Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút chợt nói:
- Phương trượng, bản lành mạnh nhất của đệ tử là dùng đao, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao, bất quá bộ đao pháp này uy lực cực lớn, đặc biệt dùng giết người, có thể không thích hợp đệ tử Thiếu Lâm chúng ta học tập.
- Còn có những thứ khác sao?
- Còn, còn chứ... Còn có côn pháp cũng không tệ, bất quá vẫn còn kém đạo pháp một bậc. Ngoài ra khinh công... Vốn đệ tử cho rằng khinh công của mình rất khá, nhưng sau khi thấy bản lành phương trượng, đệ tử mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng.
- Khinh công của ta có tên là Nhất Vì Độ Giang.
Hoắc Nguyên Chân cùng tuyên dương mình một chút, hiện tại phải cho mọi người có cảm giác cao thâm khó lường, tránh cho ngày sau mình học được bản lãnh gì, bọn họ lại cảm thấy kỳ quái.
Ngược lại mình có được danh tiếng có thể câu thông cùng Phật tổ, như vậy sẽ không còn kỳ quái nữa.
- Nhất Vì Độ Giang, trời ơi...
Người khác không biết người biết của, nhưng Quan Sơn Nguyệt lại biết, tự nhiên biết Nhất Vì Độ Giang này là một môn khinh công cực kỳ cao thâm, khinh và công trên giang hồ có thể sánh ngang cùng Nhất Võ Độ Giang thật đúng là không có mấy.
Hơn nữa Nhất Vì Độ Giang còn có ưu điểm khác, đó chính là Đạt Ma tổ sư đại biểu nhà Phật trước đây sáng chế ra môn công pháp này.
Trước kia mình không thèm để ý, bây giờ lại khác. Mình là đệ tử Thiếu Lâm, chính thức đại biểu nhà Phật, hơn nữa phương trượng biết môn khinh công này, nếu như mình không học thật sự là đáng tiếc.
Nhìn ra thần sắc mong đợi trong mắt Quan Sơn Nguyệt, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy bí tịch Nhất Vì Độ Giang ra đưa cho Quan Sơn Nguyệt:
- Trong chùa chúng ta, ngoại trừ bần tăng ra, còn lại võ công hơi thấp. Trước kia lấy Nhất Võ Độ Giang này ra cũng không ai biết, hiện tại lão đã gia nhập, vậy truyền thụ cho lão. Hy vọng ngày sau lão có thể xem Thiếu Lâm tự như nhà mình, hãy cùng chúng ta bảo vệ Thiếu Lâm.
Quan Sơn Nguyệt lòng tràn đầy kích động nhận lấy quyển bí tịch tuyệt đỉnh này, hai tay run rẩy, thình lình quỳ sụp xuống nói:
Đệ tử Nhất Trần đa tạ đại ân phương trượng, ngày sau nhất định gan óc lầy đất vì Thiếu Lâm.
– Hoắc Nguyên Chân cũng tỏ ra thản nhiên nhận đại lễ của lão, trong thời gian gần đây, lão nhân này hay quỳ thường xuyên, khiến cho hắn cũng cảm thấy dần quen.
- Ừm, như vậy lão hãy tu luyện cho tốt, hãy nhớ, nếu như ngày sau lão làm chuyện xấu, bản phương trượng sẽ dứt khoát đại biểu tổ sư Thiếu Lâm phế bỏ vỏ công của lão, trục xuất khỏi sư môn.
- Đệ tử nhớ kỹ.
- Đứng lên đi, sau này không cần tự xưng đệ tử, chúng ta cùng với chữ Nhất, sau này ngang hàng, chỉ cần gọi ta phương trượng sư huynh là được.
Hoặc Nguyên Chân cũng dứt khoát mượn cơ hội này, mình chính thức thăng cấp làm Đại sư huynh, những người còn lại Nhất Trần là Nhị sư huynh, Nhất Không là lão Tam, Nhất Tịnh đứng hàng cuối.
Vốn là Nhất Không còn có lòng cãi lại mấy câu, nhưng Thiếu Lâm dưới mắt không giống với Thiếu Lâm ngày xưa, phương trượng nhất ngôn cửu đỉnh, uy vọng không ai bằng, mình phản bác cũng là vô dụng, ngược lại tự tìm mất mặt.
Mắt thấy Nhất Trần biến thành tay chân phương trượng, Nhất Tịnh làm sư đệ cũng đã quen, từ thứ ba xuống đến thứ tư cũng không có gì, duy nhất chỉ có mình sẽ chịu oan ức, từ Đại sư huynh biến thành Tam sư huynh. Nói không chừng sau này - còn giảm xuống nữa, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không dám nói.
Cũng may là bây giờ Nhất Không cũng rất bội phục phương trượng, tuy rằng có chút thiệt thòi cũng nhẫn nhịn cho qua, không để ý nữa.
Thấy mọi người cũng không có ý kiến, Hoắc Nguyên Chấn lại nói với những đệ tử tục gia:
- Giữa các ngươi, cứ dựa theo thứ tự nhập môn trước sau mà xếp, Hoàng Phi Hồng là Đại sư huynh, Thiết Ngưu là Nhị sư huynh, Tô Xán là Tam sư huynh. Các người nhớ lấy, giữa đồng môn với nhau nghiêm cấm tranh đấu lẫn nhau, nghiêm cấm lục đục với nhau. Nếu như bị bần tăng phát hiện, nhất luật trục xuất sứ môn, phế bỏ võ công, kẻ phạm sai lầm nghiêm trọng, cho dù là chân trời góc biển bần tăng cũng phải bắt về Thiếu Lâm hỏi tội!
- Dạ! Cần tuân phương trượng dạy bảo!
Đám đệ tử tục gia cùng nhau trả lời, bất quá có vài người giọng điệu không được kiên quyết, chính là những người sau khi nghe thấy Pháp Vương tự hiển lộ thần tích, sắc mặt lộ vẻ khác thường.
- Được rồi, các ngươi đi công phu khóa sớm đi. Hoàng Phi Hồng, phạt ngươi chép tâm kinh năm lần, sau này không cho phép đến trẻ nữa.
- Dạ, phương trượng. Hoàng Phi Hồng ủ rũ cúi đầu, mặc dù có lòng cãi lại nhưng cũng không dám.
Mặc dù Hoàng Phi Hồng là vì hỏi thăm chuyện của Pháp Vương tự cho nên tới chậm, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định dựa theo quy củ hành sự, không có quy củ không thành nếp. Chờ sau này mình quay trúng bí tịch cước pháp, lúc ấy sẽ đổi tên thành Phật Sơn Vô Ảnh Cước, làm thành bản lãnh giữ nhà của Hoàng Phi Hồng, để bù đắp cho y.
Tất cả mọi người đều bận rộn, Hoắc Nguyên Chân trở lại bên trong chùa, lấy giấy bút, suy nghĩ một chút sau đó bắt đầu về.
Trước kia mặc dù Hoắc Nguyên Chấn tốt nghiệp đại học, nhưng học tập cũng không giỏi lắm, ngược lại về cũng không tệ lắm, mặc dù dùng bút lông không quen nhưng dầu gì xuyên qua hơn một tháng, cũng nắm giữ cơ bản kỹ xảo dùng bút, rất nhanh đã về ra mấy hình về đơn sơ.
Sau khi về xong, Hoắc Nguyên Chân đi ra ngoài xem một chút, khóa sớm mới vừa kết thúc, những người này đang chuẩn bị đi theo Quan Sơn Nguyệt đi tập võ.
Từ xa hắn đã gọi to:
- Nhất Trần, đệ tới đây một chút.
Quan Sơn Nguyệt vội vàng chạy tới:
- Phương trượng, có gì căn dặn?
- Hôm nay tập vẽ xong, đệ đi ra ngoài một chuyến, tìm người dựa theo mấy bản vẽ này làm mấy pho tượng.
Quan Sơn Nguyệt tò mò nhận lấy bản vẽ nhìn qua, không khỏi lộ vẻ kỳ quái, lại nhìn phương trượng hỏi:
- Phương trượng, đây là...?
Hoắc Nguyên Chân nói nhỏ bên tai Quan Sơn Nguyệt mấy câu, trên khuôn mặt già nua của lão không khỏi lộ ra nụ cười kỳ quái, liên tiếp nói:
- Phương trượng cao minh, đệ tử hết sức bội phục, cứ như vậy sự tình rất dễ.
- Đi đi, nhớ lấy không thể tiết lộ cho người khác biết chuyện này.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu vâng dạ, vừa chạy đi vừa cười một mình, lúc thần tích Phật tổ giáng xuống cũng không thấy lão vui vẻ tới mức này.
Quan Sơn Nguyệt đi rồi, Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống một mình, trong lòng thầm tính toán chuyện miếu hội Pháp Vương tự.
Thật ra miếu hội là một hoạt động long trọng để tuyên truyền giáo phái, nếu như ở tiền kiếp, thời gian diễn ra miếu hội có ở tháng Giêng, có ở tháng Ba, có ở tháng Tư, cơ hồ mỗi tháng đều có, các địa phương đều có quy củ khác nhau.
Pháp Vương tự quyết định cử hành miếu hội vào mồng Tám tháng Bảy, lại có trò thần tích, nhất định là có thể thu hút rất nhiều người tới.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân đã có phương pháp đối phó Pháp Vương tự, tạm thời không cần lo lắng. Hiện tại hắn đang suy tính xem Thiếu Lâm tự mình có nên cử hành một lần miếu hội vào thời gian nào đó hay không.