Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Vai Vô Danh trúng một châm của Đông Phương Tình, cũng không kịp so đo với nàng, thân thể lão hóa thành lưu quang chạy thẳng tới Thiếu Lâm tự, chỉ trong khoảnh khắc đã trở lại Tàng Kinh các.
Sau khi tới Tàng Kinh các, lão tra xét xung quanh, để xem có chỗ nào đã từng bị người động vào.
- Tàng Kinh các là kiến trúc do Hệ Thống sinh ra, Vô Danh có thể thấy tình huống bên ngoài Tàng Kinh các, nhưng ở bên ngoài cũng không thấy được bên trong. Lúc nãy lão chiến đấu với Đông Phương Tình, chợt thấy phương trượng lớn lén lút lút chạy vào, vừa rồi nghiến răng chạy ra, nhưng cũng không biết nơi nào đã bị động vào.
Sau khi trở về vội vàng tra xét chung quanh, rất nhanh liền phát hiện, trong một ngăn tủ ở gần cửa thiếu mất một quyển Trường A Hàm kinh.
Vô Danh mặt như đưa đám đặt mông ngồi xuống, trong lòng thầm kêu oan uổng.
Lão nạp đi đối phó cường địch xâm phạm bên này, người tranh thủ trộm kinh sau lưng ta, uổng cho ta trước lúc đi còn nhắc nhở người chú ý an toàn...
Hèn hạ! Vô sỉ!
Tâm cảnh Tiên Thiên viên mãn bị Hoắc Nguyên Chân chọc cho giận dữ, Vô Danh có cảm giác như muốn phát điên.
Bình phục một lúc lâu, Vô Danh mới thở ra một hơi thật dài, cảm giác trên vai có hơi đau, nhìn lại vết thương trên vai. Mặc dù một châm của Đông Phương Tình chỉ đâm vào rất cạn, nhưng một thân phòng ngự cường hãn, nội lực hộ thân của lão cũng không thể ngăn cản, lần này bị nàng chiếm phần hơn.
Mặc dù Vô Danh cho là Đông Phương Tình không thể nào thắng được mình trong chiến đấu chính diện, nhưng lần này đúng là lão bị thua thiệt, chủ yếu là bởi vì nửa đường bị hành động tiểu nhân bị ổi của phương trượng quấy nhiêu.
Nghĩ đến kinh thư bị phương trượng trộm đi một quyển, Vô Danh cũng có chút chột dạ. Lão đã đánh cuộc với phương trượng, còn ký tên lăn tay, chỉ cần phương trượng có thể lấy đi một quyển kinh thư, sau này bảo Vô Danh làm gì, lão cũng không được từ chối nữa.
Hơn nữa trước khi Đông Phương Tình tới, Không Phàm thần tăng mới rời đi chưa được bao lâu.
Ý của Không Phàm thần tăng rất rõ ràng, chính là hy vọng Vô Danh có thể nói giúp Nam Thiếu Lâm trong chuyện Nam Bắc Thiếu Lâm hợp nhất, ít nhất là tỏ rõ thái độ.
Vốn Vô Danh không muốn đáp ứng, nhưng Không Phàm lại nhắc tới chuyện năm đó Không Nhân Thần Tăng bởi vì cứu Vô Danh mà chết, mà lão lại vì vậy bế quan ba mươi năm, dài dòng lê thê một hồi. Vô Danh quả thật cũng hơi xấu hổ, mới đáp ứng ngày mai xem tình huống thể nào hãy quyết định.
Nhưng nếu như phương trượng lấy được kinh thư, ngược lại hắn đã có thủ đoạn uy hiếp mình.
Nghĩ tới đây, Vô Danh nằm xuống, trong lòng lạnh toát. Phương trượng này cũng không phải là đèn cạn khô dầu, mình từ chối hắn hai năm, hôm nay tiểu tử này một buổi sáng đắc chí, chỉ sợ sẽ đưa ra đủ các yêu cầu vô lý.
- Tiểu tử vô sỉ kia, cho dù là kinh thư bị trộm, lão nạp thua, cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu gì của ngươi, ôi đau quá...
Vô Danh lẩm bẩm, mới vừa nằm xuống, trên vai chợt đau nhói một cái, khiến cho lão khẽ cau mày.
- Đông Phương Tình thật đúng là không đơn giản, Quỳ Hoa Na Di đại pháp thật là thần kỳ, ngoài ba mươi trượng làm cho lão nạp không thể phát hiện.
Thủ đoạn công kích sắc bén thần xuất quỷ một của Đông Phương Tình làm cho trong lòng Vô Danh lại sinh ra chút kiêng kỵ.
Từ sáng tới trưa ngày Hai Mươi Ba tháng Mười, Không Phàm cùng Minh Tính đều không rời khỏi sương phòng Phương Trượng viện, thời gian bọn họ ước định cùng Hoắc Nguyên Chân là một ngày, là buổi chiều.
Chờ đến trưa, rốt cục đại đội nhân mã Võ Lâm Minh đã tới chân núi Thiếu Thất.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo đệ tử Thiếu Lâm lần nữa đi tới trước cửa chùa nghênh đón. Dù sao đây là võ lâm Minh chủ giá lâm, vì chuyện này, thậm chí Thiếu Lâm tự tạm thời không mở cửa chùa cho hương khách một ngày, đặc biệt xử lý chuyện của võ lâm.
Chỉ bất quá lần này trong đám người nghênh tiếp không có Vô Danh, cũng không có thông báo bọn Không Phàm, chỉ là Hoắc Nguyên Chân dẫn theo đệ tử đi tới trước cửa, nghênh đón người của Võ Lâm Minh đến.
Hồ Điệp cốc là võ lâm đại phái, đồng thời cũng là tổng bộ Võ Lâm Minh, bản thân thực lực là cực mạnh.
Mặc dù đã trải qua lần trước Triệu Vô Cực phản loạn, thực lực có chút bị tổn thương, nhưng sau đó vì Đông Phương Tình đột nhiên tiến vào Tiên Thiên viên mãn, hấp dẫn rất nhiều nhân sĩ giang hồ gia nhập, hiện tại chẳng những thực lực Hồ Điệp cốc không giảm ngược lại gia tăng.
Từ nhân số và phô trương là có thể nhìn ra điểm này.
Đầu tiên là bốn tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ mở đường, bốn người này cũng đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ được một thời gian, căn cứ Hoắc Nguyên Chấn quan sát, thực lực kém Tam Trưởng Lão Ma giáo Thiên Sơn không nhiều lắm.
Bốn người đi tới trước cửa Thiếu Lâm tự, lập tức phân ra tả hữu đứng thẳng, cung nghênh Minh chủ giá lâm.
Sau đó chính là một đội kỵ sĩ, cưỡi toàn một loại Tảo Hồng mã, có hai mươi người, tất cả đều là cảnh giới Tiên Thiên.
Những người này tới trước cửa Thiếu Lâm tự tự động chia làm hai hàng hai bên trái phải, cưỡi ngựa đứng thẳng tạo thành hai bức tường người.
Sau đó hơn mười người ôm thảm đỏ chạy tới, run tay lên, thảm đỏ lăn trải ra trên mặt đất, từ mảnh đất trống trước Thiếu Lâm tự chạy dài thẳng tới cửa chùa. Bên trong còn có người ôm thảm đỏ tiếp tục trải dài vào trong chùa.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn cảnh tượng này, võ lâm Minh chủ ở giang hồ tương đương với Hoàng đế thế tục, hơn nữa vị Hoàng đế này còn không cần quan tâm quá nhiều quốc gia đại sự, thật sự là một địa vị uy phong nhất.
Đáng tiếc là Đông Phương Tình không thèm địa vị như vậy, nha đầu này chán ghét tranh đấu giang hồ, một lòng đi theo bên cạnh mình, điểm này làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm động, khó có thể dứt bỏ.
Những người này vừa đến nơi, bốn kiệu phu đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, khiêng một cỗ kiệu màu vàng nhạt thanh nhã từ chân núi chạy như bay.
Bốn kiệu phu này đều là mới vừa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, không rõ sức chiến đấu bản thân như thế nào, nhưng phân thân khinh công này tuyệt đối là không đơn giản. Mũi chân bọn họ điểm xuống đất một lần là có thể mang cỗ kiệu lăng không bay đi xa hơn mười trượng, hơn nữa động tác cực kỳ chỉnh tề, nâng cỗ kiệu có cảm giác nhẹ bổng, không hề lắc lư lảo đảo.
Đến quảng trường trước cửa chùa, bốn người bay tới đáp xuống thảm đỏ đã được trải sẵn.
Phía sau có một thị nữ xinh đẹp cảnh giới Tiên Thiên nhanh chóng đi tới trước cỗ kiệu, một tay chuẩn bị vén màn hiệu lên.
Theo sát cỗ kiệu là một đội ngũ nghi thức, tay cầm tán, cầm các loại vũ khí hộ vệ. Tính cả đám kỵ sĩ tới trước là một đội ngũ gần trăm người.
Đám người đến đông đủ, một nam tử cao giọng hô to kéo dài:
- Đông Phương Minh chủ đến!
Thiếu Lâm tự là một phần tử Võ Lâm Minh, tự nhiên phải bày tỏ cung kính đối với Minh chủ. Theo Hoắc Nguyên Chân dẫn đầu, tất cả hòa thượng đều niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó hơi cúi đầu, hoan nghênh Minh chủ giá lâm.
Tên thị nữ xinh đẹp kia vén màn hiệu lên, rốt cục Đông Phương Tình đi ra.