Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cũng không biết rốt cục tửu tuyền này là thế nào, chẳng những có mùi rượu, hơn nữa còn có độ rượu nhất định, mặc dù độ rất thấp, nhưng uống nhiều quá cũng sē say.
Hoắc Nguyên Chấn tận tình hưởng thụ, cũng không dùng nội công thúc giục hóa giải tửu lực, một lúc sau đã đỏ bừng mặt mũi, trong lúc không hay không biết đã có hơi say.
Thật là hay quá, không ngờ rằng nước suối này có hơi men giống như rượu, thật là hưởng thụ khoái chí trong đời...
Qua thật lâu, Hoắc Nguyên Chân mới ngẩng đầu lên khỏi tửu tuyền này.
Ngửa người ra, hắn ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, dùng tăng bào lau mặt, không nhịn được bật cười hăng hắc.
Mình làm như thế cũng không biết có phải là lách giới luật nhà Phật hay không, đây là suối nước, không phải là phá giới, nhưng là mình say thật, quả thật khó được!
- A! Trong quán Lan Lăng rượu ngát hương, đựng đầy chén ngọc rực hào quang, tự cổ thánh hiền đều tịch mịch, chỉ người uống rượu mới lưu danh...
Hoắc Nguyên Chân tửu lực dâng trào, giống như một tên tửu quỷ, lảo đảo lắc lư đứng lên, ngửa cổ về phía bầu trời đêm, lắp ba lắp bắp ngâm tụng mấy câu thơ không liên lạc. Cảm giác được phóng túng càn rỡ một lần như vậy quả thật là khoái chí để mê.
Lao đảo lắc lư đứng dậy, Hoắc Nguyên Chân chân nam đá chân xiêu đi về phía trước.
Đầu óc của hắn có chút hỗn độn, cảm giác này thật đúng là đã lâu chưa từng có.
Trăng khuyết như lưỡi liềm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi bóng Hoắc Nguyên Chân ngả dài trên sườn núi, ống tay áo theo gió phiếu động, hắn cứ thất tha thất thểu đi tới như vậy.
Kể từ đi tới thế giới này, cho tới bây giờ hắn chưa từng được phóng túng một phen như hôm nay.
Tối nay hắn một thân một mình, gặp phải tửu tuyền, khó được say một lần, cho dù thất thổ cũng không sợ bị người nhìn thấy, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân vô cùng buông thả.
Trước mặt chính là đầm nước, Hoắc Nguyên Chân muốn tới bên đầm nước nằm một hồi, về phần tăng bào sẽ bị vấy bẩn, hiện tại hắn cũng bất chấp, khi tới chuyện đó.
Một trận gió thổi qua đầm, Hoắc Nguyên Chân chợt có cảm giác không đứng vững.
Nhưng dù sao công lực hắn cao, cho dù không vận công đến nỗi bị thổi ngã.
Nhưng hắn muốn mặc cho gió tận tình thôi, ống tay áo vung vẩy, lảo đảo lắc lư trong gió núi, ngã trái ngã phải nhưng cũng không ngã xuống:
- Cưỡi gió trở về, đường về cố hương xa xôi vạn dặm, không có đường, ha ha, không có đường!
Lời nói của cũng đã có hơi hỗn loạn, thân thể của hắn quay tròn một vòng vẫn không ngã, Hoắc Nguyên Chân đưa tay chỉ lên trời lớn tiếng ngâm:
- Ta hỏi vầng trăng giữa không trung, có từng chiếu sáng tới quê nhà... Quê nhà...
Cuối cùng hắn lảo đảo kịch liệt, thân thể không thể nào đứng vững được nữa, rốt cục ngửa mặt ngã lăn ra bên bờ đầm.
Cũng không biết là người muốn ngã nhào hay là tâm muốn ngã nhào, dù sao lần này ngã xuống không có đau đớn, ngược lại còn cảm thấy khoái chí.
Khoái chí có thể cười, khoái chí cũng có thể khóc, Hoắc Nguyên Chân đã say, trong lúc không hay không biết khóe mắt đã hơi ươn ướt.
Hắn hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi thật dài, cổ họng hơi khô, tim đập kịch liệt.
Sau khi đi tới thế giới này, không có cách nào tâm sự chuyện mình với bất cứ người nào khác, cũng sẽ không có ai tin lời hắn. Mục tiêu Hệ Thống có lúc cảm giác rất gần, có lúc lại cảm giác xa vời không biết đến bao giờ.
Nhớ nhà sao?
Bình thời cũng sẽ không suy nghĩ, tại sao say rượu lại hoài niệm kiếp trước?
Có lẽ là Mạnh Bà lười biếng trên cầu Nại Hà kia quên rót cho mình Mạnh Bà thang, làm cho mình trở thành một kẻ kỳ dị biết được kiếp trước kiếp này. Nhưng biết được như vậy cũng không cảm thấy là phúc khí.
- Phương trượng! Hắc hắc, ta lại là một phương trượng!
Hắn cười hai tiếng, khóe mắt ướt át giống như muốn rơi lệ. Cũng không biết vì sao, chỉ là muốn rơi lệ.
- Bần tăng... Là phương trường Thiếu Lâm... Vì sao bần tăng lại khóc... Rơi lệ không phải là hảo hán!
Làm phương trượng đã lâu, Hoắc Nguyên Chân tự nhiên cảm giác mình hơn phải là kẻ kiên cường nhất. Lệ này bất cứ ai cũng có thể rơi, nhưng mình không thể.
Hắn giơ tay ra muốn lau khóe mắt. Bây giờ không thể rơi lệ được, có lẽ chảy ra cũng chỉ là một chút xíu... Không tính, không tính, mình vẫn là hảo hán.
Lưng bàn tay còn dính bùn đất trên bãi cỏ, mang theo cả bụi đất giụi vào mắt mấy cái, cảm thấy thị lực càng thêm mơ hồ.
- Phải tắm một cái... Tắm một cái là khỏe.
Ngay cả đi bộ cũng lười, Hoắc Nguyên Chân càn rỡ lăn lộn trên có mấy vòng, trực tiếp lăn đến bên đầm nước, lại uống thêm vài ngụm, cảm thấy còn chưa đã. Hắn bèn dứt khoát vục mặt xuống tửu tuyền, lắc tới lắc lui, làm cho bọt nước bắn văng tung tóe.
Rào...
Chợt hắn từ đầm nước ngẩng đầu lên, chẳng những không có thanh tĩnh, ngược lại là tửu lực dâng trào cộng thêm lắc tới lắc lui, đầu óc càng hỗn độn, nhìn sự vật trước mắt cũng đã là mơ mơ hồ hồ.
- Cây... Là hai gốc... Người... Cũng là hai người...
Hoắc Nguyên Chân híp mắt nhìn về phía trước, phía trước bên mép nước không xa, dường như có một người ngồi ở chỗ đó, là hai cái bóng nhập nhòa, nhìn không rõ ràng lắm.
- Là ai?
Hoắc Nguyên Chân có chút cảnh giác, không ngờ rằng mình không phát hiện nơi này có một người ngồi từ lúc nào, xem ra thật sự là say rồi.
Người kia cách mình chưa tới mười thước, hình như là một thân bạch y, cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, nếu như y là một sát thủ, có thể đã sớm động thủ với mình rồi.
Nhưng giờ phút này Hoắc Nguyên Chân không thèm quan tâm, mình không phải là dễ giết như vậy, cho dù là sát thủ cũng không sợ.
Hắn cố gắng đứng lên, đi về phía trước vài bước, tới trước mặt người này.
Mặc dù thị lực không rõ, nhưng Hoắc Nguyên Chấn nhờ ánh trăng còn có thể thấy rõ ràng, ngồi ở bên đầm nước là một thiếu nữ ước chừng mười tám mười chín tuổi.
Thiếu nữ vận một bộ bạch y, mái tóc đen nhánh trông như thác nước xõa xuống bên vai, không hề trang điểm son phấn, chẳng những dung mạo thanh tú xinh đẹp, hơn nữa đầu mày cuối mắt còn có một cỗ anh khí hiếm thấy, nhìn qua có vẻ uy nghiêm.
Thấy là một tiểu cô nương, Hoắc Nguyên Chân càng không sợ, dứt khoát trực tiếp đặt mông ngồi xuống, nhìn thiếu nữ hỏi:
- Nàng là đệ tử môn phái nào, vì sao nửa đêm chạy tới nơi này?
Suy đoán đây cũng là hậu bối một môn phái tới Hồ Điệp cốc, cũng giống như mình, nhìn thấy chỗ này cảnh sắc ưu mỹ, cho nên nửa đêm tới đây du ngoạn.
Thiếu nữ ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, đôi mắt sáng như sao trời nhìn Hoắc Nguyên Chân, môi nàng khẽ mấp máy nhưng lại không lên tiếng.
- Sao hả? Nàng sợ nói chuyện cùng người xa lạ sao?
Hoắc Nguyên Chân ngửa thân về phía sau một chút, lấy tay chống đất, thấy đối phương không trả lời, bèn dứt khoát nằm trên mặt đất, một tay chống đầu, nói với thiếu nữ:
- Nàng không cần... Không cần phải lo lắng, ta là một hòa thượng, sẽ không làm thương tổn tới nàng, mặc dù ta rất là... Lợi hại.
Cảm giác say càng ngày càng dâng trào, Hoắc Nguyên Chân lắc lắc đầu:
- Ta chỉ động thủ đối với người muốn làm thương tổn ta, trong Hồ Điệp cốc này, người muốn làm thương tổn ta chỉ có hai người, không bao gồm nàng.
Thiếu nữ nhìn Hoắc Nguyên Chân, vẫn không nói chuyện, ngược lại cầm lên từ trên tảng đá bên cạnh một chùm quả gì đó, rửa trong nước đầm một chút, sau đó ngắt ra một quả nhẹ nhàng lột vỏ.
Mặc dù thị lực Hoắc Nguyên Chân mơ hồ, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn vẫn có thể thấy được thiếu nữ này đang lột một quả vải.
Quả nhiên nữ hài tử chẳng phân biệt cổ kim, đều là thích ăn quà vặt. Có lẽ là nữ này nửa đêm buồn miệng, cho nên chạy đến nơi đây vừa ngắm phong cảnh vừa ăn vải.
Thiếu nữ mới vừa há cái miệng nhỏ nhắn ra muốn bỏ quả vải vào, đột nhiên chú ý tới ánh mắt lấp lánh của Hoắc Nguyên Chân.
Khóe miệng lần nữa nở một nụ cười, thiếu nữ ra hiệu với Hoắc Nguyên Chân một cái, ý là hỏi hắn có muốn ăn vải hay không.
Chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lúc cười lên rất đẹp, mấy ngón tay thon thả cầm một quả vải trắng nõn lên. Cổ họng khô khốc Hoắc Nguyên Chân giật giật, không nhịn được gật đầu một cái.
Ngón tay thiếu nữ búng một cái, quả vải kia bắn thẳng vào miệng Hoắc Nguyên Chân, hắn lập tức há miệng ra, quả vải chui tọt vào.
Vào miệng tan đi, cảm giác ngọt ngào khiến cho Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt nhắm mắt lại.
- Ừm! Ngon thật! Xuân phong hóa vũ lại hóa bằng, vén ra trời đó thấy băng thanh, đêm lạnh gặp nhau đầy sao sáng, muốn mời Hằng Nga đấu với trăng.
Quả vải vào miệng, cảm thấy thơm ngọt, Hoắc Nguyên Chân lớn tiếng than thở:
- Khó trách bầu trời chỉ có Nguyệt Nha Nhi kia, thì ra là lo lắng bại bởi vải bên đầm nước này, ha ha!
Hắn nằm sải tay chân trên mặt đất, không có phong độ chút nào, nhưng sắc mặt lại tỏ ra vô cùng mãn nguyện.
Thiếu nữ có vẻ hứng thú nhìn Hoắc Nguyên Chân nằm dưới đất, không biết là vì thi cú của hắn, hay là vì hành động thô tục không hợp với thân phận của hắn.
Hoắc Nguyên Chân thoải mái nằm một hồi, nhớ ra cái gì đó bèn nói:
- Đúng rồi, thủ pháp búng trái vải vừa rồi của nàng hẳn là công phu rất khá.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ áo trắng ngồi trên tảng đá gần đó, nhưng lại là không thể cảm nhận được thực lực chân thật của đối phương.
Chắc là cũng không có công phu gì, chẳng qua là thủ pháp có chút độc đáo. Thiếu nữ cũng ngẩng đầu nhìn trời, giơ tay lên cho một quả vải vào trong miệng.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ tuyệt sắc bên đầm nước giờ phút này ngưng kết thành một bức họa xinh đẹp.
Người ta luôn thích thưởng thức cái đẹp, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt anh khí bừng bừng, Hoắc Nguyên Chân cũng phải thất thần trong khoảnh khắc.
Cho đến khi thiếu nữ lần nữa đưa một quả vải tới trước mặt mình, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ đưa tay nhận lấy.
Lột vỏ ra, Hoắc Nguyên Chân bỏ vài vào miệng, nhai nhai vài cái, đột nhiên hỏi:
- Vì sao nãy giờ nàng không nói gì?
Thiếu nữ vẫn không trả lời, chỉ cười lặng lẽ nhìn hắn.
- Nhìn không giống như người Ngoại Vực, hẳn là nàng có thể nghe hiểu lời ta?
Thiếu nữ gật đầu một cái.
- Vậy là nàng không muốn nói chuyện sao?
Thiếu nữ vẫn không có lên tiếng, ánh mắt đen nhánh khẽ chớp, tựa hồ rất mong đợi Hoắc Nguyên Chân cho ra câu trả lời chính xác.
- Chẳng lẽ... Nàng không biết nói chuyện?
Thiếu nữ không khỏi ngân người một chút, đột nhiên khẽ mím môi, nhìn Hoắc Nguyên Chân nặng nề gật đầu mấy cái.
- Ôi, thật là... Thật là đáng tiếc.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân không khỏi ôm mối bất bình vì thiếu nữ, tại sao một cô nương đẹp như thế lại là một thiếu nữ câm...
Trời ghét hồng nhan, hắn chính là đạo lý này.
Nuốt vải trong miệng xuống, Hoắc Nguyên Chân nói với thiếu nữ:
- Xin cô nương bất tất phải nhọc lòng, hôm nay bần tăng ăn hai quả vải của nàng, nhất định sẽ không ăn chùa, nhất định ta sẽ tìm kiếm kỳ được danh y, tranh thủ giúp nàng khôi phục năng lực nói chuyện.
Thiếu nữ cười cúi đầu, cằm khẽ nhếch lên một chút, hơi lắc đầu một cái, dường như lời Hoắc Nguyên Chân có vẻ thú vị.
-
Nàng lại đưa cho Hoắc Nguyên Chân một quả vải, hắn khoát tay từ chối.
Thức ngon không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ mất đi mùi vị.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không muốn, thiếu nữ thu tay về, sau đó dùng ngón tay chỉ vào khóe mắt mình, nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc giơ tay lên lau khóe mắt mình, đột nhiên phát hiện một chút nước mắt chưa khô còn đọng lại ở khóe mắt.
Không nghĩ tới lực quan sát của thiếu nữ này tinh tế như vậy, vào nửa đêm cũng có thể thấy rõ tình hình, lần này mình quả thật có hơi mất mặt.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, đây là một thiếu nữ câm, hắn là nàng sẽ không đi nói lung tung với người khác, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy rất an tâm.
Đột nhiên bên trong đầu chợt lóe linh quang, hết thảy tâm sự của mình không thể kể với bất cứ người nào khác. Hôm nay bên đầm nước này vô tình gặp được thiếu nữ câm, không phải là có thể nói với nàng một số chuyện hay sao?
Ở chung với thiếu nữ câm sẽ không tiết lộ bí mật của mình, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hết sức phóng túng thoải mái.
- Nói cho nàng biết một bí mật.
Hoắc Nguyên Chân nằm ngửa, tay hắn múa may:
- Ta là Thiếu Lâm tự Nhất Giới, tên tục gia gọi Hoắc Nguyên Chân, nàng có biết không? Ta từ một thế giới khác tới, ta có thể nhớ chuyện đời trước của mình... Nàng, nàng có thể hiểu ta đang nói cái gì không?
Thiếu nữ khẽ lắc đầu một cái.
- Ta biết, cũng biết nàng sẽ không hiểu, bất quá không quan trọng, nàng cũng không cần hiểu.
- Ta ở chỗ này, cho tới bây giờ chưa từng uống rượu qua, cho tới bây giờ chưa từng làm bẩn y phục, cũng chưa bao giờ mang tâm sự trong lòng ra nói với người khác. Cho dù là An tỷ tỷ hay Uyển Quân, ta cũng chưa từng tiết lộ.
Thiếu nữ lấy tai chống cằm, lẳng lặng nghe.
- Lý tưởng của ta vốn là không lớn, nhưng lại không thể không lớn, có một vài chuyện... Một vài người bức ta, giống như võ lâm Minh chủ Đông Phương Minh, ta cho nàng biết tuy rằng y là võ lâm Minh chủ, nhưng bất quá cũng chỉ là một tên khốn hồ đồ, vì trợ giúp tên khốn con y mà đối phó với ta.
Hoắc Nguyên Chân không nhìn biểu lộ của thiếu nữ, tự mình nói tiếp:
- Theo ta thấy y cũng chỉ là một tên ngu xuẩn không rõ thế cục mà thôi. Võ công không có nghĩa là hết thảy, mặc dù ta mới tới nơi này nửa ngày, nhưng cũng nghe nói không ít chuyện, bình thời y không chịu gặp người, rất nhiều người của Võ Lâm Minh cũng không biết y có dung mạo thế nào. Y chỉ quen ngồi ở trên cao phát ra hiệu lệnh, nếu còn độc đoán chuyên quyền như vậy, sớm muộn gì Võ Lâm Minh này cũng phải đổi chủ.
Hắn vẫn thao thao bất tuyệt, thiếu nữ bên kia lộ ra vẻ ngơ ngác.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng một cái, cười nói:
- Ôi, vốn ta phải nói về mình, không biết vì sao lại nói lan man tới Đông Phương Minh. Nàng lại không hiểu những chuyện giang hồ này, bất quá nàng chỉ là một tiểu cô nương, ta đoán hắn nàng còn nhỏ hơn ta, không tới hai mươi tuổi.
Thiếu nữ mỉm cười, nụ cười rất ngọt ngào, trong mắt có chút vẻ hài hước.
- Hắc hắc, nhất định là bị ta đoán trúng, lá gan của nàng quả thật không nhỏ, không ngờ rằng dám một mình tới nơi này, chắc chắn là nàng ở bên trong khu vực do Đông Phương Minh cai quản phải không?
Thiếu nữ gật đầu lần nữa, tỏ vẻ Hoắc Nguyên Chân nói đúng.