Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thấy Hoắc Nguyên Chân từ bên trong Phương Trượng viện ra nghênh tiếp hai nữ tử này, Minh Tính lên tiếng nói:
- Nhất Giới sư điệt, vì sao bên trong Thiếu Lâm tự lại có nữ tử? Các nàng là người phương nào?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đây là Ninh Uyển Quân, nữ nhi của giáo chủ Thanh Hóa giáo Mạc Thiên Tà, Thánh Nữ Thánh Hóa giáo. Vị này là một trong Tứ Đại Pháp Vương Thanh Hóa giáo, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, tin tưởng sư thúc cũng có nghe thấy.
Minh Tính lạnh lùng nhìn các nàng một cái:
- Giang hồ đồn đãi, con gái Mạc Thiên Tà ẩn thân Thiếu Lâm tự, vốn bần tăng còn tưởng rằng chỉ là một câu đùa giỡn, không nghĩ tới lại là thật, xem ra quan hệ giữa sư điệt cùng hai người này không tệ.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi, nói với Minh Tính:
- Sư thúc, các nàng là bằng hữu sư điệt không gia, nhưng vẫn cư ngụ ở hậu sơn Thiếu Lâm, chuyện này mọi người giang hồ đều biết, chẳng lẽ sự thúc cho là có cái gì không ổn sao?
Minh Tính không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân dám nói chuyện như thế với mình, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo:
- Nhất Giới, mặc dù ngươi là phương trượng nơi này, nhưng người phải nhớ kỹ, bần tăng là sư thúc ngươi, cũng là thủ tọa Giới Luật viện, nói thế nào ngươi cũng là văn bối, sao dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cùng bần tăng!
Nghe thấy Minh Tính nói như vậy, bên kia đột nhiên La Thái Y lên tiếng:
- Hòa thượng người nói chuyện thật là không có đạo lý, ngươi còn biết hắn là phương trượng, chẳng lẽ không biết bên trong một tự viện, phương trượng chính là lớn nhất sao? Cũng không biết ngươi là từ đâu chạy tới, tự cho là sư thúc là có thể cao nhân nhất đẳng, ỷ vào bổi phận...
La Thái Y lẩm bẩm một câu cuối cùng, Minh Tính nghe rõ ràng, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, bước nhanh về phía La Thái Y:
- Yêu nữ Ma giáo này, Nam Thiếu Lâm chúng ta chính là môn phái chính đạo Võ Lâm Minh, bần tăng có thể cho phép người xuất hiện trước mặt ta đã là nể mặt, lại còn không biết điều xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự cho là bần tăng không dám ra tay giáo huấn ngươi hay sao?!
Tính tình La Thái Y cũng không tốt lắm, nếu không cũng sẽ không gây dựng danh tiếng Tứ Đại Pháp Vương, hôm nay tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực tiến nhanh, tự nhiên cũng không sợ hãi Minh Tính, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này!
Hoắc Nguyên Chân cau mày nhìn Minh Tính đằng đằng sát khí đi tới La Thái Y. Nếu như là người khác dám giương oai ở Thiếu Lâm như vậy, Hoắc Nguyên Chân đã sớm không khách sáo đối với y, nhưng là dù sao cũng là sư thúc, là trưởng bối, hắn cũng muốn nhẫn nhịn đôi chút.
Hắn nháy mắt với Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao bên cạnh, hai tên đồ đệ một lòng trung thành này lập tức hiểu ý, đứng dậy nghênh đón, nói với Minh Tính:
- Sư thúc tổ, ngàn vạn lần đừng nóng giận.
Nghe thấy hài hòa thượng trước mắt gọi mình sư thúc tổ, trong lúc nhất thời Minh Tính cũng có chút hồ đồ, phong thái trưởng bối càng ngày càng đậm nét, nói với hai người:
- Các ngươi mau tránh ra cho ta, hôm nay bần tăng muốn giáo huấn yêu nữ Ma giáo này.
Nhưng hai người Tuệ Nguyên đầu cho phép y làm như vậy, một tả một hữu đưa tay kéo Minh Tính.
Minh Tính còn tưởng rằng chỉ là kéo bình thường, còn ra sức vung cánh tay một cái, hy vọng có thể hất hai người này ra. Nhưng không nghĩ tới y vừa vung tay mới phát hiện ra cánh tay của mình đã bị hai người nắm lại thật chặt, hất ra không được.
- Lớn mật! Hai người các ngươi muốn làm gì? Minh Tính tức giận gầm thét, lần nữa cố gắng hết hai người Tuệ Nguyên ra.
Thực lực hai người Tuệ Nguyên rất mạnh, bọn họ đã đến gần Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cho dù là đơn độc một người cũng không phải là Minh Tính vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ không bao lâu có thể sánh được. Hiện tại bọn họ được phương trượng ra hiệu, tự nhiên sẽ không cho phép Minh Tính mạo phạm La Thái Y, bèn giữ chặt y lại. Thấy Minh Tính giãy giụa quá mạnh, Tuệ Nguyên dứt khoát dùng lực cổ tay một chút, giữ lại mạch môn của Minh Tính.
- Ôi chao, gan chó lớn thật!
Minh Tính nằm mơ cũng không nghĩ tới đệ tử hàng chữ Tuệ này lại dám giữ mạch môn của mình, ra sức hất tay muốn thoát ra.
Nhưng mạch môn bị giữ làm sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy. Bên kia Tuệ Đạo nhìn thấy Tuệ Nguyên đã làm như vậy cũng dứt khoát làm theo, xuất thủ giữ nốt mạch môn tay kia của Minh Tính.
Cả hai người giữ tay đều có công lực cao hơn, mặc cho Minh Tính nổi giận gầm thét như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Thậm chí y cũng không dám dùng sức giãy giụa, bởi vì y cảm thấy hai tên đồ tôn bên cạnh này tựa hồ không hề có chút lòng cung kính với vị sư thúc tổ là mình.
Nếu như giãy giụa quá mạnh, bọn họ cũng dám cho mình nếm mùi đau khổ.
Nhưng tính tình nóng nảy của Minh Tính cũng làm cho y giận dữ hét với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới! Ngươi chứa chấp yêu nữ Ma giáo, còn có vẻ gì là người xuất gia? Ngươi thử nhìn xem đệ tử ngươi đang làm gì, mau bảo bọn chúng cút cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân bình thản mỉm cười nói:
- Sư thúc có thể là đi đường xa mệt nhọc, cần nghỉ ngơi một chút, Tuệ Nguyên, Tuệ Đao, đưa sư thúc tổ bọn người đi về nghỉ ngơi đi.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân vung ống tay áo vào bên trong Phương Trượng viện.
Ninh Uyển Quân có chút lo lắng liếc mắt nhìn Minh Tính, há cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ là hy vọng hai người Tuệ Nguyên buông y ra, nhưng cuối cùng khó mà lên tiếng nói, dứt khoát cũng cúi đầu đi theo Hoắc Nguyên Chân vào trong.
La Thái Y lại hung hăng trợn mắt nhìn Minh Tính một cái, sau đó đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ, đột nhiên thè lưỡi về phía Minh Tính, giơ đôi tay nhỏ bé lên làm mặt quỷ.
Lần này làm cho Minh Tính tức giận thất khiếu bốc khói, có lòng liều mạng cùng La Thái Y, nhưng bị hai người Tuệ Nguyên chế trụ mạch môn, làm thế nào cũng không thể tránh thoát, tức giận gần như muốn ngất đi, lại há miệng mắng to:
- Nhất Giới, ngươi là đồ vô si, lại dám đối đãi bần tăng như vậy, thật là khi sư diệt tổ, thiên lý...
- Đủ rồi! Lúc này Không Phàm đột nhiên xuất hiện ở cửa sương phòng, quát một câu.
Nghe thấy Không Phàm lên tiếng, Minh Tính quay đầu lại giải thích một câu:
- Sư phụ, ở chỗ bọn họ có nữ nhân.
- Nữ nhi Mạc Thiên Tà ở chỗ này, mọi người giang hồ đều biết, đây là vì tránh né bọn Lý Dật Phong, chẳng lẽ lúc con tới không biết hay sao?
Sắc mặt Không Phàm cũng có vẻ khó coi, bất kể Minh Tính như thế nào, dù sao vẫn là trưởng bối, hôm nay bị hai tên đồ tôn chế trụ. Nếu như ngày sau Nam Bắc Thiếu Lâm thống nhất, chuyện này quả thật là một đòn đả kích chí mạng đối với uy danh thu tọa Giới Luật viên của Minh Tính.
Ai bảo người công lực không bằng người, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, xem ra nếu thật có ngày thống nhất, Minh Tính đã không thích hợp đảm nhiệm thủ tọa Giới Luật viện nữa.
- Hai người các ngươi đưa sư thúc tổ bọn người trở về đi.
Không Phàm ra lệnh một câu, xoay người trở về trong phòng, không muốn nhìn Minh Tính mất mặt xấu hổ nữa.