Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Quả cầu được ném rất chính xác, sáu môn phái nhị đẳng ba phiếu, hai phiếu đồng ý, một phiếu phản đối.
Sau đó những trưởng lão khác cũng rối rít ném ra tiểu cầu trong tay, đồng ý nhiều, phản đối ít.
Đợi đến khi Triệu Vô Cực ném xong, Phi Sa bang đã thu được bảy phiếu đồng ý, Đông Phương Minh có ném hay không cũng không sao cả.
Nhưng Đông Phương Minh vẫn ném ra tiểu cầu trong tay, vẫn phải tỏ rõ thái độ.
Y ngồi trên đài khẽ run tay, quả cầu lập tức rơi thẳng vào trong chậu màu lục, trình độ chính xác làm người ta tặc lưỡi.
Bang chủ Phi Sa bang bây giờ đang ở trong trận doanh Triệu Vô Cực, Đông Phương Minh cũng bỏ phiếu cho phép gia nhập liên minh, coi như là tỏ thái độ tốt với Triệu Vô Cực. Bất quá Triệu Vô Cực chỉ khẽ bĩu môi cười một cái, tựa hồ không thèm để ý tới thái độ của Đông Phương Minh.
Sau đó hai người bên cạnh hai chậu trút những quả cầu trong chậu ra, bắt đầu đợt bỏ phiếu mới.
Hoắc Nguyên Chân quan sát hai lần bỏ phiếu, từ từ mất đi hứng thú.
Phương pháp bỏ phiếu này nhìn qua công bằng, nhưng dưới mắt mọi người, kẻ bằng lòng đắc tội với người khác thật sự chỉ là số ít, căn bản cũng là quá bán số phiếu đồng ý sau đó thông qua, thậm chí toàn phiếu đồng ý cũng rất bình thường.
Tưởng xuất hiện xác suất không thông qua là cực nhỏ, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn xem nữa.
Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung vào Đông Phương Minh trên đài.
Sau khi Đông Phương Minh lên đài không nói nửa lời, bất quá đến lượt y bỏ phiếu mới ném quả cầu trong tay ra. Thời gian còn lại đưa mắt quan sát vòng quanh, thậm chí có nhiều lần cũng lướt qua Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy bề ngoài Đông Phương Minh này hết sức anh tuấn, thậm chí có anh khí đầu mày cuối mắt có hơi giống với thiếu nữ câm mà hắn gặp bên đầm nước. Hơn nữa ngũ quan trên mặt cũng hơi giống, nhưng cũng không phải là thiếu nữ câm.
Bất kể dung mạo y tuấn tú đến cỡ nào, cũng là địch nhân của mình.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng, đến thời điểm Thiếu Lâm nhập minh, có lẽ sẽ xuất hiện sóng gió không nhỏ, bởi vì Minh chủ phản đối nhập minh, có thể thông qua hay không khó mà nói được.
Lúc ánh mắt Đông Phương Minh nhìn vào Hoắc Nguyên Chân, thường là cũng dừng lại hơi lâu một chút, ánh mắt lạnh như băng, địch ý rõ ràng.
Hiện trường rất nhiều người đều nhìn thấu Đông Phương Minh chủ bất mãn đối với hòa thượng Thiếu Lâm kia, một ít người ngồi bên cạnh Hoắc Nguyên Chân trong lúc vô tình cũng dần dần cách hắn xa hơn một chút.
Đến cuối cùng, nhiều người bên trong sân tạo thành một vòng trống xung quanh Hoắc Nguyên Chân chừng ba thước, tạo nên cảnh tượng kỳ lạ, làm cho hắn càng nổi bật hơn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý tình huống như thế, cứ chờ xem Triệu Vô Cực có thể tận lực vì chuyện Thiếu Lâm của mình nhập minh hay không, hiện tại có nôn nóng cũng bằng vô dụng.
Trong quá trình chờ đợi, Tứ Tiểu Danh Kiểm trở lại.
Bọn họ thấy xung quanh Hoắc Nguyên Chân không có ai, mặc dù có hơi kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, Trang Cầm ngồi vào bên người Hoắc Nguyên Chân, mặt đầy lo âu.
Hoắc Nguyên Chân nhìn bọn họ một cái, nói:
- Vì sao bốn vị thí chủ biểu lộ như vậy?
Trang Cầm nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, chuyện chúng ta muốn thoái ẩn e rằng có trục trặc.
- Ủa, trục trặc gì vậy? Trang Cầm lại nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân một chút, nói:
- Mới vừa rồi Tử Dương đạo trưởng tới tìm chúng ta, hơn nữa mang đến thư do sư tổ mẫu chúng ta viết, bảo là bốn người chúng ta sau này ở lại Hồ Điệp cốc, gia nhập dưới quyền Triệu Minh chủ, trên giang hồ sau này cũng không có Thiên Kiếm môn nữa.
- Vậy bốn vị nói như thế nào?
- Đương nhiên chúng ta nói là chúng ta muốn thối lui ra giang hồ, nhưng... Nhưng Tử Dương đạo nhân nói, bây giờ chúng ta còn là người của Võ Lâm Minh, nếu như dám tùy ý thối lui nhất định sẽ gặp phải Võ Lâm Minh đuổi giết, bảo chúng ta suy nghĩ kỹ càng.
Hoắc Nguyên Chấn hồi lâu không nói, đây quả thật là uy hiếp hết sức trần trụi, dưới tình huống như vậy, Tứ Tiểu Danh Kiếm muốn lui ra giang hồ sẽ hết sức khó khăn.
- Đây cũng là ý Triệu Vô Cực sao?
Lúc này Sài Nhàn nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới bọn mình mới khẽ nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đúng vậy, hơn nữa Tử Dương còn nói, Triệu Vô Cực sớm muộn cũng sẽ làm Minh chủ, bảo chúng ta đoàn kết chặt chẽ xung quanh lão, tương lai cùng hưởng vinh hoa.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nếu như Triệu Vô Cực không muốn làm Minh chủ mới là chuyện lạ, chỉ bất quá lão muốn làm cũng không phải dễ dàng. Tuyệt thế võ công cùng lực uy hiếp cực mạnh của Đông Phương Minh cũng không phải là bài trí, điểm này từ chuyện Đông Phương Minh ra sân, người ở chỗ này cũng không dám thở mạnh là có thể nhìn ra đôi chút.
Cũng không biết Triệu Vô Cực có chiêu số gì có thể đối phó Đông Phương Minh, nhưng nếu dám buông lời như vậy với Tứ Tiểu Danh Kiếm, hắn vẫn có chút nắm chắc.
Xem ra Triệu Vô Cực có chút không cam lòng làm Phó Minh chủ, bất quá Hoắc Nguyên Chân suy đoán, thời gian lão phát động có lẽ là sang năm lúc đại tuyển Minh chủ, bởi vì đến khi đó, lão làm Minh chủ cũng danh chánh ngôn thuận.
- Mấy vị có đồng ý không?
Sài Nhàn nói:
- Làm sao chúng ta có thể cam tâm đồng ý, bèn cùng thương lượng Tử Dương kia, cuối cùng Tử Dương cho hai chúng ta lựa chọn.
- Lựa chọn thế nào?
- Điều thứ nhất chính là ngoan ngoãn gia nhập dưới quyền Triệu Vô Cực, điều thứ hai là bảo chúng ta đi tìm Đông Phương Thiếu Bạch...
Sài Nhàn nhanh miệng, nói tới chỗ này, đột nhiên Trang Cầm kéo y một cái, Sài Nhàn lập tức ngừng lại.
Lúc này Trang Cầm nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Đại sư, chuyện này cũng không cần nói nhiều, nhất thời nửa khắc cũng không nói hết được, huynh đệ chúng ta quyết định thối lui ra giang hồ, coi như liều một phen vì vận mạng của mình. Sau khi kết thúc lần này, chúng ta sẽ đi Giang Nam quy ẩn, hy vọng ngày sau có thể mời Đại sư tới Giang Nam, lại mượn rượu luận bàn một phen thống khoái.
Bọn họ lời còn chưa dứt, Hoắc Nguyên Chân nghe mà không hiểu ra sao, cũng muốn hỏi cho biết chân tướng nhưng rõ ràng bọn họ sẽ không nói nữa, mà là cáo từ hắn rời đi.
Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn Tứ Tiểu Danh Kiếm rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an, đại hội võ lâm này tựa hồ có một ít dòng nước ngầm chuyển động, khiến cho người ta như rơi vào trong sương mù không hiểu nổi.
Tứ Tiểu Danh Kiếm rời đi, Hoắc Nguyên Chân ở lại tiếp tục chờ đợi.
Rốt cục có một môn phái không thể thông qua khảo hạch, hơn nữa môn phái này là về phe Đông Phương Minh, lần này bất ngờ bị Triệu Vô Cực bỏ phiếu phản đối.
Vốn cho rằng mọi chuyện thuận lợi, không ngờ rằng xuất hiện tình huống như vậy, nhất thời không khí trên trường có vẻ khẩn trương.
Hoắc Nguyên Chân vẫn ở phía sau quan sát, ít nhiều gì cũng nhìn thấu được một vài vấn đề
Trong số sáu trưởng lão, Cái Bang, Võ Đang từ trước đến nay cùng chung tiến thối với Triệu Vô Cực, mà bốn phái khác là Thiên Sơn, Không Động, Tuyệt Đao môn cùng Đường môn.