Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Thiếu Bạch kinh hoảng đi vào, cúi đầu làm lễ ra mắt nghĩa phụ trên bảo tọa.
Không nghĩ tới nghĩa phụ y dùng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy nói:
- Ngồi đi, không cần câu nệ những tục lễ này.
Đông Phương Thiếu Bạch ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đông Phương Minh đang gối đầu lên một bên tay vịn ghế, chân gác lên tay vịn bên kia, nằm ngang trên ghế.
Hơn nữa chân y đang rung rung không ngừng, phản ứng này cho thấy tâm trạng y đang vô cùng khoái chí.
Hiếm khi thấy nghĩa phụ có tâm trạng tốt như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch vội vàng nói:
- Nghĩa phụ hôm nay nhìn qua hết sức phấn chấn tinh thần, nhất định là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, không biết là chuyện vui gì, có thể kể cho hài nhi nghe một chút, cùng vui lây với nghĩa phụ được chăng?
Đông Phương Minh cũng không đứng dậy, mà là nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thiếu Bạch một cái:
- Nghe một chút cũng không sao, chẳng qua là có một kẻ tự cho là mình thông minh, làm cho nghĩa phụ cảm thấy vui vẻ thôi.
Đông Phương Thiếu Bạch ngay cả người, căn bản cũng không hiểu Đông Phương Minh nói như vậy là có ý gì.
Cách một tiếng vang lên, Đông Phương Thiếu Bạch nhìn lại, trong tay Đông Phương Minh có một nắm hạt hướng dương, đang cắn ngon lành.
Võ lâm Minh chủ lòng dạ độc ác, uy chấn giang hồ cắn hạt hướng dương, chuyện này khiến cho Đông Phương Thiếu Bạch có cảm giác như mình nhìn thấy ảo giác, dường như hôm nay nghĩa phụ có vẻ khác thường.
Lúc này Đông Phương Minh lại nói:
- Hôm nay tìm con tới đây cũng không có chuyện gì lớn, con trở về đi tìm người thiết kế một chút, ta chuẩn bị mở hai cửa sổ bên trong đại điện này, không biết chọn ở vị trí nào thì tốt.
Nghe thấy lời của Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch càng không hiểu đầu cua tại nheo ra sao, trước kia y đã nhiều lần đề xuất mở cửa sổ trong đại điện, Đông Phương Minh cũng không đồng ý, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đăng Tây?
- Vậy không biết nghĩa phụ muốn làm cửa sổ loại nào, để cho hài nhi có thể chuẩn bị?
- Cứ làm cửa sổ chấn song đi, bất kể từ góc độ nào cũng có thể thấy bầu trời đêm, thấy trăng sáng là được rồi.
Đông Phương Minh căn dặn một câu, sau đó lập tức xoay người rời đi, còn không quên mang theo hạt hướng dương của y.
- ---------
Lúc Hoắc Nguyên Chân trở về viện của hắn đã là bình minh, vào thời điểm tối tăm nhất trước khi trời sáng.
Tối ngày hôm qua quả thật uống có hơi say, bản thân tửu tuyền kia cũng không mạnh, nhưng hắn uống quá nhiều, lại cố ý buông lỏng mình, không say mới là lạ.
Thậm chí ký ức tối hôm qua cũng không phải là rõ ràng như vậy.
Mình gặp một thiếu nữ, một thiếu nữ không biết nói chuyện, từ đầu tới đuôi, thiếu nữ đó đều không nói câu nào, từ đầu chí cuối chỉ một mình mình nói, dường như đã rất lâu Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng nói qua nhiều như vậy.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không nhớ rõ cụ thể đã nói cái gì, điều duy p nhất mà hắn nhớ, chính là hắn nói qua sẽ tìm cách làm cho thiếu nữ kia khôi phục năng lực nói chuyện.
Ký ức của hắn không rõ ràng, không xác định, nếu không phải là lúc tỉnh lại thấy trong tay còn có một quả vải, thậm chí Hoắc Nguyên Chân có chút hoài nghi chuyện tối ngày hôm qua là giả.
Trong lòng có chút hơi tự trách, sau này cũng không thể làm như thế, nếu như tối hôm qua thiếu nữ kia có ý xấu với mình, như vậy hiện tại mình đã là một cỗ thi thể.
Hoắc Nguyên Chân lại ăn hết quả vải kia, đến hiện tại hắn đã thiếu thiếu nữ ba quả vải.
Chẳng qua là không biết thiếu nữ kia rời đi lúc nào, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân ít nhiều gì có một chút lo lắng, nhưng dù sao người đã đi rồi, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể là thừa dịp bóng tối trước tờ mờ sáng quay trở về chỗ ở của mình.
Sau khi về tới chỗ ở, Hoắc Nguyên Chân giặt giũ y phục mang ra phơi, sau đó nghỉ ngơi trong phòng.
Đến trưa, Tứ Tiểu Danh Kiếm kia tới chơi lần nữa.
Lần này bọn họ không phải là tay không mà đến, mà là mang đến rất nhiều món ăn, có thịt, có rượu, cũng có thức chay chuyên môn chuẩn bị cho Hoắc Nguyên Chân.
- Phương trượng, lần này chúng ta quấy rầy một chút, ngươi ăn thức chay uống trà, huynh đệ chúng ta ăn thịt uống rượu của chúng ta, hôm nay chúng ta hàn huyện một chút.
Sài Nhàn vừa vào cửa liền lớn tiếng kêu.
Trên người Hoắc Nguyên Chân chỉ mặc nội y màu trắng, bất quá đối phương cũng là nam nhân, chuyện này cũng không đáng kể gì, mỉm cười nói:
- Hôm nay các vị cao hứng như vậy, chẳng lẽ bên trong môn đã có tin tốt truyền đến?
Trang Cầm cười nói:
- Lần này phương trượng đoán sai rồi, cũng là vì bây giờ đã là trưa mồng Tám tháng Chín, bên trong môn còn không có tin tức truyền tới, huynh đệ chúng ta mới cao hứng.
- Ủa, vì sao vậy?
Hà Viễn nói:
- Phương trượng Đại sư muốn giả vờ với chúng ta hay sao, dĩ nhiên là bởi vì chúng ta muốn thối lui ra giang hồ, từ nay không hỏi thế sự, tiêu dao tự tại.
- Vậy quả thật phải chúc mừng các vị.
Mấy người đều cười ha hả, tâm trạng thoải mái, bày thức ăn rượu thịt ra trong tiểu viện Hoắc Nguyên Chân.
Vật dụng đã có sẵn, sau một lúc đã bày ra một bàn rượu thịt.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân ăn chay nhưng thức ăn cũng không ít, làm ra đủ món muôn màu muôn vẻ, mùi thơm phưng phức. Đây là yêu cầu cơ bản nhất của hắn khi làm hòa thượng, đã không thể ăn thịt, nếu thức ăn chay còn kém cỏi, vậy quả thật là có lỗi với bản thân mình.
Hoắc Nguyên Chân lấy trà thay rượu, đối ẩm cùng Tứ Tiểu Danh Kiếm. Giữa tiệc Tứ Tiểu Danh Kiếm vui vẻ không ngừng, bàn về tương lai.
Trang Cầm nói sau khi thối lui ra giang hồ, sẽ mở một tửu lâu, còn định mời một vị tiên sinh kể chuyện, mỗi ngày ngắm người ta lui tới, kiếm chút đỉnh tiền, nghe chuyện, cũng là một loại hưởng thụ.
Hà Viễn nói sau khi thối lui ra giang hồ sẽ cưới năm phòng thê thiếp, sau đó tìm một cái tiền trang, chuyên môn trồng trọt.
Mấy người còn lại giễu cợt hoa tâm của Hà Viễn, sau đó Thượng Minh nói nếu như thối lui ra giang hồ, muốn đi đánh cá, mỗi ngày chèo chống một chiếc đò ngang đưa đón khách qua sông, hơn nữa còn không lấy tiền, tích chút công đức.
Sài Nhàn lại nói sau khi lui khỏi giang hồ sẽ không làm chuyện gì cả, ngày ngày ngắm hoa nuôi chim, ăn thức ăn ngon, chơi đùa cho thỏa chí.
Y vừa nói xong, mấy người còn lại đều rất bội phục.
Sài Nhàn đắc ý hơn, đột nhiên nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nếu như người thối lui ra giang hồ, sẽ làm gì?
Hoắc Nguyên Chân cũng đang vui chuyện, bèn nói:
- Bần tăng thối lui ra giang hồ không phải cũng là hòa thượng sao, còn có thể làm gì được?
Sài Nhàn vội vàng nói:
- Ôi, ta không phải là có ý này, ý ta muốn nói sau khi ngươi thối lui khỏi giang hồ, lại hoàn tục, vậy ngươi sẽ làm gì?
Nghe thấy Sài Nhàn hỏi như thế, ba người Trang Cầm, Hà Viễn, Thượng Minh đều vểnh tại lên, muốn nghe thử xem cao tăng phương trượng này hoàn tục sẽ làm những chuyện gì.
Hoắc Nguyên Chân tay bưng chén trà, nhẹ nhàng gõ vài cái, trong mắt có vẻ mê man. Nói thật ra mục tiêu của hắn là hoàn tục, nhưng sau khi hoàn tục sẽ làm gì, hắn vẫn chưa tính tới.