhỏ.
Cất bước tiến nhanh về phía này, Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác càng đến gần, càng có một mùi rượu xông vào mũi.
Nghi hoặc tìm kiếm một hồi, Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện, mùi rượu này lại phát ra từ con suối kia.
- Đây thật là thiên hạ kỳ cảnh, không ngờ rằng suối này có thể phát ra mùi rượu, cũng không biết là nguyên lý gì?
Hoắc Nguyên Chân đi xung quanh con suối này, đột nhiên trong lòng sinh ra ý nghĩ, mình có nên nếm thử nước suối này không?
Đề nghị của Sài Nhàn mới vừa rồi lập tức làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy động lòng.
Mình là người xuất gia, không thể uống rượu, nhưng đây cũng không phải là rượu, mà là suối nước tản mát ra mùi rượu, chính là một tửu tuyền.
Đây không phải là rượu, mình uống cũng không coi là phá giới, vừa có thể giải sầu, vì sao lại không làm?
Nói cho cùng hắn vẫn là một thanh niên X, từ trong xương tủy Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có lòng can đảm bằng trời. Quả thật hắn đã động lòng muốn uống rượu, hiện tại trời ban tửu tuyền nếu hắn còn không dám nếm thử quả thật là sống không còn hứng thú gì nữa.
Nghĩ là làm, Hoắc Nguyên Chân xắn tay áo lên, thận trọng đến bên bờ tửu tuyến này, hai tay vốc một ngụm nước lên, đưa lên miệng thè lưỡi nếm thử. Hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê tê, sau đó lại đưa lên mũi hít sâu một hơi, nhất thời mùi thơm ngát xông vào mũi.
Cảm giác này quả thật khiến cho người ta muốn say.
Cũng không lo nghĩ gì nhiều, Hoắc Nguyên Chân há miệng uống cốc nước này vào.
Một cảm giác mát mẻ dâng lên trong lòng, mặc dù không phải là rượu, nhưng mùi thơm ngát của rượu kia cũng là vô cùng chân thật, Hoắc Nguyên Chấn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới thoải mái vô cùng.
Làm phương trượng, thứ gì cũng bị cấm, đã sớm quên mất mùi rượu thịt. Ngụm tửu tuyền này vào bụng, quả thật ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào trên thế gian này.
Thôi được, uống một hớp cũng là uống, uống cho đã cũng là uống, hôm nay bần tăng sẽ không khách sáo.
Đến lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không e dè gì nữa, lại vốc một vốc nước suối lên uống vào.
Uống xong một hợp còn chưa đã, hai hớp cũng chưa đã, Hoắc Nguyên Chân bèn năm phục xuống mặt suối giống như dã thú uống nước, há miệng nốc nước suối ừng ực một hơi.
Nước suối lạnh lùng thấm ướt mặt hắn, đầu hắn, thậm chí cả y phục hắn.
Mùi rượu thơm ngát nồng nặc xông vào mũi, Hoắc Nguyên Chấn tạm thời quên mất hết thảy mọi chuyện, chỉ tận tình hưởng thụ mỹ vị trời ban.