Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
Bản năng làm cho đám quan quân cảm thấy sợ hãi, mà khi sợ hãi sẽ tìm kiếm chỗ dựa. Rất nhanh, những quân binh này đều tụ lại với nhau, tạo thành một nhóm nhỏ, ngược lại giúp cho Mã tặc dễ dàng hoàn thành quá trình hợp vây.
Hoắc Nguyên Chân xa xa thấy vậy lắc đầu, tư chất quân sự bực này, quốc gia
Làm sao hùng mạnh được?
Ngược lại những mã tặc này động tác chỉnh tề, tiến thối trật tự, cũng không giống như là sơn tặc thảo khẩu phổ thông có thể làm được.
Đang lúc ấy, màn cửa xe ngựa chợt vén lên, một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi đứng dậy.
Nữ tử này vận một thân cung trang màu lam, trên người đeo ngọc bội leng keng, trông có vẻ rườm rà, thật ra nhan sắc chỉ có thể coi như tầm thường.
Sau khi xuất hiện trên xe ngựa, nàng bèn đứng trên xe nhìn đám Mã tặc xung quanh cả giận nói:
- Đám cẩu tặc có mắt như mù này dám cản xe ngựa của bản Công chúa, nếu như phụ hoàng hoặc phu quân ta biết chuyện này, nhất định sẽ nghiền nát các người thành tro bụi!
Tên đầu lĩnh mã tặc kia cười lạnh một tiếng:
- Công chúa điện hạ, đến nước này rồi mà nàng còn muốn ra vẻ uy phong ư? Nói cho nàng biết, nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy phụ hoàng cùng phu quân mình nữa đâu.
Nghe thấy tiếng cười âm lãnh của đầu lãnh mã tặc, Trưởng Công chúa không khỏi run lên một cái.
- Ngươi... Các ngươi biết ta là Công chúa ư?
Vốn là nàng cho là đụng phải một ít giặc cỏ có mắt không tròng muốn lấy tánh mạng mình, tưởng rằng mình là Trưởng Công chúa giả mạo. Chỉ cần mình tỏ rõ thân phận, đám giặc cỏ này ắt sẽ vãi ra quần, ngoan ngoãn quỳ trước mặt mình cầu xin khoan thứ.
Nhưng hiện tại xem ra dường như đối phương đã sớm biết mình là người nào, nếu là như vậy, đây cũng không phải là một trận mai phục ngoài ý muốn, mà là một trận mai phục có dự mưu.
Mặc dù nàng không phải quá ngu, nhưng bây giờ mới phản ứng lại cũng đã chậm, thanh âm run rẩy nói:
- Các ngươi... Các ngươi biết là bản Công chúa còn dám tới giết ta, là ai phái các ngươi tới?
- Câu hỏi này sau khi đến địa ngục, Diêm Vương gia sẽ trả lời nàng.
Đầu lãnh mã tặc không muốn dài dòng cùng Trưởng Công chúa, nhanh chóng vung tay lên, đám mã tặc đã sớm tạo thành vòng vây lập tức ùa lên, cương đao toát ra hàn quang lạnh lẽo tấn công về phía những quân binh hộ vệ.
Sống chết trước mắt, những quân binh này lập tức cố gắng phản kích. Hai bên vừa mới tiếp xúc, lập tức vô số huyết quang bắn ra tung tóe.
Mã tặc người đông thế mạnh, hơn nữa phối hợp chiến thuật chỉnh tề, vừa giáp mặt đã giết chết mười mấy tên quân sĩ, mà bản thân bọn chúng tổn thương bất quá ba người.
Còn thừa lại mười mấy tên quân sĩ vội vàng co cụm lại một chỗ, chuẩn bị kháng cự một lần sau cuối.
Tên đầu lãnh mã tặc kia ở phía sau chỉ huy mã tặc, chuẩn bị phát khởi đợt công kích thứ hai.
Trưởng Công chúa đã bị tràng diện chiến đấu thảm thiết dọa cho sợ choáng váng, đặt mông ngã ngồi trên xe ngựa, sắc mặt tái nhợt nói không ra lời.
Vào lúc này, tên xa phu đánh xe cho nàng chợt đứng lên ghé tại nàng nói nhỏ vài câu. Trưởng Công chúa gật đầu liên tục, sắc mặt trở nên dễ nhìn hơn một chút, xoay người rút vào trong xe ngựa.
Tên xa phu này đưa tay sờ vào hông, nhanh chóng rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
Khi mã tặc đánh tới lần thứ hai, xa phu từ trên xe ngựa nhảy xuống, bảo kiếm vung lên, một đạo kiếm quang thình lình xuất hiện, trong phút chốc máu tươi cùng chiếc đầu lâu mã tặc lập tức bay lên giữa không trung.
Thân thể rơi xuống đất, xa phu trở tay chém một kiếm lần nữa, lại chém cho hai tên mã tặc rơi xuống ngựa.
- Kiếm khí! Đây là kiếm khí!
Hoắc Nguyên Chân ở ngoài xa nhìn thấy ánh mắt sáng lên, có thể thi triển kiếm khí trình độ này, xa phu này phải là một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ.
Quả nhiên là nữ nhi của Hoàng đế, bên người vẫn có cao thủ, lần này những mã tặc kia muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Sau khi chém liên tục năm người, xa phu cũng cần điều tức một chút. Vì muốn đưa đến tác dụng chấn nhiếp, hai kiếm vừa rồi của y là dốc hết toàn lực xuất ra, mà nội lực của bản thân y cũng không đủ để duy trì tiêu hao như vậy. Bốp... Bốp... Bốp...
Đầu lãnh mã tặc nơi xa quan chiến chợt vỗ tay mấy cái, giục ngựa chậm rãi đi
Tới:
- Hay, hay cho một Vô Ảnh Kiếm Nhạc Ưng, một trong Thiên Sơn Thất Tử, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, vì sao luân lạc tới mức phải đánh xe cho người khác như vậy?
Nhạc Ưng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đầu lãnh mã tặc che mặt:
- Người biết ta ư, ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi đã không còn đường nào có thể đi. Nhạc Ưng, mặc dù bản lãnh ngươi không tệ, nhưng cũng bất quá là vừa tiến nhập Hậu Thiên hậu kỳ không lâu, so với ta vẫn còn kém một bậc. Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, mặc dù ta phải giết vị Trưởng Công chúa này, nhưng lại không ngại thu nhận người làm thủ hạ dưới trướng.
Nghe được lời của đầu lãnh mã tặc, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã sáng tỏ. Tên đầu lãnh mã tặc này cũng kiêng kỵ thực lực Nhạc Ưng, muốn áp dụng thủ đoạn này vỗ yên Nhạc Ưng, đợi đến khi chuyện bên này kết thúc tất nhiên sẽ tìm cơ hội diệt trừ Nhạc Ưng. Bởi vì trước đó Hoắc Nguyên Chân đã nghe được lời
Của đầu lãnh mà tặc, đám người Trưởng Công chúa này y sẽ không tha cho một người nào.
Huống chi một khi chuyện giết chết Công chúa truyền đi, hậu quả bất kể là ai đều không thể gánh nổi, cho nên Nhạc Ưng cũng phải chết.
Sau khi Nhạc Ưng nghe thấy lời của đầu lãnh mã tặc, chỉ cười lạnh một tiếng:
- Nhạc Ưng ta kể từ khi tiến vào giang hồ tới nay, chưa từng có chuyện chưa đánh đã hàng, không cần nhiều lời, lên đi!
- Nhạc Ưng, ta khuyên người hãy suy nghĩ kỹ càng, đám quân sĩ này không chịu nổi một đòn, chỉ có một mình người cho dù là mình đồng da sắt có thể chịu được mấy chiêu... Gan chó lớn thật!
Thì ra là Nhạc Ưng thừa dịp y đang nói chuyện đã khôi phục nội lực, giơ tay lên lại chém ra hai kiếm, chém cho ba tên mã tặc chết tại chỗ.
Tên đầu lãnh mã tặc kia hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng bay xuống ngựa, trong tay xuất hiện hai thanh đao một dài, một ngắn giống như ảo thuật,
Tay phải cầm thuận trường đao, chủ công, tay trái cầm ngược đoản đao, chủ thủ. Mà đao tay trái là Phân Nã đao, hết sức khó đề phòng, cho nên hai cây đao - một dài một ngắn này lại có tên là Nghịch Thủ Nhận, là một môn đao pháp tương đối cổ quái.
Cao thủ so chiêu với nhau, công kích kiếm khí căn bản không thể phát huy uy lực. Bởi vì cao thủ quyết đấu với nhau, sinh tử phân ra chỉ trong tích tắc, kiếm khí lại cần phải có thời gian súc lực mới có thể phát, đây chính là khuyết điểm lớn nhất.
Huống chi Nghịch Thủ Nhận của đối thủ cực kỳ khó phòng bị, thấy đầu lãnh mã tặc lấy ra loại binh khí này, sắc mặt Nhạc Ưng cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đám mã tặc và quân sĩ xung quanh vẫn đang giằng co lập tức tự giác tránh ra xa hai vị cao thủ. Đại thần đánh nhau, tiểu quỷ trốn xa một chút là hơn.