Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân nhìn chăm chú vào quả cầu, hy vọng vào khoảnh khắc cuối cùng có thể xuất hiện kỳ tích.
Nhưng công lực Đông Phương Minh cao tới bực nào, vật ném ra làm sao có thể sai lệch, không ra ngoài dự liệu của mọi người, quả cầu đang rơi vào giữa chậu đỏ.
Hoắc Nguyên Chân nhắm nghiền mắt lại, thầm nghĩ:
- Xong rồi, nhiệm vụ Minh chủ này coi như xong.
Không có ai chú ý tới, lúc này Đông Phương Thiếu Bạch cũng không ở trong sân, mà đang ở chỗ của mình.
Tứ Tiểu Danh Kiếm tìm tới cửa, Đông Phương Thiếu Bạch không thể không tiếp.
- Bốn vị, chuyện của Thiếu Bạch cùng các ngươi đã qua, không nên dây dưa không rõ như vậy.
Sài Nhàn nói chuyện trước hết, trong Tứ Tiểu Danh Kiếm y là kẻ miệng lẹ lòng ngay, lập tức nói:
- Thiếu Minh chủ, không thể nói như vậy được, chuyện đã qua nhưng không có nghĩa là kết thúc như vậy, giữa chúng ta còn có thật nhiều món nợ chưa tính.
- Sài Nhàn! Ta nói cho các ngươi biết, chớ có bức người quá đáng như vậy. Chuyện lúc ban đầu là mọi người cùng nhau làm, các ngươi bám riết lấy ta như vậy có ích gì chứ?
- Thiếu Minh chủ, trước khác này khác, đến bây giờ người còn vọng tưởng mộng đẹp làm Minh chủ sao? Lần trước không phải là người đã nói với tiểu thiếp, nói Đông Phương Minh sẽ gia tăng công lực của ngươi lên tới Tiên Thiên hậu kỳ trước đại hội võ lâm sao? Bây giờ thì sao đây? Ngươi vẫn còn là Tiên Thiên trung kỳ, xem ra người đã mất đi lòng tin của Đông Phương Minh.
- Các ngươi không nên nói bậy ở chỗ này, nghĩa phụ đối đãi ta ân trọng như núi, khi còn bé đã bắt đầu chiếu cố ta, làm sao lại mất đi lòng tin với ta?
- Ha ha! Thiếu Minh chủ, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng không hoàn toàn đúng, theo chúng ta biết, ngươi là vào tám tuổi được Đông Phương Minh phát hiện và nuôi lớn, nhưng người biết vì cái gì hay không? Bởi vì Đông Phương Minh đời này cũng sẽ không có hài tử, hơn nữa Thiếu Minh chủ ngươi khi còn bé dáng dấp khả ái, vừa đúng phù hợp quan điểm thẩm mỹ của Đông Phương Minh có dáng dấp giống như đại cô nương, cho rằng ngươi có thể thừa kế một thân công phu đặc biệt của y, đáng tiếc là...
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc Thiếu Minh chủ ngươi đến bây giờ, ngay cả Thiên Ma Bát Âm của Đông Phương Minh cũng không học hết. Hơn nữa dưới tình huống vừa uống đan dược vừa rót nội lực vào, hiện tại mới chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, căn bản không cách nào thừa kế một thân sở học của y, cho nên Đông Phương Minh đã thất vọng về ngươi.
Sài Nhàn nói một câu, sắc mặt của Đông Phương Thiếu Bạch lại tái nhợt một phần.
Lời của Sài Nhàn nói rất đúng, Đông Phương Minh ghét hết thảy những thứ gì không đẹp, người không đẹp. Có thể nhận y làm nghĩa tử cũng quả thật vì bề ngoài y coi như vượt qua kiểm tra, nhưng quan trọng hơn là theo như lời Sài Nhàn, Đông Phương Minh vĩnh viễn sẽ không có hài tử. Mặc dù đây là một truyền thuyết, nhưng trong lòng rất nhiều người cũng cho là như vậy.
Đối với chuyện của mình, Đông Phương Minh cũng có can thiệp rất nhiều, lúc mới bắt đầu quả thật y bỏ ra rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng Đông Phương Thiếu Bạch, tình cảm phụ tử hai người cũng rất tốt. Nhưng dần dần y lớn lên có vẻ không phấn đấu, bắt đầu ham mê nữ sắc, tham luyến chơi đùa, võ công không tiến bộ, thái độ của Đông Phương Minh đối với y cũng không còn như trước.
Trước kia còn nũng nịu thân mật trước mặt Đông Phương Minh, bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch cũng không dám làm quá mức, chỉ có vào lúc tâm trạng Đông Phương Minh cực tốt, y mới có thể thỉnh thoảng ra vẻ trẻ con một chút. Bởi vì y biết, mặc dù Đông Phương Minh đối đãi địch nhân tàn nhẫn vô tình nhưng đáy lòng vẫn là rất mềm yếu, dùng tình cảm đối phó y, thường là y sẽ không làm sao được.
Biến chuyển lớn nhất chính là chuyện Thiên Sơn.
Đông Phương Minh đã cho Đông Phương Thiếu Bạch cũng không phải là một nhân tài đáng để đào tạo, thất vọng cho nên cũng không để ý tới y nữa, thậm chí còn muốn tìm thê tử cho y.
Quyết định sau cùng nhân tuyển chính là Ninh Uyển Quân.
Lúc đầu Đông Phương Minh nói chuyện này với Đông Phương Thiếu Bạch, y mừng rỡ như muốn hóa điên, có thể lấy Ninh Uyển Quân tuyệt đối là giấc mộng của y, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Sau đó cũng không biết Đông Phương Minh dùng biện pháp gì liên lạc với Lý Dật Phong, hai người bèn tự quyết định chuyện này, mới có chuyến đi Thiên Sơn của Đông Phương Thiếu Bạch sau đó.
Nhưng chuyến đi Thiên Sơn bị Thiếu Lâm tự Nhất Giới phá hư, Ninh Uyển Quân cũng bị cướp chạy, Đông Phương Thiếu Bạch chật vật trở về Hồ Điệp cốc. Mặc dù Đông Phương Minh căm tức hành động bắt chó đi cày của hòa thượng Thiếu Lâm, nhưng cũng không hài lòng đối với biểu hiện của Đông Phương Thiếu Bạch, cho là y xử sự không đủ cơ trí. Lúc ấy dưới tình huống đại chiến Thiên Sơn bất phân thắng bại, y không nên mang theo Ninh Uyển Quân chạy trốn, mà phải quay lại sóng vai tác chiến với bọn Lý Dật Phong.
Bởi vì bất kể y chạy thế nào, thực lực hai bên hơn kém không nhiều lắm, đánh thắng hay không không thành vấn đề, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ đuổi giết y. Không bằng cứ lưu bọn Ninh Uyển Quân lại, thậm chí còn có thể sử dụng để làm con tin, làm cho đối phương ném chuột sợ vỡ đồ.
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch lựa chọn ngu xuẩn nhất là chạy trốn, quả nhiên cuối cùng bắt gà không được còn lỗ nắm thóc.
Sau lần đó, Đông Phương Minh cũng không còn coi trọng Đông Phương Thiếu Bạch nữa, nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng. Chính là bảo Đông Phương Thiếu Bạch đi Thiếu Lâm tự gây phiền phức, đáp ứng chỉ cần y thành công, sau khi trở lại sẽ giúp y tăng lên Tiên Thiên hậu kỳ.
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch lại làm cho Đông Phương Minh thất vọng lần nữa, Tứ Đại Danh Kiếm một đi không trở lại, liên đới Quách Nhan sau đó cũng không có tin tức, điều này làm cho Đông Phương Minh tổn thất một viên Đại tướng.
Cho nên chuyện tăng lên công lực của Đông Phương Thiếu Bạch cũng không có hồi âm, chuyện truyền thụ một thức sau cùng Thiên Ma Bát Âm cũng không để cập nữa.
Trong lòng Đông Phương Thiếu Bạch cũng biết, chuyện mình thừa kế võ lâm Minh chủ chỉ sợ là trôi theo dòng nước. Nhưng bình thời Đông Phương Thiếu Bạch không dám nghĩ, nghĩ đến đây, y bèn cưỡng bách suy nghĩ mình. Chuyện tới nước này, y không dám tưởng tượng sau khi mình không còn được nghĩa phụ chăm lo nữa, sẽ sống cuộc sống thế nào.
Nhưng hôm nay Tứ Tiểu Danh Kiếm chạy đến trước mặt y, vừa mới bắt đầu đã đâm thẳng vào vết thương lòng của y, làm cho Đông Phương Thiếu Bạch có chút không chịu nổi.
- Các ngươi không nên nói bậy, ta vẫn là con nghĩa phụ, người sẽ không bất kể ta.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch vẫn còn kiên trì, Sài Nhàn tiếp tục nói:
- Thiếu Minh chủ, bây giờ ta còn gọi người một tiếng Thiếu Minh chủ, nhưng người đã không còn xứng đáng với chức vị này. Những năm qua người phá biết bao sản nghiệp Hồ Điệp cốc, trong lòng chúng ta biết rất rõ ràng. Thậm chí lần đó đoàn xe Hồ Điệp cốc bị đánh cướp, nếu có không Thiếu Minh chủ ngươi, đám giặc ở cướp Tứ Tiểu Danh Kiếm chúng ta cũng không thể làm được chuyện lớn như vậy!
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch hết sức âm trầm:
- Ta nói cho các ngươi biết, đừng tưởng rằng nghĩa phụ không rõ ràng đối với chuyện ta làm gì, khẳng định là người biết một ít. Nghĩa phụ không quan tâm tiền tài, các ngươi vọng tưởng dùng chuyện này để lật đổ ta, chỉ sợ là tự tìm đường chết.
- Được được, vậy ta đừng nói những chuyện này, hãy nói một chút về tiểu thiếp người nuôi ở bên ngoài đi, Hồng nhi đó.
- Hừ! Hồng nhi thì đã sao, chắc chắn nghĩa phụ cũng đã biết.
- Y chỉ biết một mà không biết hai, ít nhiều gì Thiếu Minh chủ ngươi cũng biết, Hồng nhi kia là người của Triệu gia.
Thân thể Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời run lên:
- Người Triệu gia thì đã sao? Hồng nhi là thật lòng chung sống cùng ta.
- Ha ha ha!
Lần này là Trang Cầm cũng không nhịn được cười lớn:
- Thiếu Minh chủ, người quá ngây thơ rồi, Hồng nhi đi theo người nhiều năm qua không có sai, nhưng nàng lợi dụng người nhiều năm đây cũng là thật. Triệu Minh chủ chúng ta dựa vào cái gì phát triển nhanh như vậy, đến hôm nay có thể sánh ngang cùng Đông Phương Minh, còn không phải là bởi vì nhiều lần người tiết lộ cơ mật Hồ Điệp cốc cho Hồng nhi hay sao?
- Cuối cùng tin tức đều rơi vào trong tai Triệu Minh chủ, cho nên đã từ lâu Hồ Điệp cốc thu chi không thăng bằng, thường thường cũng có người bị Triệu Minh chủ lôi kéo qua bên kia, đây cũng là bởi vì Đông Phương Thiếu Bạch ngươi, mới để cho Triệu Minh chủ có thể lấy tiền Đông Phương Minh đối phó ngược lại Đông Phương Minh!
- Ngươi... Các ngươi nói bậy! Làm sao các ngươi có thể biết những chuyện này?
- Hừ, làm sao chúng ta biết ư, còn không phải là do Thiếu Minh chủ người ban tặng hay sao? Nếu không phải là ngươi lắm lời nói cho Hồng nhi biết chuyện chúng ta liên thủ, chúng ta đều bị Triệu Vô Cực nắm lấy nhược điểm. Nếu không bị lão nắm lấy nhược điểm, lúc này huynh đệ chúng ta đã thoái ẩn giang hồ, còn cần phải nhúng vào vùng nước đục này sao?
Trang Cầm cũng nổi giận, những năm qua bốn người bọn họ có thể phong lưu tiêu sái, cũng là bởi vì ban đầu liên thủ cùng Đông Phương Thiếu Bạch làm chuyện giặc trong nhà phối hợp với trộm bên ngoài, nuốt chửng một đoàn xe áp tải năm mươi vạn lượng bạc của Hồ Điệp cốc. Không nghĩ tới tiểu tử này chuyện gì cũng nói cùng tiểu thiếp, không ngờ rằng nói ra đám người mình, tin tức đến tại Triệu Vô Cực mới có ngày nay.
Tử Dương đạo nhân tìm đến Tứ Tiểu Danh Kiếm là dùng chuyện này uy hiếp, bức bách bọn họ không thể không ngoan ngoãn tuân theo.
Mà những chuyện này của Đông Phương Thiếu Bạch, tự nhiên cũng là Triệu Vô Cực nói cho bọn họ biết.
Nghe thấy lời của Trang Cầm, Đông Phương Thiếu Bạch đặt mông ngồi phệt xuống ghế, mặt cắt không còn chút máu.
Nếu như những chuyện này truyền đến tai Đông Phương Minh, Đông Phương Thiếu Bạch dám khẳng định, nhất định mình sẽ bị nghĩa phụ giết chết. Nếu Đông Phương Minh biết đại địch Triệu Vô Cực này lại là vì quan hệ Đông Phương Thiếu Bạch mới được bồi dưỡng lên, như vậy chỉ sợ phụ tử thân tình cũng không cứu được Đông Phương Thiếu Bạch.
- Tại sao có thể như vậy...
Đông Phương Thiếu Bạch đau khổ lùa tay vào tóc, đầu cúi thấp đến đùi.
- Thiếu Minh chủ, nếu những chuyện này truyền đi, sẽ có kết quả thế nào hẳn cũng không cần ta nói. Hôm nay chúng ta tới đây chủ yếu là muốn chuyển đạt ý của Triệu Minh chủ, để xem Thiếu Minh chủ người lựa chọn như thế nào.
- Các ngươi... Triệu Vô Cực muốn thế nào?
Lúc này Trang Cầm đi tới trước mặt của Đông Phương Thiếu Bạch, nói với y:
- Thiếu Minh chủ, hẳn là ngươi cũng đã biết cục diện hôm nay, chẳng những ngươi không làm võ lâm Minh chủ được, hơn nữa sợ rằng Thiếu Minh chủ cũng không làm được. Sinh tử của người chỉ nằm trong một niệm của Triệu Minh chủ, chuyện này bại lộ, kẻ chân chính muốn giết ngươi là Đông Phương Minh, đây mới là chuyện người cần lo nhất.
- Rốt cục các ngươi muốn nói gì?
- Triệu Minh chủ nói, mặc dù ngươi không có cơ hội làm Minh chủ, nhưng cơ hội làm Phó Minh chủ vẫn có, để xem ngươi có thể tranh thủ được không...
- Các ngươi nói như vậy là có ý gì?
Đông Phương Thiếu Bạch có hơi run rẩy, y cảm thấy dường như sắp có chuyện gì cực kỳ bất lợi xảy ra đối với mình.
- Rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể làm việc này. Hết thảy chuyện sau này đều là do Triệu Minh chủ làm chủ, người chỉ cần chờ hưởng phúc!
Thấy vật mà Trang Cầm lấy ra, Đông Phương Thiếu Bạch run rẩy một trận, liên tiếp khoát tay nói:
- Chuyện này không được, ta không thể làm như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện.
- Ha ha, Thiếu Minh chủ, ngươi cho rằng ngươi còn có lựa chọn sao?
Trang Cầm nhìn trước mắt Đông Phương Thiếu Bạch, trong lòng có hơi khinh bỉ, cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà Đông Phương Thiếu Bạch là người như vậy mới để cho bọn họ có hy vọng thành công. Chỉ cần y chịu đáp ứng, đám người mình sẽ có thể chân chính tự do rời đi Hồ Điệp cốc.
Hoắc Nguyên Chân đang thất vọng thở dài, đột nhiên bên trong sân vang lên một mảnh ồn ào huyên náo.
Thanh âm vui mừng của Triệu Vô Cực vang lên:
- Không ngờ rằng nhảy ra ngoài! Ý trời, ha ha, đây là ý trời! Ý trời không thể trái, Đông Phương Minh chủ, đây là ý trời!
Hoắc Nguyên Chân nghe đến đó, chợt mở bừng mắt.
Mình mới vừa nhắm mắt, có chuyện gì bất ngờ xảy ra vậy?
Bên trong sân tiếng mọi người huyên náo rất lớn, trên đài cao, gương mặt Đông Phương Minh lộ vẻ kinh ngạc, khó lòng tin được nhìn vào hai chậu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Nguyên Chân vội vàng hỏi người bên cạnh. Một người bên cạnh nói cho hắn biết:
- Ngươi không thấy sao, vốn là Đông Phương Minh chủ ném quả cầu tới chậu màu đỏ, nhưng không ngờ ném trúng một quả cầu khác trong chậu, bắn ngược quả cầu của y ra ngoài. Hơn nữa còn ngẫu nhiên rơi sang chậu màu lục, chúc mừng ngươi, phương trượng Nhất Giới.
- Có chuyện này sao...
Hoắc Nguyên Chân cũng không tin được nhìn người Hồ Điệp cốc lấy từng quả cầu trong hai chậu ra.
Một, hai, ba... Đến cuối cùng, quả nhiên trong chậu màu lục có sáu quả cầu, mà trong chậu màu xanh chỉ có năm quả.
Tiếng ồn ào huyên náo của mọi người dần dần bình ổn trở lại, ánh mắt ai nấy tập trung lên đài, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Minh.
Gương mặt vô cùng tuấn tú kia lúc này có hơi tái đi, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, sau đó hơi mở ra, một tay Đông Phương Minh để trán, có vẻ yếu ớt ngồi phịch xuống bảo tọa.
Lúc này Triệu Vô Cực lập tức cổ động người của hắn, muốn thừa cơ hội này quyết định chuyện Thiếu Lâm nhập minh.
Tử Dương đạo nhân lập tức đứng lên:
- Mặc dù Minh chủ chọn chậu đỏ, nhưng quả cầu còn chưa chạm vào chậu đã bị bắn ra ngoài. Chúng ta đều không nghe thấy tiếng quả cầu chạm vào chậu, hơn nữa cuối cùng quả cầu này lại rơi vào chậu màu lục. Cho nên kết quả lần này đã nói rõ ràng, Đông Phương Minh chủ bỏ phiếu thông qua, Thiếu Lâm được sáu phiếu thông qua.
Lúc này chưởng môn Tuyệt Đao môn ủng hộ Đông Phương Minh nói:
- Không đúng, Đông Phương Minh chủ vốn là muốn bỏ phiếu Thiếu Lâm không thông qua, đây chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn, cũng không phải là bản ý Minh chủ, cho nên ta cho là cần phải phân định Thiếu Lâm không thể nhập minh.