Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Chưởng môn Lục Hợp môn này bất quá cũng chỉ là một người mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ chưa tới hai năm, mặc dù thực lực của lão tuyệt đối có thể trên Hoắc Nguyên Chân, nhưng hắn thần kinh bách chiến, đã từng đối chiến với vô số cao thủ, thật sự không xem Lưu chưởng môn này ra gì.
Hai người giao thủ không tới năm phút, Hoắc Nguyên Chân liền dựa vào một chiêu Đại Na Di ép Lưu chưởng môn không thể không chạm nhau một chưởng cùng mình, cũng không sử dụng Tam Phân Chân Dương Khí, bằng vào sức mạnh vô địch chấn Lưu chưởng môn rơi xuống lôi đài.
Sau khi thắng lợi một trận, Hoắc Nguyên Chân lại liên tục khiêu chiến, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần, thế như chẻ tre đánh bại bốn người liên tiếp, vượt lên hạng ba trong môn phái tam đẳng.
Hai vị chưởng môn môn phái đứng trước sắc mặt kinh hoàng nhìn Hoắc Nguyên Chân, bọn họ đã nhận ra mình cũng không phải đối thủ của hòa thượng này.
Nhưng sau khi đạt hạng ba, Hoắc Nguyên Chân cũng không khiêu chiến nữa.
Ai cũng có thể nhìn ra, hòa thượng này trải qua năm trận chiến tựa hồ không có tiêu hao gì, tiếp tục chiến đấu tuyệt đối không thành vấn đề, có thể nói hắn muốn lấy hạng nhất cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại ngưng khiêu chiến, tựa hồ đã hài lòng đối với thành tích thứ ba.
Hắn không khiêu chiến hạng nhất nhì, chưởng môn các môn phái phía sau mới vừa bị hắn đánh bại cũng không dám phát khởi khiêu chiến với hắn.
Rốt cục vị trí thứ ba đã định, Hoắc Nguyên Chân xuống lôi đài, tiếp tục quan sát tranh đoạt xếp hạng giữa những môn phái khác.
Mới vừa ngồi xuống, Tử Dương liền đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, tươi cười rạng rỡ.
Trong lòng y, hòa thượng này đã chân chính đi theo Triệu Vô Cực, sau này sẽ là một phe, hơn nữa rõ ràng võ công của mình không bằng hắn. Nói không chừng sau này hòa thượng này sẽ trở thành đệ nhất thủ hạ kiện tướng đắc lực của Triệu Vô Cực, Tử Dương muốn tạo quan hệ với hắn.
- Phương trượng thần công vô địch, bội phục bội phục!
- Tử Dương đạo trưởng khách sáo, Thanh Thành chính là môn phái nhị đẳng, không phải là bần tăng có thể so sánh.
- Đại sư quá khiêm nhường, nếu người tiến vào trong môn phái nhị đẳng, như vậy kết quả cũng giống nhau, thực lực bần đạo ở trong môn phái nhị đẳng cũng coi là trung thượng, nhưng cũng không thể nào so sánh được với Đại sư.
Hoắc Nguyên Chân cười cười không có lên tiếng, lời như thế có nghe hay không cũng không quan trọng, hắn sẽ không vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, cũng sẽ không vì vậy mà sinh ra vài phần kính trọng đối với Tử Dương.
Tử Dương ở bên cạnh do dự một chút, y cũng biết trước đây để lại cho Hoắc Nguyên Chân ấn tượng không tốt, bây giờ nói đôi câu vô bổ cũng không thể chiếm được tình hữu nghị của đối phương.
Nếu muốn chân chính đánh động Hoắc Nguyên Chân, không lấy ra một ít thứ tốt e rằng không được.
Làm đệ nhất tâm phúc của Triệu Vô Cực, Tử Dương biết chuyện rất nhiều. Theo y thấy nếu hòa thượng này đã thuộc về chiến hữu, như vậy tiết lộ cho hắn một ít chuyện cũng không sao.
Suy nghĩ một chút, Tử Dương thần thần bí bí nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, hôm nay sẽ có đại sự náo nhiệt để xem.
- Bần tăng cũng biết chỉ sợ sẽ có chút chuyện, nhưng cụ thể là náo nhiệt thế nào, bần tăng cũng không rõ lắm.
- Đại sư cho là khả năng nắm chắc không lớn phải không, bất quá Đại sư yên tâm, hôm nay trợ thủ Đông Phương Minh khẳng định không nhiều lắm, rất nhiều người đều là có đầu tường, chờ Đông Phương Minh không được, tự nhiên bọn họ sẽ không tiếp tục ủng hộ y nữa.
Đạo lý này tự nhiên Hoắc Nguyên Chân hiểu, không phụ họa Tử Dương, không tin y cũng chỉ có những lời như vậy.
Tử Dương lại nói:
- Đại sư, không nói gạt người, có một môn phái hùng mạnh đã đạt thành nhất trí với Triệu Minh chủ, đến thời khắc mấu chốt sẽ giáng cho Đông Phương Minh một đòn.
Nghe thấy Tử Dương nói ra một chút vấn đề thực chất, rốt cuộc Hoắc Nguyên Chân đã có hứng thú.
Tử Dương lặng lẽ nói bên tại Hoắc Nguyên Chân tên một môn phái.
Hoắc Nguyên Chấn nghe xong mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã dậy sóng trùng trùng.
Nếu người này cũng đứng về phe Triệu Vô Cực, chỉ sợ chuyện hôm nay sẽ không có biến số quá lớn.
Môn phái tam đẳng tỷ đấu đã xong, tốc độ tỷ đấu của môn phái nhị đẳng nhanh hơn, toàn là một ít khuôn mặt cũ, không cần so đấu cũng biết ai cao ai thấp. Trừ phi là người nào luyện thành công phu trong một năm qua, nếu không sẽ không mạo hiểm khiêu chiến.
Chưa tới nửa canh giờ, tỷ đấu môn phái nhị đẳng cũng kết thúc, xếp hạng cũng chỉ có ít biến hóa nho nhỏ.
Sau đó chính là môn phái nhất đẳng tỷ đấu.
Biểu hiện của môn phái nhất đẳng lại càng nhanh gọn, chẳng qua là Tuyệt Đao môn đứng hàng chót nhất khiêu chiến Đường môn, chiến đấu một trận, Đường môn thua, từ hạng nhì đếm ngược rơi xuống hạng nhất đếm ngược.
Sau Tuyệt Đao môn cũng không có tiếp tục khiêu chiến nữa, cũng không có môn phái nào khác có ý chiến đấu, tỷ thí môn phái nhất đẳng đến đây chấm dứt.
Sau khi xác nhận vài lần không còn môn phái nào có ý muốn tiếp tục khiêu chiến, so tài xếp hạng chính thức kết thúc, kế tiếp chính là công việc thống kê cuối cùng.
Môn phái mạt đẳng sớm kết thúc, nhất nhì tam đẳng chỉ có mấy môn phái, cũng rất nhanh. Chỉ sau mười phút người chủ trì đi ra, chính thức công bố với mọi người kết quả cuối cùng của xếp hạng tranh tài.
Sau khi công bố kết quả này coi như đã thành định cục, bất kể sau này trong Võ Lâm Minh phát sinh chuyện gì, chỉ cần Võ Lâm Minh này vẫn còn, kết quả cũng sẽ không có sửa đổi,
Mà rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng được như nguyện, làm cho Thiếu Lâm tự trở thành môn phái tam đẳng Võ Lâm Minh.
Thành tích đứng thứ ba trong số môn phái tam đẳng đã là rất tốt, cũng không phải là quá nổi bật. Một năm sau một Thiếu Lâm hùng mạnh sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, lúc ấy mới là thời khắc Hoắc Nguyên Chân chân chính phát uy.
Người chủ trì tuyên bố kết quả xong, lại nói với nhân sĩ võ lâm bên dưới:
- Các vị đồng đạo võ lâm, đại hội xếp hạng võ lâm mỗi năm một lần đã kết thúc, kế tiếp chúng ta cho mời Võ Lâm Minh Đông Phương Minh chủ nói với chúng ta vài lời kết thúc.
Trong đám người vang lên một trận tiếng vỗ tay, hoan nghênh Đông Phương Minh đăng tràng.
Trên mặt rất nhiều người không kềm được lộ ra vẻ kích động cùng vẻ hưng phấn, bởi vì có vài người biết, sợ rằng kế tiếp mới thật sự là kịch hay mở màn.
Bàn tay Triệu Vô Cực cũng không nhịn được khe khẽ run lên, có chút lo lắng, chút hưng phấn, chút kích động cuồng nhiệt, muốn được đền bù kỳ vọng... Đủ các loại tâm trạng hỗn hợp như vậy khiến cho cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ như lão cũng không kiềm chế được.
Nhưng đợi một hồi, Đông Phương Minh cũng không xuất hiện, mọi người cũng không khỏi có chút nghi ngờ, trong đám người nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.
Triệu Vô Cực khẽ cau mày, nói với Tử Dương đạo nhân bên cạnh:
- Tại sao Đông Phương Minh chủ vẫn chưa đi ra, nhiều người đang chờ đợi y ở đây...
Trong giọng điệu lão cũng không còn vẻ gì là cung kính, nhịn lâu như vậy, Triệu Vô Cực không tính toán nhịn nữa.