Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Minh không có tiếp tục thảo luận vấn đề này, mà là hỏi: - Con còn có chuyện gì sao?
Lúc này Đông Phương Thiếu Bạch mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bảo tọa Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh nghiêng người mà ngồi, mái tóc xõa xuống như thác nước, làm nổi bật gương mặt như ngọc, dường như lúc này nghĩa phụ còn xinh đẹp hơn lần trước một chút.
Cách mỗi một thời gian gặp lại nghĩa phụ, nghĩa phụ sẽ có một ít biến hóa rất nhỏ, tích lũy thay đổi nho nhỏ như vậy dần dần trở thành biến hóa lớn. Hiện tại nếu không phải nghĩa phụ mặc nam trang, nhìn y đã không còn thấy bao nhiêu dáng dấp của nam nhân.
Có hơi không dám nhìn thẳng nghĩa phụ, Đông Phương Thiếu Bạch liếc mắt nhìn liền cúi đầu:
- Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, chẳng qua là hài nhi lo lắng nghĩa phụ thương tâm, đặc biệt tới xem thử.
- Ta không có chuyện gì, con có thể đi về.
- Dạ.
Đông Phương Thiếu Bạch lui về sau hai bước, sau đó nói với Đông Phương Minh:
- Hôm nay tiết Trùng Dương, hài nhi tìm trăm phương ngâm rượu, rốt cục tìm được Cúc Hoa tửu trăm năm này có thể hoạt huyết thông mạch, giãn gân giãn cốt, hiến tặng cho nghĩa phụ.
Nói xong Đông Phương Thiếu Bạch vỗ tay một cái, ngoài điện có một thị nữ tiến vào cúi đầu, bưng một cái khay, trên đó có một bầu rượu màu vàng.
Đông Phương Thiếu Bạch nhận lấy bầu rượu, thị nữ lui ra ngoài.
Mi mắt Đông Phương Minh hơi rũ xuống, liếc mắt nhìn Đông Phương Thiếu Bạch phía dưới cầm bầu rượu:
- Rượu cất trăm năm có thể hoạt huyết thông mạch sao, nghĩa phụ còn chưa tới mức cần phải nhờ thuốc rượu duy trì.
Đông Phương Thiếu Bạch dáng vẻ nóng nảy, buột miệng nói mà không suy nghĩ:
- Rượu này uống vào còn có thể khiến cho da mềm mại, thanh xuân vĩnh viễn, nhất định có thể giúp cho nghĩa phụ xinh đẹp như hoa.
Sắc mặt Đông Phương Minh đại biến, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đông Phương Thiếu Bạch, nhất thời làm cho Đông Phương Thiếu Bạch lạnh toát trong tay chân run rẩy. Lần này hỏng bét rồi, vuốt mông ngựa lại vuốt nhằm đùi ngựa, chắc chắn là nghĩa phụ không thích có người nói y như vậy.
Ánh mắt Đông Phương Minh lạnh như băng rơi xuống người Đông Phương Thiếu Bạch, nhất thời làm cho Đông Phương Thiếu Bạch như rơi vào hầm băng.
- Thiếu Bạch, nói như con vậy, là cảm thấy nghĩa phụ là nữ nhân sao?
- Không... Không không, nghĩa phụ... Con không có ý đó, ý của con... Ý của con là...
Mồ hôi lạnh của Đông Phương Thiếu Bạch nhỏ xuống từng giọt từng giọt lớn, e rằng trả lời không đúng sẽ làm cho Đông Phương Minh tức giận. Hiện tại y cũng không nắm chắc nghĩa phụ sẽ còn đối tốt với mình giống như trước kia vậy.
Hưng không nói hết lời cũng không được, Đông Phương Thiếu Bạch lắp bắp hồi lâu, rốt cục vẫn phải mở miệng nói:
- Thiếu Bạch chẳng qua là cảm thấy, nghĩa phụ... Đẹp... Có lẽ... Sẽ thích...
- Con cảm thấy nghĩa phụ là một nữ nhân, sẽ thích những thứ có thể giúp cho ta trở nên xinh đẹp, cho nên con mới mang tặng thứ này, thậm chí còn lừa dối ta bằng lời nói vụng về như vậy sao?
- Không, nghĩa phụ, không phải như vậy!
- Vậy con nói cho ta biết, trong lòng của con xem nghĩa phụ là người thế nào?
Đông Phương Thiếu Bạch nhất thời không biết phải nói thế nào.
Đông Phương Minh hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt để lộ ra vẻ đau buồn.
Y chậm rãi đứng lên khỏi bảo tọa, bước từng bước theo bậc thang đi xuống, tới trước mặt Đông Phương Thiếu Bạch.
Cầm bầu rượu lên, Đông Phương Minh lắc lư vài cái, khóe miệng nhếch một nụ cười khổ sở, khóe mắt hơi ươn ướt:
- Biểu hiện của con trong khoảng thời gian qua làm cho ta vô cùng thất vọng, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ mặc con, bởi vì trên thế giới này, ta cũng chỉ có con là người thân duy nhất.
- Nghĩa phụ... Con!
- Không cần phải nói, vốn ta cho rằng con là đứa trẻ do ta nuôi lớn, sẽ không giống như những người khác, dùng ánh mắt bình thường đối xử với ta, sẽ hiểu được dụng tấm lương khổ của ta đối với con, nhưng không ngờ rằng cũng là như vậy, chẳng khác chút nào.
Nói đến câu cuối cùng, Đông Phương Minh đã cầm lấy bầu rượu, mở bầu rượu ra, không rót rượu ra ly mà cầm bình lên dốc ngược uống một hơi cạn sạch.
Rượu chảy tràn ra, làm ướt ngực áo Đông Phương Minh.
Đông Phương Thiếu Bạch ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt có vẻ hoảng sợ thật sâu. Những lời mới vừa rồi của Đông Phương Minh làm cho y hoảng sợ, y có thể cảm giác được mình đã làm tổn thương lòng nghĩa phụ, sau này mình không còn là đứa con được sủng ái của nghĩa phụ nữa.
Mà Đông Phương Minh uống hết bầu rượu kia càng làm cho trong lòng y run sợ, tay bưng mâm cũng đang không ngừng run rẩy, ra sức đè nén mình mới có thể không làm cho biểu hiện của mình quá mức khác thường.
Cho đến Đông Phương Minh hoàn toàn uống hết bầu rượu vào, Đông Phương Bạch mới thở ra một hơi thật dài, khẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn Đông Phương Minh.
Rầm...
Đông Phương Minh ném bầu rượu thẳng tới mâm, khiến cho Đông Phương Thiếu Bạch sợ hãi rùng mình.
- Con trở về đi thôi, đem trả lại Thiên Ma Cầm cho ta, mấy ngày nay nhàm chán, ta muốn đánh đàn giải sầu.
Giọng của Đông Phương Minh bình thản, từ trước tới nay y chưa từng dùng giọng bình thản như vậy nói chuyện với Đông Phương Thiếu Bạch.
Giọng nói này khiến cho Đông Phương Thiếu Bạch rét lạnh trong lòng. Nếu là bình thường, có lẽ y sẽ quỳ xuống chân nghĩa phụ khóc lớn, cầu xin nghĩa phụ tha thứ, nhưng bây giờ y không làm như vậy, mà dùng giọng tương đối bình tĩnh nói:
- Dạ nghĩa phụ, hài nhi sẽ mang tới cho người.
Sau khi nói xong, Đông Phương Thiếu Bạch lại nói một câu:
- Ba ngày sau, so tài xếp hạng chính thức kết thúc, đến lúc đó còn phải mời nghĩa phụ xuất tịch, để đại hội lần này có thủy có chung.
- Ta sẽ đi.
Đông Phương Thiếu Bạch gật đầu cáo lui, xoay người ra khỏi đại điện Minh chủ Đông Phương Minh.
- -----------------------------------
Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng bên trong phòng, tu luyện một hồi, lại chậm rãi mở mắt.
Tu luyện mà không có gia tốc quả thật vô cùng khó chịu, hắn tới Hồ Điệp cốc mấy ngày nay, tu luyện ba ngày đứt quãng còn chưa bằng tu luyện bên trong Phương Trượng viện một canh giờ, tốc độ này khiến cho Hoắc Nguyên Chấn khó lòng chịu được.
Đưa tay mân mê túi hương thù du đeo trên tay, khóe miệng Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười. Túi hương của thiếu nữ cầm này quả thật đã mang lại may mắn cho mình, bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện bỏ phiếu nhập minh còn có vẻ khó lòng tin được.
Thật sự muốn đi cảm tạ ngay mặt nàng một lần, cũng không biết nàng còn ở bên đầm nước hay không.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn không đi, mình và nàng đã hẹn sang năm gặp, vậy thì chờ sang năm đi.
Đang lúc nhàm chán, đột nhiên Tử Tiểu Danh Kiếm thần sắc hốt hoảng từ bên ở ngoài chạy vào.
- Đại sư! Ngươi nhất định phải giúp huynh đệ chúng ta một chuyện.
Trang Cầm vừa vào phòng, lập tức mở miệng nói chuyện.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, bốn người này sắc mặt trắng bệch, cho người ta có cảm giác nôn nóng như chó nhà tang, có vẻ như muốn tìm đường chạy.
- Bốn vị thí chủ, vì sao hốt hoảng như vậy?
- Sài Nhàn, đệ nói mọi chuyện với Đại sư đi.
Sài Nhàn mau miệng, Trang Cầm căn dặn một câu liền lui về sau một bước, hai người Hà Viên cùng Thượng Minh càng tỏ ra khẩn trương nhìn chăm chú ngoài cửa, tựa hồ lo lắng bất cứ lúc nào sẽ có người xông tới vậy.
Sài Nhàn đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng không dối gạt ngươi, Triệu Vô Cực kia bảo chúng ta đi tìm Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng thật ra là bảo chúng ta liên lạc y, âm thầm độc hại Đông Phương Minh. Cũng không biết chuyện của bọn họ thành hay không, mới vừa rồi ta qua bên kia nhà vệ sinh, bởi vì giữa đường tình thế cấp bách, tùy tiện tìm một bụi rậm muốn giải quyết một cái, kết quả nghe thấy cách đó không xa Tử Dương Chân Nhân đối thoại với người ta, nói là tôi hôm nay sẽ hạ thủ đối với mấy người chúng ta!
Nghe thấy những tin tức này, Hoắc Nguyên Chân cũng kinh hãi trong lòng.
Nếu như Đông Phương Minh không chết, như vậy quả thật là một uy hiếp to lớn đối với mình, nếu y chết, mình hắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Hoắc Nguyên Chân cũng ảo tưởng qua Đông Phương Minh chết, nhưng hắn không nghĩ tới Đông Phương Thiếu Bạch lại có thể hại nghĩa phụ của y, nếu như chuyện này thành công, như vậy đối với mình cũng là chuyện tốt hiếm thấy.
Triệu Vô Cực rất không hài lòng mình, vì sao muốn cho Thiếu Lâm nhập minh, chính là vì chế ước Đông Phương Minh, mà Hoắc Nguyên Chân cũng có thể xảo diệu lợi dụng điểm này để sinh tồn ở giữa kẽ hở của hai người.
Nhưng nếu Đông Phương Minh bị hại, như vậy Hồ Điệp cốc sẽ biến thành thiên hạ của Triệu Vô Cực, đến lúc đó tình cảnh của mình chưa chắc sẽ tốt hơn bây giờ.
Cụ thể lợi hại được mất, Hoắc Nguyên Chân nhất thời nửa khắc không kịp phân tích, chỉ có thể nói với Tứ Tiểu Danh Kiếm:
- Như vậy huynh đệ bốn người các ngươi tính toán rời đi Hồ Điệp cốc hay sao?
- Đúng vậy, Đại sư, bây giờ huynh đệ chúng ta đang hối hận vô cùng, biết trước như vậy trước khi đại hội bắt đầu rời đi thì hay quá, như vậy cũng sẽ không sinh ra bao nhiều chuyện thị phi. Nhưng chuyện tới nước này rồi, đã bắt đầu giai đoạn xếp hạng, Hồ Điệp cốc đã giới nghiêm, trước khi đại hội kết thúc không cho phép người xuất nhập, chúng ta muốn rời đi quả thật hết sức khó khăn.
- Vậy các vị đến tìm bần tăng là có ý gì?
- Đại sư, chúng ta biết Đại sư có một con thần ưng có thể bay trên trời cao, chúng ta muốn cầu Đại sự giúp một tay, để cho thần ưng chở huynh đệ chúng ta bay trên trời ra ngoài cốc, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể rời đi Hồ Điệp cốc.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân suy tư một chút.
Quả thật Kim Nhãn Ưng có thể đưa bọn họ ra khỏi cốc, nhưng không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm. Bên trong Hồ Điệp cốc cao thủ đông đảo, Kim Nhãn Ưng cũng có thể gặp công kích.
Cho dù đưa cũng không thể đưa bây giờ, chỉ có chờ đến tối màn đêm phủ xuống, tìm một chỗ yên tĩnh lặng lẽ tiến hành mới có thể.
Nhưng đến lúc này lại xuất hiện vấn đề, Tử Dương đạo nhân nói buổi tối sẽ hạ thủ đối với Tứ Tiểu Danh Kiếm, cũng phải tìm hiểu sẽ hạ thủ vào giờ nào. Nói không chừng Kim Nhãn Ưng còn chưa tới, bọn họ đã bị Triệu Vô Cực giết chết.
Hơn nữa bây giờ còn chưa tới hoàng hôn, mấy người bọn họ cũng không thể nào biến mất, nếu không nhất định sẽ làm cho người phe Triệu Vô Cực sinh lòng nghi ngờ.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một hồi, rốt cục nói:
- Các vị, chuyện này cũng không tiện xử lý, bần tăng chỉ có thể nói nếu như các vị có thể còn sống đến giờ Hợi (h-h), bần tăng sẽ ở đầm nước bên kia núi chờ các vị. Chỉ cần các vị có thể tới nơi đó, bần tăng sẽ cho Kim Nhãn Ưng đưa các vị rời đi Hồ Điệp cốc.
Đầm nước kia bởi vì một mặt là thác nước, là vách đá cheo leo dựng đứng, trừ ra Hoắc Nguyên Chân có khinh công tuyệt đỉnh, người bình thường không thể nào lên, cho dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông cũng không được.
Cho nên nơi đó nhất định sẽ không có phòng vệ gì, Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nơi đó tương đối an toàn, thích hợp Kim Nhãn Ưng bay lên không. Chỉ cần chia bốn người bọn họ làm hai lần đưa lên trên thác nước, như vậy tin rằng bọn họ có thể chạy thoát.
Vậy cũng coi như mình ủng hộ đối với tâm nguyện bọn họ muốn thoái ẩn giang hồ, muốn rời đi chốn thị phi này.
Tứ Tiểu Danh Kiếm liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không đủ lòng tin mình sống được tới giờ Hợi, nhưng bọn họ cũng biết đây là biện pháp duy nhất.
Cho dù hòa thượng kia thật có lão ưng, cũng không thể nào ở ban ngày ban mặt dưới con mắt mọi người chở bốn người mình đi.
Chỉ có thừa dịp màn đêm che chở, tìm một chỗ kín đáo mới có thể bay lên không.
Trang Cầm gật đầu thật mạnh một cái:
- Đa tạ đại ân phương trượng, huynh đệ chúng ta sẽ tận hết khả năng, nhất định cố gắng sống tới giờ Hợi tới đầm nước kia, hội hợp cùng Đại sư!
Sài Nhàn cũng nói:
- Đại sư, sợ rằng bên trong Hồ Điệp cốc có biến cố, nếu như Đông Phương Thiếu Bạch đặc thù, như vậy nhất định Triệu Vô Cực sẽ thượng vị. Lão khổ tâm tổ chức nhiều năm như vậy, khẳng định còn có hậu chiều chưa sử xuất ra. Mặc dù Đông Phương Minh võ công cao cường, nhưng tính tình quá mức cao ngạo, không thèm hợp tác qua lại cùng người khác, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói Đông Phương Minh có bằng hữu chân chính gì. Cho nên đại chiến xảy ra, người trợ giúp Đông Phương Minh khẳng định không có mấy người, đến lúc đó Đại sư đi đâu về đâu phải tính toán rõ ràng mới được.
- Đa tạ các vị thí chủ cho biết, bần tăng cho là có lẽ cục diện chưa chắc sẽ tệ hại đến mức độ đó, cho dù Hồ Điệp cốc thật sự xảy ra nội loạn, chỉ sợ cũng phải chờ tới cuộc so tài xếp hạng kết thúc. Hơn nữa Đông Phương Minh cũng chưa chắc sẽ dễ dàng bị độc dược Đông Phương Thiếu Bạch hại chết.
Trong suy nghĩ của Hoắc Nguyên Chấn, Đông Phương Minh là người võ công cực cao, chắc chắn sẽ không dễ dàng mắc bẫy trúng độc, Đông Phương Thiếu Bạch có thể thành công hay không còn chưa biết.
Sài Nhàn lại nói:
- Ban đầu chúng ta cũng cho là như thế, nhưng Đại sư có chỗ không biết, độc dược kia không đơn giản chút nào, chính là Bách Hoa Độc, không màu không mùi, pha lẫn trong rượu, căn bản không cách nào phân biệt. Hơn nữa bình thời căn bản cũng sẽ không phát tác, chỉ có bị mùi hoa bên ngoài kích thích mãnh liệt mới có thể sinh ra phản ứng. Một khi phát tác, người trúng độc sẽ tán công rất nhanh, cho dù là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, trong vòng một canh giờ cũng nhất định sẽ biến thành một người bình thường!
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy cũng âm thầm kinh hãi, quả nhiên là thiên hạ bao la không gì là không có, lại có độc tố chưa từng nghe qua bậc này, xem ra lần này Đông Phương Minh ắt là gặp nạn.
So tài xếp hạng vẫn đang tiến hành, giữa các môn phái mạt đẳng tranh nhau vị trí dẫn đầu, chiến đấu trên lôi đài.
Suy đoán đợi đến khi bắt đầu so tài xếp hạng môn phái tam đẳng, chính là ngày thứ ba.
Tỷ đấu một mực tiến hành đến hoàng hôn mới kết thúc, các môn phái trở lại chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Đến giờ lên đèn, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy chỗ ở Tứ Tiểu Danh Kiếm cách đó không xa truyền tới một tràng tiếng ồn ào, nhưng lại không có thanh âm đấu đá.