Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mọi người đi thẳng tới Phương Trượng viện, thảm đỏ cũng được trải thẳng tới của Phương Trượng viện.
Sau khi tới nơi này, Đông Phương Tình ra hiệu cho mấy tên thủ hạ để Minh Tính xuống, sau đó khoát tay, giải trừ huyệt câm cho Minh Tính.
Sau khi Minh Tính được giải khai huyệt câm, thân thể lảo đảo lắc lư, vịn cửa nửa ngày mới ổn định thân hình.
Đứng lại phía sau, Minh Tính lấy tay che ngực, đó là bị một chỉ Đông Phương Tình bắn trúng gây ra nội thương.
Nhưng sau khi nếm mùi đau khổ, y không dám đối kháng với Đông Phương Tình nữa, dù sao nàng cũng là võ lâm Minh chủ, y cũng không làm gì được.
Nghe thấy thanh âm của Vô Danh cùng Không Phàm bên trong phòng vang ra, Minh Tính lập tức chạy vào trong nhà.
Hoắc Nguyên Chân không có để ý tới Minh Tính, mà là ra hiệu cho Đông Phương Tình, mời võ lâm Minh chủ vào bên trong phòng.
Hoắc Nguyên Chân đi cạnh bồi tiếp, Đông Phương Tình một tay nâng quần dài lên, cất bước vào bên trong phòng khách Phương Trượng viện.
Bên trong phòng sau khi Vô Danh cùng Không Phàm thấy Đông Phương Tình đi vào, rối rít đứng lên.
Vô Danh cũng không cần nói, tối hôm qua mới vừa giao thủ cùng Đông Phương Tình, khi đó là đối thủ, nhưng bây giờ Đông Phương Tình lấy thân phận võ lâm Minh chủ đi tới Thiếu Lâm, đó chính là khách nhân, tự nhiên phải tỏ vẻ lễ phép.
Mà Không Phàm lại không quen biết Đông Phương Tình, bởi vì lão đã ẩn cư ba mươi năm, ba mươi năm trước Đông Phương Tình còn là một tiểu cô nương, tự nhiên lão chưa từng gặp qua.
Nhưng mới vừa rồi đã nghe Vô Danh nói, Nam Thiếu Lâm lão thân là một thành viên Võ Lâm Minh, tự nhiên sẽ bày tỏ tôn kính với Minh chủ.
Đông Phương Tình cũng làm lễ ra mắt cùng hai người, sau đó được Hoắc Nguyên Chân an bài ngồi xuống, hơn nữa là ngồi ở chủ vị.
Lúc này Không Phàm mới nhìn Minh Tính, khẽ cau mày nói:
- Con bị thương ư, vì sao lại ra nông nỗi này?
Sắc mặt Minh Tính áy náy nói:
- Đệ tử học nghệ thông tinh, mới vừa rồi Đông Phương Minh chủ xuất thủ dạy dỗ đệ tử một chút, mới ra nông nỗi như vậy.
Không Phàm ngẩn người một chút, liếc mắt nhìn Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình khẽ khoát ống tay áo, sau khi ngồi xuống cũng không nhìn Không Phàm thần tăng, mà là bưng chén trà trên bàn lên nhẹ nhàng uống một hớp.
Không Phàm có lòng muốn hỏi một chút, nhưng lại cảm giác được Đông Phương Tình tựa hồ ý tới bất thiện, bèn dứt khoát nuốt lời vào bụng, quay sang nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, hôm nay một ngày đã qua, không biết người suy tính ra sao?
Hoắc Nguyên Chân lúc này nói:
- Sư tổ, đệ tử cảm thấy là như vầy, Bắc Thiếu Lâm ta từ khi xây tự đến nay được Phật tổ ghé mắt xanh, chẳng những ban thưởng vô số thần tích, hơn nữa còn ban cho Thiếu Lâm ta kinh thư điển tịch, dạy đệ tử hướng Phật. Cho đến hôm nay, bên trong Tàng Kinh các vẫn có kinh thư tự động sinh ra, điểm này, Vô Danh trưởng lão có thể làm chứng.
Vô Danh cũng gật đầu nói:
- Phương trượng nói không sai, bên trong Tàng Kinh các cứ cách mấy ngày sẽ có kinh thư tự động xuất hiện, quả thật chính là Phật tổ ban tặng. Trong thiên hạ, chỉ có nơi này.
Nghe Vô Danh nói xong, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Đối với chuyện mà sư tổ nói, muốn hợp nhất Nam Bắc Thiếu Lâm, trong lòng đệ tử cũng vô cùng mong mỏi, đêm qua trằn trọc trở mình, chậm chạp không cách nào ngủ được, mãi tới nửa đêm mới ngủ thật say.
Vô Danh nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt cổ quái, nâng chung trà lên hung hăng uống một hớp nước, nghĩ thầm người quả thật chậm chạp không thể nào ngủ, bất quá là một lòng muốn trộm kinh thư ta thôi.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Sau khi ngủ, đệ tử được Phật tổ báo mộng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế. Không Phàm cùng Minh Tính đều sửng sốt. Không Phàm lại hỏi:
- Vậy không biết Phật tổ nói như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân mặt lộ vẻ thành kính, hai tay hợp thành chữ thập, nhìn lên hư không, lên tiếng nói:
- Đêm qua đệ tử chìm vào giấc ngủ, trong lúc hoảng hốt hồn phách rời thân thể, một mạch phiếu đăng về hướng Tây, trong hư không không biết qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng lại đi tới Tây Thiên Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự, đi tới chỗ ngã Phật Như Lai!
- Ngươi nói nhưng nói càn!
Minh Tính nghe Hoắc Nguyên Chân nói xong lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ mũi Hoắc Nguyên Chân kêu lên.
- Minh Tính! Ngồi xuống!
Mặc dù Không Phàm cũng cho là Hoắc Nguyên Chân nói càn, nhưng dù sao lão có hàm dưỡng hơn Minh Tính, quát Minh Tính một câu sau đó hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Rồi sao nữa?
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến Minh Tính, mà chỉ nói:
- Trên Tây Thiên Linh Sơn Phật quang chiếu khắp, trong Đại Lôi Âm Tự, vách tường không thấy nóc, không thấy nhật nguyệt tinh thần, khắp nơi hương khói tràn ngập, sương mù giăng giăng. Trên đài sen cao ngàn vạn trượng, Phật tử đang thuyết pháp, trên bầu trời hoa sen nở rộ lại rơi xuống, từng đóa hoa vừa rơi vừa nở, nhân gian hiếm thấy.
- Khụ... Khụ...
Lần này Vô Danh như uống nước bị sặc, bất ngờ ho khan cắt đứt lời của Hoắc Nguyên Chân.
Thấy Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía lão, Vô Danh dứt khoát cúi đầu, chuyên tâm dồn chí nghiên cứu nước trong chén trà, làm như trong nước trà có Đại Thiên thế giới vậy.
Không riêng gì Vô Danh, Đông Phương Tình cũng một tay cầm chén trà, một tay dùng ống tay áo che đi, hình như là đang uống trà nhưng thân thể cũng đang hơi run rẩy, cũng không biết là trà quá nóng hay là đang cố nín cười.
Sắc mặt Không Phàm cũng tỏ ra cổ quái, nhưng vẫn không lên tiếng, tiếp tục nhìn Hoắc Nguyên Chân, muốn nghe hắn nói hết lời.
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc, không để ý đến người khác, tiếp tục nói:
- Đại Lôi Âm Tự, ngã Phật Như Lai đang giảng giải Đại Thừa Phật pháp, xung quanh Tứ Đại Bồ Tát đứng thẳng đài sen, năm trăm La Hán tụ tập mà ngồi, ba ngàn hộ giáo Già Lam ẩn hiện giữa hư không, Bát Bộ Thiên Long phiêu đãng trong mây mù, cây Bồ Đề lay động, Hóa Long trì cũng dâng lên bọt sóng, Phạm âm trận trận, vòng quanh Đại Thiên...
Lần này Không Phàm cũng không nhịn được, lên tiếng nói:
- Giữa thịnh cảnh như vậy, Nhất Giới người đang làm gì?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nói:
- Lúc ấy đệ tử nhìn cảnh tượng này, nhất thời không kìm hãm được, cảm giác pháp hỗ tràn đầy, ngồi ở trước Đại Lôi Âm Tự, tiến vào trạng thái đốn ngộ không minh. Hoảng hoảng hốt hốt cũng chẳng biết lúc nào mở mắt lần nữa, mới biết nhân thế biến ảo, thương hải tang điền, trong sát na, kiếp trước kiếp này như mây khói trôi qua trước mắt, đệ tử cảm động trong lòng, lệ nóng doanh tròng...
Mặc dù Minh Tính bị Không Phàm quát một lần, nhưng lúc này rốt cục không nhịn được nói chuyện lần nữa:
- Nhất Giới, rốt cuộc Phật tổ nói cái gì với ngươi, ngươi nói xong chưa?
Hoắc Nguyên Chân hơi chắp tay nói với Minh Tính:
- Vừa lúc đó, Phật tổ ẩn hiện trong hư không, nói cho đệ tử một câu.
- Nói cái gì?
Lần này trừ Đông Phương Tình ân cần nhìn Hoắc Nguyên Chân ra, ba người còn lại đều là không hẹn mà cùng mở miệng đặt câu hỏi.
Lúc này sắc mặt Hoắc Nguyên Chân tỏ vẻ hết sức thành kính trang nghiêm:
- Phật tổ nói, ta ban cho ngươi Thiếu Lâm Phật địa, ngươi phải giữ cho thật kỹ, không thể chuyển cho người khác, thiện ti, thiện tai!
Lúc này sắc mặt Không Phàm thần tăng cũng trở nên hết sức khó coi, cầm lên chén trà uống một hớp, hồi lâu mới nói:
- Nhất Giới, nếu ngươi thật sự không muốn Bắc Thiếu Lâm hợp nhất vào Nam Thiếu Lâm, cứ việc nói thẳng, cần gì đặt điều nói dối như vậy để lừa gạt chúng ta? Ngươi nói những lời này, ai có thể tin tưởng được?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu:
- Đệ tử cũng biết sư tổ sẽ không dễ dàng tin tưởng, bất quá không quan trọng, Phật tổ đã từng nói với đệ tử, Phật tổ đã dung nhập ký ức lúc ấy vào đầu đệ tử. Nếu như sư tổ không tin, như vậy lát nữa đệ tử có thể tái hiện tình huống lúc ấy cho sư tổ xem thử.
- Ủa, có chuyện này sao?
Không Phàm nhất thời kích động đứng bật dậy.
Nói cho cùng Không Phàm vẫn là một hòa thượng, mặc dù tương đối si mê võ đạo, nhưng cũng chưa từng dao động tín ngưỡng đối với Phật tổ. Nghe nói Hoắc Nguyên Chân có thể tái hiện lại tình cảnh lúc ấy, nhất thời tâm trạng kích động, khó có thể tự kềm chế.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Bất quá sư tổ không thể nóng lòng, đệ tử cần chuẩn bị một hồi mới có thể tái hiện ra tình huống hoàn chỉnh lúc đó. Hơn nữa chuyện này cần đến đúng giờ mới được, hiện tại còn cách thời gian có thể biểu diễn chừng nửa canh giờ.
Không Phàm dứt khoát vỗ bàn một cái:
- Được, lão nạp sẽ chờ ngươi nửa canh giờ, nửa canh giờ, nếu ngươi có thể để cho lão nạp thấy được hình dáng Phật tổ, chớ nói không để cho ngươi Bắc Thiếu Lâm hợp nhất cùng Nam Thiếu Lâm ta, cho dù là Nam Thiếu Lâm gia nhập Bắc Thiếu Lâm ngươi cũng chẳng hề gì.
Nghe thấy Không Phàm nói như vậy, Minh Tính ở bên cạnh vội vàng nói:
- Sư phụ, chuyện này không thể khinh thường, đệ tử thấy chúng ta nên...
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Minh Tính, Không Phàm cũng ý thức được mình nói có hơi quá, suy nghĩ một chút nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu người cảm thấy khó, không cần tái hiện tình huống như vậy cũng không những người phải chú ý, Thiếu Lâm tự cũng không riêng gì một người, người còn phải nghe một chút ý kiến của những nhân vật trọng yếu khác.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn Không Phàm một cái:
- Không biết sư tổ nói nhân vật trọng yếu là người phương nào vậy?
Không Phàm mỉm cười nói:
- Vô Danh trưởng lão Bắc Thiếu Lâm các ngươi cũng là chỗ quen biết cũ với lão nạp nhiều năm trước, đối với nhân phẩm của lão, lão nạp cũng rất là tin tưởng. Hơn nữa lão còn là trưởng lão của các ngươi, võ công càng đạt tới cảnh giới chí cao Tiên Thiên viên mãn, người như vậy tự nhiên coi như là nhân vật trọng yếu.
Hoắc Nguyên Chân cũng cười gật đầu:
- Sư tổ nói phải, Vô Danh trưởng lão đúng là trường cột của Thiếu Lâm ta, không thể thiếu được, từ trước tới nay đệ tử hết sức xem trọng ý kiến của lão.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Không Phàm mừng rỡ trong lòng, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy không bằng mời Vô Danh trưởng lão nói thử ý kiến của lão về chuyện hợp nhất Nam Bắc Thiếu Lâm, có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, trước hết nghe một chút ý kiến của Vô Danh trưởng lão, cũng có thể coi như tham khảo.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vô Danh.
Không Phàm tươi cười nói với Vô Danh:
- Trưởng lão, lão nên nói một chút, phải chăng chuyện hợp nhất Nam Bắc Thiếu Lâm là một chuyện rất tốt, ý lão thế nào?
Hoắc Nguyên Chân cũng nói:
- Đúng vậy, trưởng lão hãy phát biểu cái nhìn của mình đi, ý kiến của lão rất là quan trọng đối với cả hai bên.
Đông Phương Tình lại không nói gì, một mực bàng quan nhìn cảnh tượng này, chỉ bất quá ánh mắt của nàng thủy chung không rời đi Vô Danh, lúc này đầu mày cuối mắt mang theo một tia sát khí, chờ đợi Vô Danh trả lời.
Vô Danh nhìn mấy người chung quanh, thở dài một tiếng, nói với Hoắc Nguyên Chân cùng với Không Phàm:
- Lão nạp là trưởng lão Tùng Sơn Thiếu Lâm tự không sai, nhưng người chủ sự Thiếu Lâm tự chính là phương trượng Nhất Giới, lão nạp không phát biểu cái nhìn của mình, hết thảy đều nghe theo phương trượng.
Lời lão nói ra hết sức kinh người, nhất thời bên trong phòng yên lặng như tờ, Không Phàm thần tăng khó có thể tin nhìn Vô Danh, không thể nào ngờ rằng Vô Danh lại nói như thế.
Hoắc Nguyên Chân lại khẽ gật đầu, rốt cục mục đích cuối cùng lần này đã thành.
Kể từ khi Nam Thiếu Lâm xuất hiện đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng có ý nghĩ tới hợp nhất Bắc Thiếu Lâm vào Nam Thiếu Lâm.
Thậm chí Nam Thiếu Lâm chủ động muốn hợp nhất, Hoắc Nguyên Chân cũng thoái thác.
Hiện tại Bắc Thiếu Lâm nhất phải hết sức phồn vinh, lòng người ngưng tụ, đã là một đại phái tiêu chuẩn, nếu như đường đột tăng thêm hơn một trăm người không thể đồng lòng, cũng không phải là chuyện tốt.
Muốn cự tuyệt Không Phàm cùng Minh Tính cũng có biện pháp, nhưng Hoắc Nguyên Chân muốn thông qua chuyện lần này giải quyết cả Vô Danh
Hôm nay được Đông Phương Tình trợ lực, rốt cục Hoắc Nguyên Chân nắm được cơ hội, hoàn thành đánh cuộc cùng Vô Danh.
Chỉ cần Vô Danh thua cuộc, như vậy sau này lão phải nghe theo lệnh của mình. Hoắc Nguyên Chân tin tưởng Vô Danh không phải là loại người nuốt lời, từ chuyện lão có lòng trợ giúp Nam Thiếu Lâm cũng có thể thấy được lão vẫn là người rất trọng tình nghĩa.
Trong lòng xoay chuyển ý niệm, Hoắc Nguyên Chân chuyển sang Không Phàm cùng Minh Tính có chút sững sờ, nói với hai người:
- Sư tổ, sư thúc, canh giờ đã đến, hiện tại các vị có thể thấy Phật tổ nói với bần tăng.
Sau khi nói xong, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thi triển ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự.
Muốn thi triển ảo cảnh đối với người nào, Hoắc Nguyên Chân có thể hoàn toàn khống chế. Mặc dù bên trong phòng này có tới bốn người, nhưng Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ thi triển với Không Phàm cùng Minh Tính, Vô Danh cùng Đông Phương Tình không thể nhìn thấy ảo cảnh.
Ảo cảnh kéo dài trong thời gian rất ngắn, ước chừng chỉ có không tới một phút, Hoắc Nguyên Chân liền thu hồi ảo cảnh, những gì nên thấy, bọn Không Phàm thần tăng đã thấy.
Lần này Không Phàm cùng Minh Tính chân chính rung động.
Ảo cảnh loại nào thi triển với hạng người đó, thi triển ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự với hòa thượng tuyệt đối là có hiệu quả. Không Phàm cùng Minh Tính ngơ ngẩn xuất thần, rất lâu sau khi Hoắc Nguyên Chấn thu hồi ảo cảnh vẫn chưa thể định thần lại.
Cuối cùng vẫn là Không Phàm chắp tay nói trước:
- A Di Đà Phật! Không nghĩ tới trong đời lão nạp còn có thể nhìn thấy hình dáng Phật tổ, cho dù bây giờ lập tức tọa hóa viên tịch, cũng là không oán không hói.
Minh Tính ở bên cạnh nói với Không Phàm:
- Sư phụ, vậy chúng ta...?
Không Phàm chậm rãi đứng lên:
- Bắc Thiếu Lâm chính là bảo địa Phật tổ chiếu cố, Nam Thiếu Lâm chúng ta đã không có tư cách để cho Bắc Thiếu Lâm nhận tổ quy tông, chúng ta trở về đi thôi.
Sau khi nói xong, Không Phàm cáo từ cùng Đông Phương Tình, cáo từ cùng Vô Danh, cáo từ cùng Hoắc Nguyên Chân, cũng không có gì oán hận không cam lòng.
Cũng phải nói Không Phàm thần tăng vẫn là một hòa thượng hợp cách, Hoắc Nguyên Chân cũng rất kính nể lão, cũng thi lễ với lão, cuối cùng tự mình đưa Không Phàm cùng Minh Tính rời đi Thiếu Lâm.