Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc - Đường chủ Thi Đường Phàm Nhân Tông
Quan Sơn Nguyệt hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Chỉ bất quá thuốc này thật là trân quý, mặc dù trên giang hồ có người bằng ở lòng bỏ ra ngàn lượng bạc trắng thu mua Tiểu Hoàn Đan, nhưng vẫn không thể nào mua được, ngàn vạn lần phương trượng chở nên lấy ra trước mặt người khác.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, Quan Sơn Nguyệt đi ra ngoài tiếp tục dạy mọi người luyện võ.
Sau khi Quan Sơn Nguyệt đi rồi, Hoắc Nguyên Chân đổ hết cả hồ lô đan dược ra ngoài, đếm qua một lượt, phát hiện trong hồ lô này có tất cả một trăm viên Tiểu Hoàn Đan.
Đây là bảo bối chân chính, Hoắc Nguyên Chấn thận trọng cất đi, trong lòng suy nghĩ, trong sơn động còn có mấy chục hồ lô, nếu toàn là Tiểu Hoàn Đan vậy coi như là mây ngàn viên, hơn nữa một động Kim sang được kia cũng vô cùng hữu dụng
Mà hắn càng muốn lấy được hai hồ lô màu đỏ kia, phải biết đó rất có thể là thần dược Đại Hoàn Đan.
Chỉ bất quá bây giờ Hoắc Nguyên Chân không dám động, cho dù cùng Quan Sơn Nguyệt đi tới đó, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của lão nhân phía sau núi kia, chỉ có thể chờ ngày sau từ từ tính tiếp.
Sau khi cất Tiểu Hoàn Đan, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu lật tìm đồ trong phòng, bởi vì hắn đã nhớ lại một ít chuyện. Trước đây quả thật Huyền Minh lão hòa
Thượng từng căn dặn chuyện gì đó liên quan tới sư môn của Nhất Giới, dường như còn để lại một phong thư cho Hoắc Nguyên Chân, dặn hắn sau này mở ra xem. Chỉ bất quá lúc ấy Hoắc Nguyên Chân vừa mới xuyên qua, cho nên đã quên bẵng chuyện này.
Sau khi lục tung cả phòng một lúc lâu, bằng vào trí nhớ mơ hồ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân tìm được phong thư này bên dưới giường.
Bề mặt phong thư phủ đầy bụi, rất lâu cũng không có người động tới, hẳn là Huyền Minh lão hòa thượng đã viết xong từ lâu để ở chỗ này.
Hoắc Nguyên Chân mở thư ra, cẩn thận đọc.
Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, bên dưới giường này hơi ẩm ướt, sau khi hắn mở thư ra mới phát hiện có rất nhiều chữ đã bị nhòe đi, mơ hồ không rõ.
Thông qua những chữ viết có thể đọc được, Hoắc Nguyên Chân biết Huyền Minh vốn là đệ tử Nam phương Thiếu Lâm, dường như vì chuyện gì đó mà rời khỏi môn phái.
Còn người sau hậu sơn kia, Huyền Minh nói là một nhân vật nguy hiểm, nhưng kế tiếp hắn lại không đọc được nữa.
Cuối thư, Huyền Minh hy vọng Hoắc Nguyên Chân hoàn thành chuyện mình phó thác, sau đó mang theo thứ gì đó cùng tro cốt lão trở về Nam Thiếu Lâm, bảo mình nhận tổ quy tông.
Chỉ bất quá thân phận nhân vật thần bí kia là quan trọng nhất, còn có chuyện mà Huyền Minh phó thác, hắn lại không đọc được.
Nghiên cứu nửa ngày không có kết quả, Hoắc Nguyên Chân buồn bực cất thư đi.
Vị sư phụ này muốn mình làm gì đây?
Hoắc Nguyên Chân lấy được một hồ lô Tiểu Hoàn Đan, coi như là kiếm được một món hời, nhưng không có can đảm nhổ răng cọp lần nữa. Hắn đoán rằng nhất định lão nhân đã gom những hồ lô còn lại vào trong góc động, muốn tới trộm nữa phải bước qua xác của lão. Hoắc Nguyên Chân tự nhận là không phải là đối thủ lão nhân, dứt khoát tạm thời gác chuyện này sang bên.
Dù sao mình có Hệ Thống Phương Trượng, chờ ngày sau có thực lực tụ tập tăng chúng các đường Thiếu Lâm, bày ra côn trận, Thập Bát Đồng Nhân trận, năm trăm La Hán trận, trận lớn trận nhỏ đủ loại, dùng chiến thuật biển người xông vào sơn động, để xem lão già chết bấm kia có thể làm được gì.
Sau đó trong vòng ba ngày, Hoắc Nguyên Chân không bước chân ra khỏi cửa, tự giam mình bên trong phòng, toàn tâm toàn ý tu luyện Đồng Tử Công.
Hiện tại thủ đoạn công kích cùng nội công tâm pháp là sở đoản của hắn, mà trong đó nội công tâm pháp là thứ hắn thèm muốn nhất. Mà lúc quay thưởng dù sao cũng xuất hiện được hai bản bí tịch công kích, nhưng nội công tấm pháp mỗi lần tối đa chi xuất hiện một quyển bí tịch nội công, có lúc còn không cho, hơn nữa cơ hội quay được rất nhỏ.
Huống chi Hoắc Nguyên Chân cảm thấy, cho dù mình tu luyện nội công tấm pháp cũng chưa chắc có thể giống như các loại võ học khác, vừa học một lượt đã lập tức đại thành.
Bởi vì trong cơ thể có Đồng Tử Công trói buộc, huống chi Hệ Thống còn yêu cầu Đồng Tử Công minh nhất định phải đại thành. Dưới tình huống này có thể thấy được, Đồng Tử Công cũng không phải là tu luyện thành công dễ dàng như vậy. Nếu như các loại nội công tâm pháp khác vừa đọc qua đã đạt tới đại thành, vậy chẳng phải là rất nhanh mình sẽ trở thành thiên hạ vô địch hay sao?
Cho nên Hoắc Nguyên Chân mới không tiếc hao phí thời gian tinh lực, lo xa không thừa chút nào, tranh thủ hết thảy thời gian tu luyện Đồng Tử Công.
Mãi cho đến tối ngày thứ ba, Hoắc Nguyên Chân mới quyết định đi ra ngoài một chút.
Ánh trăng như nước chiếu xuống nền đá xanh của Thiếu Lâm tự, tạo thành một lớp ánh bạc mờ mờ.
Thân hình của Hoắc Nguyên Chân để lại bóng ngả dài trên mặt đất.
Chỗ không đẹp chính là mái tóc dài phất phơ kiếp trước đã sớm biến mất, chỉ còn lại cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh trăng, thời thời khắc khắc nhắc nhở thân phận chủ nhân của nó.
Sở dĩ hôm nay đi ra nguyên nhân không ngoài chuyện gì khác, hôm nay là mồng Sáu tháng Bảy, mà ngày mai sẽ là mồng Bảy tháng Bảy, là tiết Thất Tịch, Hoặc Nguyên Chân cũng có chút hoài niệm thế giới trước kia của mình
Đời trước mới vừa quen bạn gái, đã phải đi tới thế giới này, đây là tiếc nuối trong lòng Hoắc Nguyên Chân.
Bây giờ nhớ lại tiền kiếp như cơn mộng, có lúc thậm chí hắn không phân biệt được mộng hay là thật.
- Chuyện duy nhất giúp hắn chịu đựng cho tới bây giờ chính là tâm nguyện hoàn tục, nhưng con đường hoàn tục này cũng không khỏi quá xa vời. Nhưng rất nhanh Hoắc Nguyên Chân đã thu thập tâm trạng, hắn là mẫu người- vác lên được cũng buông xuống được. Cho dù là suy nghĩ nhiều hơn nữa, cuộc sống này vẫn cứ trôi đều đều như vậy, hắn cũng phải kiên định đi cho đến cùng trên con đường phương trường này.
Đi tới gần Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, thoáng động trong lòng, thâm gọi bạch mà trong đầu mình.
Quả nhiên bạch mà rất nhanh từ trong rừng bên ngoài chùa chạy ra, tiếng vó ngựa lộp cộp vang vang.
Kể từ sau khi lấy được bạch mã này, cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa cỡi lần nào. Chủ yếu là vì hắn cảm thấy nếu mình cời lên chắc chắn sẽ không giống như bạch mã hoàng tử chút nào, ngược lại có thể khiến cho người ta liên tưởng đến Đường Tam Tạng.
Nhưng hôm nay là ban đêm, chung quanh cũng yên tĩnh không người, Hoắc Nguyên Chân liền nổi lên ý niệm phóng ngựa bôn ba.
Hắn dắt bạch mã ra ngoài chùa, trước mắt là những bậc thang bằng đá xanh trải dài xuống dưới chân núi.
Chắc chắn không thích hợp phóng ngựa trên những bậc thang này, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị dắt nó xuống núi.
Nhưng bạch mà lại đột nhiên cắn cắn ống tay áo của hắn, trong lỗ mũi phát ra tiếng phì phò bực bội.
Bạch mã là do Hệ Thống sinh ra, Hoắc Nguyên Chân có thể dễ dàng cảm nhận được nó đang suy nghĩ những gì, lập tức lãnh hội ý của bạch mã. Nó tỏ ra không hài lòng bởi vì nó là ngựa, số mạng của nó là để cho vị chủ nhân Hoắc Nguyên Chân cưỡi lên.