Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Nhất định rồi, có thể nàng cũng là mới vừa tới Hồ Điệp cốc, nhưng nàng không nên đi loạn. Cho nàng biết, hiện tại bên trong Hồ Điệp cốc này loại người gì cũng có, nàng nên cẩn thận một chút.
Chớp mắt hai cái, đôi mày thanh tú thật dài thiếu nữ chợt dựng lên, tựa hồ có vẻ không phục.
- Đừng... Đừng tưởng rằng ta đang hù dọa nàng, mặc dù nàng bắn trái vải ra chuẩn xác, nhưng đó không phải là công phu.
Hoắc Nguyên Chân ngồi dậy:
- Ta thấy dường như nàng cũng chưa từng tu luyện nội công, không có nội công, còn không có khí lực, làm sao có thể đối phó người xấu. Nàng ở chỗ nào, lát nữa ta đưa nàng trở về?
Thiếu nữ đã ăn gần hết vải, chỉ còn một quả cuối cùng lớn nhất, bỏ qua một bên tạm thời chưa ăn, nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói muốn đưa mình trở về, khẽ lắc đầu một cái.
- Không đưa về cũng được, bất quá nàng nhất định phải nghe lời, người không có lực lượng phải nghe lời người có lực lượng, không cho nàng chạy loạn.
Để chứng minh mình có lực lượng, Hoắc Nguyên Chân lảo đảo lắc lư đứng lên, nhặt một hòn đá dưới đất, sau đó ném về phía mặt nước.
Đá tiếp xúc mặt nước, nhanh chóng bắn lên, bay về phía trước một chút, lại rơi xuống, lại bắn lên, liên tục như vậy.
- Một hai ba bốn năm sáu bảy xem đi, ta ném một khối đá là có thể làm bắn tung mười mấy đóa thủy hoa, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được, ta lợi hại không?!
Hoắc Nguyên Chân không có sử dụng nội công, nghĩ thầm mình tùy tiện lộ ra chút tiểu xảo cũng đã đủ để chấn nhiếp tiểu nha đầu này.
Thiếu nữ lộ ra vẻ hứng thú, cũng thử cầm một hòn đá lên, ngồi tại chỗ ném xuống nước.
Góc độ không đúng, đá lập tức kêu tõm một tiếng chìm xuống nước.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời bật cười ha hả, hắn đã uống say, cũng không còn phong độ nhân sĩ gì cả, cười thật là đáng ghét.
Sắc mặt thiếu nữ hơi đỏ lên, có vẻ không cam lòng liếc nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái. Nàng lại tìm một hòn đá khác tiếp tục ném ra, kết quả cũng là như vậy, bọt nước văng lên tới trên bờ.
Hoắc Nguyên Chân đã nhìn ra, tựa hồ thiếu nữ thật sự không có học nội công, hơn nữa dường như cũng chưa từng chơi trò ném thia lia này bao giờ, càng tỏ ra đắc ý:
- Nàng không ném được rồi, ta cho nàng biết, ném vật này cần phải đứng lên mới được, nàng hãy xem ta.
Dứt lời hắn lại nhặt một hòn đá khác, làm ra vẻ khom người ra sức ném mạnh xuống nước.
Vì dùng sức hơi mạnh, sau khi Hoắc Nguyên Chấn ném đi thân thể không thắng bằng, lảo đảo vài cái ngồi phệt xuống đất.
Nhưng quả thật ném đá ra rất xa, chạm mặt nước này lên hơn hai mươi lần như vậy.
Thiếu nữ che miệng cười khẽ, vô cùng thú vị đối với hành động Hoắc Nguyên Chân say rượu, cũng không nhịn được đứng lên.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chú ý tới thiếu nữ này, vóc người trung bình, hình dáng yểu điệu, bên trong y phục rộng thùng thình, tựa hồ là lúc ngủ mới mặc, bên ngoài có một cái quần dài màu trắng, dài đến mắt cá chân.
Nhưng chân nàng lại không mang giày, để lộ ra đôi chân trần thon thả, ngang cổ chân còn buộc một sợi tơ nhiều màu.
Hắn khẽ lắc lắc đầu, hẳn thiếu nữ này là từ thượng nguồn đi xuống, vì sao lại không thấy giày, làm sao nàng đi tới nơi này được?
Có lẽ nàng để giày ở nơi khác, Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý, dứt khoát ngồi ở chỗ đó nhìn động tác thiếu nữ.
Thiếu nữ chân trần đi trên bờ cát cạnh đầm nước, cúi đầu chọn lựa, rốt cục chọn một mảnh đá phẳng dẹp, dùng tay ước lượng vài cái, nhìn Hoắc Nguyên Chấn nở một nụ cười tự tin, muốn cho hắn nhìn thấy rõ ràng.
Tay nhỏ bé của nàng vung lên, động tác cũng khá mạnh, lại có cảm giác thiếu nữ mềm mại, mỹ cảm mười phần.
Hiển nhiên sức lực của nàng nhỏ hơn Hoắc Nguyên Chân rất nhiều, mặc dù lần này tương đối thành công, cũng chỉ nảy tung lên ba bốn lần.
Nhưng như vậy nàng cũng đã hết sức hài lòng, hưng phấn vô tay một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt có vẻ mong đợi.
- Khá lắm, tiến bộ rất nhanh.
Hoắc Nguyên Chấn khen ngợi đôi câu, mặc dù thiếu nữ không biết nói chuyện nhưng lại rất hợp tính hắn, không yểu điệu nũng nịu như thiếu nữ bình thường, cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Hiển nhiên thiếu nữ rất thích trò chơi này, chủ động đi lượm mấy hòn đá nhỏ
Hoắc Nguyên Chân một ít, sau đó chủ động xuất thủ. Đầu tiên nàng ném ra một hòn đá, tốt hơn thành tích lần trước một chút, nảy lên trên mặt nước được chừng bảy tám lần.
- Chuyện nhỏ, xem ta...
Hoắc Nguyên Chân cũng đứng lên, ném ra một khối đá, không có dùng bao nhiều khí lực, chẳng qua là nảy liên tục chừng mười lần, không chênh lệch mấy với thành tích của thiếu nữ.
Thấy có hy vọng, thiếu nữ càng thêm hưng phấn, lại ném ra một lần nữa.
Hai người thay phiên nhau ném, Hoắc Nguyên Chân cố ý muốn nhường, đến cuối cùng, rốt cục có một lần chỉ này được sáu lần, bị thiếu nữ vượt qua thành công.
Rốt cục thắng lợi một lần, thiếu nữ ngửa mặt lên trời cười một cái, không có phát ra âm thanh, nhưng dáng vẻ vui vẻ tuyệt đối không phải là giả vờ có thể làm được.
So đấu như vậy không hề sử dụng nội lực, toàn bằng vào kỹ xảo, thắng lợi cũng quý giá hơn.
- Ôi, ta thua rồi...
Hoắc Nguyên Chân ngửa mặt ngã xuống, thiếu nữ hứng chí quá cao, cứ để cho nàng thẳng, bây giờ hắn rất muốn nằm trên bờ cát này ngủ một giấc.
Thiếu nữ ném hai khối hòn đá nhỏ còn lại trong tay ra ngoài, cũng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nguyên Chân.
- Ta mệt mỏi, muốn nằm một hồi, nàng không nên chạy loạn, ta ngủ một hồi sau đó sẽ đưa nàng trở về.
Nắm mái tóc dài quấn quanh đầu ngón tay, thiếu nữ gật đầu.
- Nàng không thể nói chuyện, thật là đáng tiếc, nếu như nàng có thể nói chuyện, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện một mạch đến trời sáng.
- Ngày mai ta muốn đi đến phía sau thác nước xem một chút, xem thử bên trong có động Thủy Liêm hay không...
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đầm nước bên bờ cát mềm mại ấm áp, từng trận gió ấm thổi tới, Hoắc Nguyên Chân thoải mái giang rộng tứ chi, nơi này còn thoải mái hơn bất cứ cái giường nào.
Nằm một hồi, tựa hồ Hoắc Nguyên Chân đã ngủ.
Nụ cười thản nhiên biến mất trên mặt thiếu nữ, ánh mắt nàng nhìn Hoắc Nguyên Chân chăm chú.
Bàn tay chậm rãi giơ lên, lại nhìn trán Hoắc Nguyên Chân, trong ánh mắt của nàng có vẻ hơi do dự.
Nàng không biết tại sao mình lại do dự, cứ như vậy ngơ ngác dừng lại thật lâu.
Rốt cục đôi mắt nhỏ dài quyến rũ của nàng nhắm lại, hơi thở dài một tiếng, sau đó giơ bàn tay lên.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên động một cái, mơ mơ hồ hồ mở mắt, thấy thiếu nữ kia vẫn ngồi ở bên cạnh mình, miệng lẩm bẩm một câu:
- Không nên chạy loạn, ta ngủ một hồi sẽ đưa nàng trở về, ta nhất định phải... Nhất định làm cho nàng có một ngày có thể mở miệng nói chuyện.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại lần nữa, lần này thật sự ngủ thật say.
Thiếu nữ ngẩn người một chút, tay ngọc đã giơ lên lại để xuống.
Nàng co chân lại, hai tay ôm đầu gối, tựa cằm lên trên đầu gối, tóc dài đen nhánh bay lượn trong gió. Nàng lại nghiêng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, cẩn thận quan sát ngũ quan của hắn.