Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Trong bầu trời bóng người chợt lóe, một người từ trên vách đá rơi xuống, đứng trên tảng đá lớn bên đầm nước, Hoắc Nguyên Chân ở dưới nước mơ hồ có thể thấy một người mặc trường bào màu đỏ, nhưng hắn ở dưới nước, chỉ có thể nhìn thấy phía sau.
- Tứ Tiểu Danh Kiếm lẻn trốn đã bị bản Minh chủ đánh chết, các ngươi có thể đi về.
Thanh âm của Đông Phương Minh rất êm tai, nhưng lọt vào trong tại Hoắc Nguyên Chân lại không khác gì thanh âm của ác ma.
Thật vất vả Tứ Tiểu Danh Kiếm mới quyết định thối lui ra giang hồ, thật vất vả mới đi tới bước này, mình cũng hết sức gian nan trợ giúp bọn họ, cũng đã rời đi phạm vi Hồ Điệp cốc, lại trùng hợp như thế đụng phải Đông Phương Minh, kết quả thất bại trong gang tấc.
Hoắc Nguyên Chân ở dưới nước trong lòng khổ sở, Đông Phương Minh này quá mức ghê tởm ác độc, hơn nữa có sát tâm rất lớn đối với mình. Nếu không trừ đi, sớm muộn mình cũng sẽ giống như Tứ Tiểu Danh Kiếm.
Có lẽ lần này kết thúc, mình phải phối hợp Triệu Vô Cực một chút, trợ giúp lão một lần, trước hết hoàn toàn giải quyết đại họa tâm phúc Đông Phương Minh này. Chỉ cần mình biểu hiện khá hơn một chút, chắc Triệu Vô Cực cũng sẽ coi trọng mình, dù sao thực lực Thiếu Lâm tự rành rành ra đó, Triệu Vô Cực không thể nào không thấy.
Những kẻ truy kích kia rối rít thi lễ cáo lui, kết thúc gần nửa đêm đuổi bắt bận rộn.
Đám người truy kích đã rời đi, Đông Phương Minh cũng không có lập tức rời khỏi, mà là đứng một hồi trên tảng đá lớn, đột nhiên khoát tay, cách không chộp được một vật vào tay.
Hoắc Nguyên Chấn ở dưới nước có thể nhìn thấy mơ hồ, đó là bao quần áo của mình.
Nhất thời hắn hết sức khẩn trương, vì sao mình lại quên không mang bao quần áo theo?
Bao quần áo rơi vào tay Đông Phương Minh, Hoắc Nguyên Chân thấy y mở bao ra, tăng bào mình lộ ra.
Lúc này bên ngoài lại nổi gió lên, mặt nước sóng gợn có chút đung đưa, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được tựa hồ thân thể Đông Phương Minh đang lay động, cũng không biết có phải là mặt nước gợn sóng tạo thành ảo giác hay không.
Xuyên qua nước gợn nhộn nhạo, Hoắc Nguyên Chân thấy Đông Phương Minh ngồi chồm hổm xuống, dường như thân thể có hơi run rẩy, tay giữ tăng bào Hoắc Nguyên Chân ra nhìn một hồi, hai tay run rẩy cầm lên túi hương thù du.
Bất quá hết thảy, Hoắc Nguyên Chân chỉ nhìn thấy bóng lưng, hắn không nhìn thấy chính diện Đông Phương Minh. Qua một lúc lâu, Hoắc Nguyên Chân ở dưới nước cũng sắp không nhịn nổi, rốt cục Đông Phương Minh rời đi, mang đi bọc quần áo của Hoắc Nguyên Chân.
Y vừa rời đi, Hoắc Nguyên Chân lập tức thò đầu ra khỏi mặt nước, há miệng thật to hô hấp liên hồi.
Bao quần áo của hắn bị Đông Phương Minh mang đi, nhất định là phiền phức không nhỏ. Bất quá trước mắt Hoắc Nguyên Chân bất chấp vấn đề này, hắn cần lập tức lên đỉnh vách đá, xem thử tại sao Tứ Tiểu Danh Kiếm ngộ hại.
Hắn thi triển khinh công bay nhanh lên đỉnh vách đá.
Nơi này lần trước hắn đã tới, là đầu nguồn con sông nhỏ tạo thành thác đổ xuống dưới đầm nước, không xa chính là cây vải hắn trồng.
Mà giờ phút này, dưới tàng cây vải là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Tứ Tiểu Danh Kiếm ngã trái ngã phải, ba người Trang Cầm, Hà Viễn, Thượng Minh ở trước, cách cây vải hơi xa một chút, thi thể Sài Nhàn nằm ngay dưới tàng cây vải.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng chạy tới, cẩn thận tra xét, phát hiện trán bốn người đều có một điểm máu đỏ tươi, ngoài ra nữa không còn vết thương nào khác.
Cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, Hoắc Nguyên Chân quyết định chôn bốn người này, không thể để cho bọn họ phơi thây hoang dã.
Đào một cái hố ngoài xa, Hoắc Nguyên Chân đem thân thể mấy người tới, đang chuẩn bị thả vào trong hố, đột nhiên phát hiện trong tay của Sài Nhàn nắm một quả vải.
Sau khi chôn Tứ Tiểu Danh Kiếm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nghi ngờ.
Hắn là Đông Phương Minh đã sớm ở trên vách đá, nhưng sau khi hai người Sài Nhàn cùng Thượng Minh đi lên, y cũng không có lập tức hạ sát thủ, mà sau khi Trang Cầm cùng Hà Viện đi lên, cũng không có lập tức xuất thủ.
Hoắc Nguyên Chân không biết đây là nguyên nhân gì, nhưng sau đó hẳn là thời điểm Tứ Tiểu Danh Kiếm trốn chạy, Đông Phương Minh mới xuất thủ.
Ba người Trang Cầm, Hà Viễn, Thượng Minh chạy ở phía trước, Sài Nhàn chạy ở phía sau cùng, đến dưới tàng cây vải còn hái một quả vải, có thể chính là vào thời điểm này Đông Phương Minh mới động thủ.
Chẳng lẽ là vì lý do vị trí, Đông Phương Minh phải chờ cả bốn người chạy đến nơi này mới là vị trí xuất thủ tốt nhất sao?
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không nghĩ ra.
Cũng không cần suy nghĩ quá cẩn thận, Đông Phương Minh giết người luôn là không sai, món nợ này rất nhanh sẽ phải tính một lần.
Sau khi mai táng xong Tứ Tiểu Danh Kiếm, Hoắc Nguyên Chân lại có vẻ rầu rĩ, tăng bào mình rơi vào tay Đông Phương Minh, chắc chắn y sẽ đoán ra là y phục của mình.
Bởi vì lúc bỏ phiếu nhập minh, Đông Phương Minh rất chú ý tới mình, nhất định y sẽ phát hiện.
Hoặc giả hiện tại mình mượn Kim Nhãn Ưng rời đi Hồ Điệp cốc là một biện pháp, như vậy Đông Phương Minh cũng tạm thời không thể làm gì được mình.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân sẽ không rời đi, thật vất vả mới nhập minh được, nếu như đại hội còn chưa kết thúc đã thối lui giữa đường, sẽ bị nhận định là từ bỏ nhập minh, Hoắc Nguyên Chân không thể tiếp nhận kết quả này.
Bất kể như thế nào cũng phải nhắm mắt đi về, cùng lắm thì Đông Phương Minh tìm được mình, Hoắc Nguyên Chân sẽ nói là mình tắm ở đầm nước, y phục để trên bờ kết quả bị người đánh cắp đi.
Mặc dù cớ này vụng về kém cỏi, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có biện pháp khác.
Tin tức Tứ Tiểu Danh Kiếm bị Minh chủ đánh chết truyền ra rất nhanh, trạng thái giới nghiêm trong cốc cũng giải trừ, đường trở về của Hoắc Nguyên Chân tương đối thuận lợi, rất mau liền trở về tiểu viện của mình.
Sau khi trở về, như đã đoán trước Đông Phương Minh cũng không có xuất hiện, y cũng không có tìm đến mình.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng y không đến dĩ nhiên tốt hơn, Hoắc Nguyên Chân trở về tháo mặt nạ da người xuống. Qua một đêm, sáng hôm sau hắn liền đi tìm Triệu Vô Cực, nói tăng bào mình đã mất, cần một chiếc mới.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đến, Triệu Vô Cực lộ ra vẻ thật cao hứng. Lão không cho là Hoắc Nguyên Chân mất tăng bào thật, chỉ là một món y phục hòa thượng, người nào thèm trộm làm gì.
Đây chính là Nhất Giới này phát ra tín hiệu cho mình, bày tỏ bằng lòng về dưới trướng mình, đối với Triệu Vô Cực đang cần tăng trưởng thực lực dĩ nhiên là một chuyện thật tốt.
Dù sao dưới ánh mắt của những người khác, Hoắc Nguyên Chân là một Tiên Thiên hậu kỳ, bên trong Thiếu Lâm tự còn có hai Tiên Thiên hậu kỳ, lực lượng như vậy chủ động đầu dựa vào phe mình, Triệu Vô Cực không cách nào cự tuyệt cám dỗ này.
Lão dùng lời lẽ thử dò xét đối câu, quả nhiên biểu hiện Nhất Giới này tốt hơn lần trước nhiều, Triệu Vô Cực cảm thấy yên lòng, lập tức cho người tìm một chiếc tăng bào cho Hoắc Nguyên Chân.
Chuyện bề ngoài đương nhiên phải làm, dù sao hắn cũng là hòa thượng, không thể nào lui tới tự nhiên như những nhân sĩ giang hồ khác. Mặc dù tăng bào là một cái cớ, nhưng cũng tuy đùa mà thật.
Lão không biết rằng, Hoắc Nguyên Chân thật sự là không có tăng bào mặc, đây cũng không phải là giả bộ.
Sau khi thay tăng bào mới, Triệu Vô Cực nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, hôm nay chúng ta cũng coi là người mình rồi, Triệu mỗ có một việc tương đối khó khăn, không biết có thể mời phương trượng giúp hay không?
- Xin Triệu thí chủ cứ nói.
Mặc dù thái độ đối với Triệu Vô Cực đã khá hơn nhiều, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn một mực kiên trì gọi như vậy.
Mặc dù Triệu Vô Cực không muốn Hoắc Nguyên Chân gọi như vậy, nhưng vì đối phương là một hòa thượng, hơn nữa rất là cổ hủ, cho nên lão cũng không thèm để ý, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, trước khi chúng ta nói chuyện, ta có một vấn đề muốn nghe ý kiến của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, chờ đợi Triệu Vô Cực nói tiếp.
- Hiện tại trong Võ Lâm Minh, Đông Phương Minh một tay che trời, hành sự ác độc, không tha cho bất kỳ kẻ nào bất đồng ý kiến, không biết ngươi có từng nghe thấy lần đại tru diệt mười chín năm trước?
- Bần tăng đã nghe nói qua, lần đó tranh chức Minh chủ, ba ngàn người phản đối Đông Phương Minh làm Minh chủ tụ tập chung một chỗ, không ngờ Đông Phương Minh nhận được tin tức trước đó, chôn thuốc nổ trong sơn cốc mà bọn họ tụ tập. Sau đó ngăn ba ngàn người sống sờ sờ bên trong sơn cốc không ra được, thuốc nổ nổ tung, ba ngàn người không một ai may mắn thoát khỏi.
- Không sai, chính là như vậy, phải biết đó là ba ngàn sinh mạng! Cho dù là đám người Ma giáo cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy, một người cũng không tha. Đây là nguyên tắc của Đông Phương Minh, y nhậm chức Minh chủ này mười chín năm qua, cũng không biết trừ đi bao nhiêu người phản đối.
- Triệu mỗ là thủ hạ của y, ít nhiều gì cũng biết một số chuyện, nếu viết lại tao ngộ trong những năm qua, tội ác mà Đông Phương Minh đã phạm dùng lá trúc viết cũng không hết. Ánh huy hoàng của bảo tọa Minh chủ là do vô số hài cốt xây nên.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, đêm qua Đông Phương Minh quả quyết xuất thủ, Tứ Tiểu Danh Kiếm trong nháy mắt chầu trời, hắn cũng biết Đông Phương Minh tàn nhẫn.
- Nhưng...
Triệu Vô Cực chợt đổi giọng:
- Hết thảy những gì y làm không ai có thể ngăn cản được, võ công của y cực cao, cơ hồ bất cứ kẻ nào cũng không phải là đối thủ. Nói thật, Triệu mỗ tự nhận bản lãnh không tệ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của y, Triệu mỗ tự biết rõ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nhìn Triệu Vô Cực, võ công người này hắn không chênh lệch mấy với Bất Tử Đạo Nhân, không ngờ cũng tự nhận không phải là đối thủ Đông Phương Minh, có thể thấy được thực lực võ lâm Minh chủ cao tới mức nào.
- Rất nhiều võ lâm chí sĩ không chịu được Đông Phương Minh dùng bạo lực chèn ép, bắt đầu phấn khởi phản kháng, nhưng không ai ngoại lệ đều thất bại, bất quá Triệu mỗ cho là, bọn họ đều là anh hùng.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, lời của Triệu Vô Cực còn chưa nói đến trọng điểm.
Lúc này Triệu Vô Cực đứng lên, vừa đi qua đi lại trong phòng vừa nói:
- Cho đến những năm gần đây nhất, Đông Phương Minh cơ hồ không chịu rời đi đại điện Minh chủ, những người chúng ta mới có một chút cơ hội, cũng từ từ tụ tập lực lượng tương đối. Cho tới hôm nay, Triệu mỗ cho là chúng ta đã có cơ hội ganh đua dài ngắn cùng tên ma đầu Đông Phương Minh này.
- Triệu thí chủ nói vậy hẳn đã chuẩn bị xong xuôi mọi việc.
- Không sai, không dối gạt Đại sư, bây giờ chúng ta đối phó Đông Phương Minh đã có bốn phần nắm chắc!
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, nói nửa ngày, mới có bốn phần nắm chắc.
Triệu Vô Cực nhìn ra ý Hoắc Nguyên Chân, cười ha hả nói:
- Bất quá chuyện còn chưa tới thời điểm ngửa bài cuối cùng, cho nên chúng ta còn phải làm thêm chút gì đó, để biến bốn phần nắm chắc thành bảy phần nắm chắc.
- Có thể có bảy phần nắm chắc, bất cứ chuyện gì cũng có thể thử một chút.
- Đại sư nói không sai, vì sao Triệu mỗ nói chúng ta có thể đạt tới bảy phần nắm chắc, chính là trước khi chúng ta hành động, nhất định phải gọt bớt tay chân Đông Phương Minh, để cho y hoàn toàn mất đi trợ lực. Như vậy đến thời khắc tối hậu, chúng ta mới có thể hoàn toàn đánh bại Đông Phương Minh!
Triệu Vô Cực nói một hơi toàn những lời hùng hồn, sau đó đột nhiên xoay người đối mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, lúc này, Triệu mỗ cần sự trợ giúp của ngươi!
- Không biết Triệu thí chủ muốn bần tăng đi làm chuyện gì? Nhưng phải nói rõ, bần tăng sẽ không làm chuyện giết người phóng hỏa.
- Ôi, không phải là những chuyện này, Đại sư muốn làm những chuyện này Triệu mô cũng sẽ không đồng ý, giết gà không thể dùng dao mổ trâu, bất quá chuyện Đại sư cần làm, có thể khó khăn hơn nhiều so với giết người phóng hỏa.
Triệu Vô Cực úp úp mở mở, Hoắc Nguyên Chân cũng không mắc bẫy, lão cảm thấy không có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ có thể nói tiếp:
- Không dối gạt Đại sư, một thân sở học Đông Phương Minh chủ yếu ở hai phương diện, một là Quỳ Hoa Bảo Điền, một thứ khác chính là Thiên Ma Bát Âm.
- Hai loại võ công này, Quỳ Hoa Bảo Điển là nội lực của y, cũng có rất nhiều chiêu thức tinh diệu, là lá bài tẩy lớn nhất của Đông Phương Minh. Mà Thiên Ma Bát Âm kia lại là thủ đoạn sát thương quy mô lớn của y, Đại sư có biết Đông Phương Thiếu Bạch cũng biết Thiên Ma Bát Âm hay không?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trên Hoa Sơn, Đông Phương Thiếu Bạch cùng ba mươi sáu thủ hạ liên thủ sử dụng một chiêu Thiên Ma Bát Âm, cứng rắn đón đỡ một chiêu của Lý Dật Phong. Kết quả toàn bộ thủ hạ của Đông Phương Thiếu Bạch trọng thương, bất quá Lý Dật Phong cũng vì vậy phải thối lui.
- Đông Phương Thiếu Bạch sử dụng Thiên Ma Bát Âm cần phải có người phụ trợ, Đông Phương Minh sử dụng Thiên Ma Bát Âm lại là không cần bất kỳ ai phụ trợ, tùy ý thi triển, hơn nữa uy lực cao hơn Đông Phương Thiếu Bạch rất nhiều.
Trong đó thức lợi hại nhất Diệt Chi Âm y cũng không có truyền thụ cho Đông Phương Thiếu Bạch, cho nên Thiên Ma Bát Âm của y uy hiếp lớn nhất đối với người của chúng ta, bây giờ chúng ta cần phải ngăn cản y thi triển Thiên Ma Bát Âm!
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu thí chủ tính toán khi nào phát động? Còn có làm thế nào mới có thể ngăn cản Đông Phương Minh thi triển Thiên Ma Bát Âm?
- Thời gian phát động đã định, nhưng tạm thời khoan nói tới chuyện này, chuyện bây giờ Triệu mỗ cần Đại sư làm chính là ngăn cản Đông Phương Minh vào thời khắc tối hậu thi triển Thiên Ma Bát Âm, nhất là thức cuối cùng Diệt Chi Âm kia, càng tuyệt đối không thể để cho y thi triển ra.
- Triệu thí chủ nói như thế quá coi trọng bần tăng rồi, bần tăng không biết làm thế nào mới có thể làm cho y không thể thi triển Diệt Chi Âm.
- Mời Đại sư xem qua.
Triệu Vô Cực nói một câu, có một người cầm một thanh cổ cầm đi vào, đặt trước mặt hai người.
- Hình dáng thanh cô cầm này chính là bắt chước Thiên Ma Cầm Đông Phương Minh chế tạo, Đại sư xem thử đàn này có mấy sợi dây đàn?