Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng Minh Tính không biết rằng thật ra Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng gặp qua sư phụ, đừng nói là có tình cảm môn phái gì với Nam Thiếu Lâm.
Chỉ thấy Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút, nói với Minh Tính:
- Sư thúc, không nên gấp gáp, uống một ngụm trà đi.
Nghe thấy những lời này của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt của Minh Tính nhất thời trầm xuống, bởi vì Hoắc Nguyên Chân không có hớn hở đáp ứng mà là thoái thác một câu, mặc dù không có cự tuyệt, nhưng đã biểu đạt một ít ý tứ.
Nhưng y vẫn nhẫn nhịn, cũng cầm chén trà lên uống một hớp, sau đó lại nói:
- Nhất Giới sư điệt, không nói gạt con, lúc trước sư thúc ta cũng đã từng tới nơi này một lần, là lúc sư phụ con vừa mới đứng vững gót chân, Khi ấy y vẫn chỉ có một mình, còn chưa thu Nhất Không, thậm chí con còn chưa ra đời.
Trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm, Minh Tính nói:
- Thời gian trôi qua là thật mau, chỉ chớp mắt ba mươi năm trôi qua, không nghĩ tới vật đổi sao dời, Minh Huyền sư huynh đã đi tới thế giới Cực Lạc.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, Minh Tính này là muốn đánh bài tình cảm cùng mình sao?
- Ôi! Thật là đáng tiếc, sư điệt, chẳng lẽ từ trước tới nay sư phụ con không có nói với con về chuyện của Nam Thiếu Lâm sao?
- Sư thúc, sư điệt biết được chuyện chúng ta xuất xứ từ Nam Thiếu Lâm là nhờ một ít di vật của sư phụ. Khi sư phụ còn sống, quả thật chưa từng nhắc qua chuyện sư môn với bọn tiểu tăng.
- Chưa nói qua cũng không quan hệ, bây giờ con cũng biết, hơn nữa con cũng nhìn thấy, sư tổ con đã xuất quan, Nam Thiếu Lâm uy danh đại chấn ở trên giang hồ, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để gay dựng danh tiếng, phát dương quang đại Phật môn ta. Nếu Bắc Thiếu Lâm là xuất xứ từ Nam Thiếu Lâm nhất mạch, như vậy lẽ đương nhiên phải trở về sư môn.
Hoắc Nguyên Chấn hỏi một câu:
- Chẳng hay trở về như thế nào?
Nghe thấy rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã hỏi tới chính đề, Minh Tinh sớm có chuẩn bị, lên tiếng nói:
- Chuyện này đã sớm nghiên cứu xong, bởi vì mặc dù Nam Bắc Thiếu Lâm chúng ta thuộc về một nhà, nhưng địa vực lại cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, giao thông bất tiện. Cho nên sư tổ con định ra một kế hoạch, chính là đầu tiên Bắc Thiếu Lâm biến thành phần viện Nam Thiếu Lâm, tuyên bố trên giang hồ rằng đệ tử Bắc Thiếu Lâm hàng chữ Tuệ các ngươi đều đi Nam Thiếu Lâm nhận tổ quy tông.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, quả nhiên chẳng khác nào mình suy đoán, muốn biến Bắc Thiếu Lâm thành phần viện.
Minh Tính tiếp tục nói:
- Sau khi biến thành phần viện, bởi vì bây giờ tăng lữ hai chùa đã rất nhiều, mà Bắc Thiếu Lâm các ngươi xây dựng cũng không tồi, sư tổ con quyết định sau này từ từ dời người của Nam Thiếu Lâm tới nơi này.
- Nam Thiếu Lâm có bao nhiêu đệ tử?
- Thật ra thì Nam Thiếu Lâm còn không có nhiều người như Bắc Thiếu Lâm các ngươi, bây giờ mới vừa vượt qua một trăm.
Hoắc Nguyên Chân nghe xong nói:
- Nếu như một trăm người, vậy cũng không nhiều, Bắc Thiếu Lâm chúng ta chớ nói là có một trăm người, cho dù là có một ngàn người cũng có thể chứa hết.
Nghe Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Minh Tính cho là chuyện sắp sửa thành, cất tiếng cười ha hả:
- Sư điệt, các ngươi trở về sư môn là đúng, mặc dù con bất quá là một tiểu bối hàng chữ Nhất, nhưng dù sao con cũng đã từng làm phương trượng. Chỉ cần các người trở lại, tự viện Nam Thiếu Lâm kia vẫn là do con chủ trì, hơn nữa con có thể mang từ Bắc Thiếu Lâm qua một trăm tên đệ tử hàng chữ Giác, ở đó con vẫn là phương trượng, con thấy thế nào?
Minh Tính nói lời như vậy, cho là cho ra điều kiện đã rất rộng rãi, vô cùng chiếu cố tới tâm trạng của phương trượng Nhất Giới.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cười lạnh trong lòng.
Bất kể từ góc độ nào, Bắc Thiếu Lâm đều là căn cứ địa tốt nhất của một môn phái.
Trung Nhạc Tung Sơn, nằm ở trung ương, vị trí địa lý ưu việt. Núi Ngự Trại dễ thủ khó công, ngoại nhân uy hiếp không dễ.
Hơn nữa căn bản Thiếu Lâm tự xây dựng cũng không phải là môn phái phổ thông có thể so sánh được, trước đây mình đã hao tốn biết bao thời gian, công phu, sức lực.
Còn có thần tích đầy khắp tự viện, cho dù là đi bất cứ địa phương nào cũng không bằng ở lại chỗ này.
Bọn Không Phàm cùng Minh Tính cho rằng mình bất quá là hàng chữ Nhất nhỏ bé, dựa vào bọn họ là trưởng bối, coi việc này là chuyện đương nhiên, còn muốn tặng cho mình tự viện Nam Thiếu Lâm, dân đi một trăm tên hàng chữ Giác.
Đây rõ ràng chính là biện pháp lưu đày, phòng ngừa những đệ tử khác vô cùng ủng hộ mình, gây ra mâu thuẫn giữa hai bên.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Sư tổ, sư thúc, đệ tử cho là, chuyện này không đơn thuần là mấy người chúng ta nói chuyện là có thể quyết định, đệ tử còn phải thương lượng một chút cùng đệ tử Thiếu Lâm chúng ta, nghe ý kiến của bọn họ.
Minh Tính nghe đến đó, mặt lộ ra vẻ giận dữ, quay đầu lại nhìn Không Phàm một cái, chỉ thấy Không Phàm ngồi đó nhắm mắt không nói, đổ hết thảy vấn đề cho Minh Tính.
Minh Tính nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Có cái gì thương lượng, đệ tử Phật môn nghiêm thủ thanh quy giới luật, chuyện phương trượng đã quyết định, bọn họ làm theo là được.
- Sư thúc nói như vậy sai rồi, đệ tử Thiếu Lâm ta đều là một phần tử Thiếu Lâm, Thiếu Lâm phát triển tới hôm nay không thể tách rời nỗ lực của bọn họ, nhất định bần tăng không thể độc đoán độc hành.
Minh Tính càng ngày càng mất hứng, y ở Nam Thiếu Lâm chính là thủ tọa Giới Luật viện. Người trông coi hình phạt bình thường vẫn có tính tình nóng nảy, Minh Tính cũng không ngoại lệ, hừ lạnh nói:
- Không cần thương lượng, ai dám kháng nghị, phế bỏ võ công, trục xuất sư môn là được!
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu nói:
- Không ổn, rất nhiều võ công đệ tử Thiếu Lâm ta cũng không phải là bần tăng tự mình truyền thụ, cho nên bần tăng không có tư cách phế bỏ.
- Sao, không phải là người truyền thụ ư?
- Không sai, không chỉ ta chưa từng truyền thụ bao nhiêu võ nghệ cho bọn họ, hơn nữa thật không dám giấu, đạo võ công chúng ta cũng không phải là xuất xứ từ Nam Thiếu Lâm.
Nói tới chỗ này, Minh Tính ngẩn người một chút.
Lúc này y mới nhớ lại, vị Minh Huyền sư huynh của mình trước đây còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, võ công vô cùng hỗn tạp, làm sao có thể đào tạo ra để tử cường hãn như Nhất Giới?
- Vậy... Võ công của ngươi không phải là học của sư phụ ngươi, vậy học với người nào?
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Bắc Thiếu Lâm nhất mạch ta, võ công, kiến trúc, Phật pháp vân vân, đều là xuất xứ từ Phật tổ ban cho, bất luận kẻ nào cũng không có quyền thu hồi, bần tăng cũng không dám vứt bỏ. Cho nên chuyện trở về sư môn này, chẳng những bần tăng phải hỏi ý kiến đệ tử chúng ta, còn phải xem ý tứ Phật tổ.
- Cái gì?!... Xem ý tứ Phật tổ?! Minh Tính nhất thời vỗ án, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi đây rõ ràng là cố ý từ chối! Nếu mười năm Phật tổ không có bày tỏ, chúng ta sẽ chờ đợi mười năm hay sao?! Một trăm năm không có bày tỏ, chúng ta cũng phải chờ một trăm năm sao?!
Thấy Minh Tính cả giận, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy không vui trong lòng, nhưng cũng không có biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ nói:
- Từ trước tới nay bần tăng có thể cầu thông cùng Phật tổ, tin rằng đại sư như trở về sư môn này, Phật tổ cũng sẽ không ngồi yên không lý đến, rất nhanh sẽ có chỉ thị rõ ràng. Cho nên bần tăng mới nói sư tổ cùng sư thúc ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chớ có nóng lòng, từ từ chờ đợi.
Minh Tính còn muốn lên tiếng, bên kia rốt cục Không Phàm lên tiếng nói:
- A Di Đà Phật! Minh Tính, chúng ta đi đường cũng cực khổ, trước hãy nghỉ ngơi một chút cũng không sao.
Thấy Không Phàm nói như thế, Minh Tính có chút nóng nảy:
- Sư phụ, nhưng hắn rõ ràng là...
Không Phàm hơi khoát tay, sau đó đứng lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, thương lượng có thể được, nhưng thời gian không thể quá lâu, một ngày là đủ cho các ngươi thương lượng ra kết quả. Ngày mai vào giờ này, ngươi cần phải cho lão nạp một câu trả lời chắc chắn, dù sao các ngươi xuất xứ từ Nam Thiếu Lâm, điểm này là không thể cãi lại.
Sau khi nói xong, Không Phàm lại nói:
- Chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cho an bài chỗ ở đi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, mang theo hai người đến sương phòng bên cạnh.
Sau khi an bài chỗ ở và thức ăn, Hoắc Nguyên Chân trở lại phòng khách, Vô Danh vẫn chưa đi.
Mới vừa rồi Vô Danh một mực không nói một lời, bây giờ lại lựa chọn lưu lại, đoán chừng là có lời muốn nói cùng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân trở lại ngồi xuống, Vô Danh liền nói thẳng:
- Phương trượng, vì sao ngươi không bằng lòng trở về Nam Thiếu Lâm?
Hoắc Nguyên Chân uống một lớp trà, nghĩ thầm nếu như ta trở về Nam Thiếu Lâm, rõ ràng chỉ có hai kết cục, một là bị an bài đến phương Nam, một là tiếp tục lại chỗ này, nhưng làm phương trượng thì không cần suy nghĩ.
Hai kết cục này bất kể cái nào cũng là lấy mạng, cái nào cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân sao thể đáp ứng.
Chẳng qua là không tiện nói những lời này với Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Trưởng lão cho là chúng ta trở về có ích gì sao?
Vô Danh cười cười nói:
- Lão nạp cho là lúc này không nên so đo chỗ tốt chỗ xấu, mà là phải lấy đại cục làm trọng, để cho Nam Bắc Thiếu Lâm thống nhất. Đến khi đó, chỉ sợ Thiếu Lâm không phải đệ nhất đại phái thiên hạ cũng không xê xích gì nhiều.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có hơi bất đắc dĩ, kể từ ngày Vô Danh chuyển lời lại cho mình, hắn cũng biết là Vô Danh ủng hộ chuyện này.
Vô Danh cũng không sai, nhưng lão nào biết nỗi khổ của mình.
Nếu là Vô Danh kiên định không dời đứng về phe Nam Thiếu Lâm, chuyện này thật sự có hơi khó giải quyết.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân tin tưởng Vô Danh không đến nỗi hoàn toàn giúp Nam Thiếu Lâm, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu, nói với Vô Danh:
- Trưởng lão yên tâm, chuyện này tất nhiên ta sẽ xử trí thỏa đáng, chờ ta cùng các đệ tử thương lượng xong xuôi, sẽ cho bọn họ câu trả lời thuyết phục.
Vô Danh gật đầu:
- Phương trượng tự tiện quyết định, mặc dù lão nạp cảm thấy nên thống nhất, nhưng tuyệt không làm khó dễ phương trượng chút nào.
Sau khi nói xong, Vô Danh đứng dậy cáo từ, trở lại Tàng Kinh các.
Nghe thấy Vô Danh tỏ rõ ủng hộ thống nhất, trong lòng Hoắc Nguyên Chân phiền não, chuyện này thật đúng là khó giải quyết, hai người Không Phàm có được đại nghĩa trong tay.
Hoắc Nguyên Chân biết, cho dù thương lượng cùng đệ tử Thiếu Lâm, chỉ sợ cũng có không ít đệ tử đồng ý thống nhất. Bởi vì vào thời đại này, mọi người rất là xem trọng chuyện trở về sư môn, nhận tổ quy tông.
Trừ phi mình tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng, đến khi đó, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng rất nhiều đệ tử sẽ đứng về phía mình, chỉ bất quá hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia phát sinh.
Vô Danh không chịu lên tiếng nói chuyện này, khiến cho Hoắc Nguyên Chân có cảm giác khó xử, lúc này nếu có một trợ thủ đủ phân lượng từ bên ngoài tới thì hay quá.
Đứng ở bên cửa sổ Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân đứng cả một canh giờ, ở nơi đó suy tính đối sách.
Trong lòng có một ít kế hoạch, Hoắc Nguyên Chân đang định đi gọi bọn Nhất Đăng tới, đột nhiên Tuệ Nguyên đi vào, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân nói:
- Sư phụ, dưới chân núi có người truyền tới tin tức, nói là đội ngũ khảo sát Võ Lâm Minh đã sắp đến Lục Dã trấn, mời chúng ta chuẩn bị một chút, hình như là Đông Phương Minh chủ đích thân tới.
Nghe thấy Tuệ Nguyên báo cáo, Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, người của Võ Lâm Minh đã sắp tới rồi sao? Tại sao Kim Nhãn Ưng cùng lão quạ đen đều không báo tin cho mình...
Vội vàng lệnh cho Kim Nhãn Ưng trên trời tra xét, tra xét một vòng cũng không có phát hiện dấu hiệu người của Võ Lâm Minh.
Dĩ nhiên Tuệ Nguyên cũng không thể nào lừa gạt mình, Hoắc Nguyên Chân lại lệnh cho Kim Nhãn Ưng mở rộng phạm vi điều tra, tìm kiếm trên quan đạo phương xa.
Kim Nhãn Ưng bay một hồi, rốt cục mang về tin tức, thì ra người của Võ Lâm Minh còn cách nơi này có hơn một trăm dặm gần hai trăm dặm, có đội xe ngựa.
Suy đoán tối hôm nay sẽ không đến được, có thể phải buổi sáng ngày mai thậm chí buổi trưa mới có thể đến được.
Đoàn xe còn cách xa xa, bọn họ đầu tiên là phải người đến thông báo, xem ra là Đông Phương Tình muốn cho mình sớm biết nàng sắp tới.
Trên trời Kim Nhãn Ưng theo dõi đoàn xe Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được Đông Phương Tình cũng đang theo dõi Kim Nhãn Ưng. Dù sao Kim Nhãn Ưng là của Hoắc Nguyên Chân, người giang hồ đều biết, Đông Phương Tình thấy Kim Nhãn Ưng, cũng biết là Hoắc Nguyên Chân đang tra xét xem bên mình đã tới nơi nào.
Chỉ bất quá nàng không biết Kim Nhãn Ưng thấy cái gì, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy cái đó.
Thấy được đoàn xe Võ Lâm Minh ngoài gần hai trăm dặm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân liền âm thầm tính toán.
Đông Phương Tình tới Thiếu Lâm, thật đúng là một chuyện tốt.
Đông Phương Tình thân phận cao quý, chính là võ lâm Minh chủ, hơn nữa bản thân càng có thực lực Tiên Thiên viên mãn, trên giang hồ bất kể là ai cũng không dám lên mặt trước mặt nàng.
Hơn nữa sau khi nàng tới đây, nhất định sẽ nói giúp cho mình, đây là không thể nghi ngờ.
Có những lời mình khó nói ra, có những chuyện mình không tiện làm, nàng nói ra sẽ không cố kỵ chút nào.
Võ lâm Minh chủ cộng thêm thân phận nữ nhân, giúp cho nàng có thể làm rất nhiều chuyện đại nam nhân cũng không thể hoàn thành, hơn nữa còn nghĩa chính từ nghiêm.
Vốn đang bị chuyện thống nhất này làm cho phiền lòng, lúc này Đông Phương Tình đến, cho Hoắc Nguyên Chân cảm giác tốt hơn nhiều.
Lúc này đột nhiên Tuệ Nguyên từ bên ngoài đi vào lần nữa, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Ninh tiểu thư cùng La tiểu thư tới.
Trong khoảng thời gian Hoắc Nguyên Chân đi ra ngoài, có gần một tháng không gặp Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y, trở về hai ngày cũng không ra hậu sơn, sau khi các nàng nhận được tin tức tới đây cũng là bình thường.
Hoắc Nguyên Chân cũng muốn gặp các nàng, đi tới cửa Phương Trượng viện nghênh đón, nhưng mới vừa đi tới cửa, không riêng thấy được Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y, còn có Minh Tính đang đứng ở cửa đại sảnh, nhìn hai người các nàng.