Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân cố ý chú ý Minh Tính, hắn lo lắng Minh Tính lòng còn oán khí đối với Đông Phương Tình, bất quá nhìn dáng vẻ Minh Tính tựa hồ cũng không muốn sinh thêm chuyện gì khác, vội vã cáo từ, cùng Không Phàm rời đi.
Đưa hai người Nam Thiếu Lâm đi xong, Vô Danh cũng muốn trở về Tàng Kinh các.
Hoắc Nguyên Chân nói với Vô Danh:
- Trưởng lão, mặc dù chuyện kinh thư là bần tăng mưu lợi bằng thủ đoạn bất chính, nhưng xin trưởng lão yên tâm, bần tăng cũng sẽ không vì một ít chuyện nhỏ mà làm phiền trưởng lão. Lão hãy tiếp tục trông chừng Tàng Kinh các, nếu thật sự phát sinh đại sự chúng ta không thể ra sức, bần tăng sẽ đi mời trưởng lão ra mặt.
- Hoặc là Thiếu Lâm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng mời trưởng lão có thể xuất thủ ứng đối. Dù sao Thiếu Lâm ta là một chính thể, hy vọng trưởng lão mọi việc có thể lấy đại cục Thiếu Lâm làm trọng.
Vô Danh thở dài một tiếng:
- Phương trượng thần cơ diệu toán, lão nạp tự thẹn không bằng, ngày sau nếu có gì sai khiến, chỉ cần ra lệnh là được.
Tốc độ Võ Lâm Minh khảo sát chậm kinh người, nhất là hạng mục khảo sát nhân số đệ tử môn phái, cho tới bây giờ dường như mới vừa triển khai công tác chuẩn bị, dường như muốn khảo sát thân phận của từng đệ tử Thiếu Lâm có phải là thật hay không.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nóng lòng, cứ mặc cho người của Võ Lâm Minh khảo sát. Lần trước khảo sát môn phái tam đẳng cũng mất mấy ngày, lần này môn phái nhất đăng, nhiều hơn mấy ngày cũng là bình thường.
Cùng Đông Phương Tình trở lại trong phòng, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến một vấn đề.
- Đông Phương cô nương, không biết các ngươi muốn khảo sát mấy ngày, nếu như thời gian dài vậy phải chuẩn bị một ít thức ăn, dù sao các ngươi không phải là người xuất gia... A...
Hoắc Nguyên Chân lời còn chưa dứt, Đông Phương Tình đã như một trận gió lốc vọt vào trong ngực của hắn, hai tay ôm chặt ngang hông hắn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, thấp giọng nói:
- Nguyên Chân, ta ở Hồ Điệp cốc muốn nổi điên, nỗi nhớ người là một con rắn độc, hành hạ ta vô cùng khổ sở. Ta muốn ở lại Thiếu Lâm tự không đi, có được chăng?
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm chặt trong lòng, Hoắc Nguyên Chân dở khóc dở cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài Đông Phương Tình, an ủi:
- Chuyện này tạm thời chắc chắn không được, Thiếu Lâm không chứa chấp nữ tử, hay là nàng trở về Hồ Điệp cốc trước...
Lời của hắn mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên Đông Phương Tình ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói láo, vậy tại sao hậu sơn ngươi có hai nữ nhân?
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, Đông Phương Tình là Tiên Thiên viên mãn, có thể thấy cảnh tượng xa xôi bên ngoài, nàng đi tới Thiếu Lâm thời gian dài như vậy, nhất định là đã phát hiện Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y.
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:
- Ninh cô nương cùng La cô nương là bởi vì không có nhà để về, ở bên ngoài nguy hiểm trùng trùng. Vì mục đích bảo vệ các nàng cho nên mới để các nàng tạm thời ở lại hậu sơn, đợi sau khi Mạc Thiên Tà từ Ba Tư trở lại, sẽ đón các nàng đi.
Đông Phương Tình trong lòng chua xót, sau khi thấy hai nữ nhân này, thậm chí nàng kích động muốn tới hậu sơn xuất thủ với bọn Ninh Uyển Quân, hết sức cố gắng đè nén trong lòng. Hôm nay nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói Thiếu Lâm không thể thu lưu nữ khách, lại càng căm tức.
Nhưng đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nói đến Mạc Thiên Tà, Đông Phương Tình ngay cả người, bèn hỏi hắn:
- Ninh cô nương... Phải chăng là con gái của Mạc Thiên Tà?
- Không sai, Ninh Uyển Quần nữ theo họ mẹ, chính là nữ nhi Mạc giáo chủ, tính ra nàng ấy phải gọi nàng là cô cô.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng véo cằm Đông Phương Tình một cái, chiếc cằm của nàng vô cùng tinh xảo, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Sắc mặt Đông Phương Tình đỏ lên, có vẻ xấu hổ pha lẫn mong đợi, hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vì sao lại là nữ nhi của Mạc Thiên Tà, lần này phiền phức...
Đông Phương Tình ôm mình như vậy nói chuyện cũng có chút bất tiện, Hoắc Nguyên Chân bảo nàng ngồi xuống nói chuyện.
Nói đến Mạc Thiên Tà ý nghĩ Đông Phương Tình hơi thoáng hơn một chút, không tình nguyện ngồi xuống, chợt nghe Hoắc Nguyên Chân nói với nàng:
- Đông Phương cô nương...
- Không cho gọi ta như vậy, chẳng lẽ lúc ngươi nói chuyện với các nàng Ninh Quân, cũng là gọi cô nương cô nương sao?
- Vậy nàng muốn xưng hô như thế nào?
- Rất đơn giản, ngươi cứ gọi Tình là được.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, Đông Phương Tình khác với An Như Huyễn, mặc dù tuổi tác không chênh lệch mấy, nhưng An Như Huyễn đối với ai cũng tỏ ra thành thục chững chạc, mình gọi tỷ tỷ cũng cảm thấy thuận miệng.
Nhưng Đông Phương Tình cả đời vất vả, không chỗ nương tựa, đối xử với những người khác nàng là Minh chủ lãnh khốc vô tình, nhưng lại có một trái tim mềm yếu. Lúc ở bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, vỏ ngoài lạnh như băng của nàng hoàn toàn biến mất không thấy, giống như một tiểu muội muội quấn quít nũng nịu, làm cho Hoắc Nguyên Chân muốn gọi nàng tỷ tỷ thật đúng là không tiện mở miệng.
- Tình...
Đông Phương Tình nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi như vậy, đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó ánh mắt lại có hơi đỏ lên, nói với hắn:
- Nguyên Chân, nghe người gọi ta như vậy, cảm giác thật là tốt.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Nếu nàng cảm thấy tốt, vậy sau này ta sẽ thường xuyên gọi nàng như vậy.
- Ừm... Ngươi muốn hỏi ta cái gì?
- Ta muốn hỏi nàng, quan hệ giữa nàng với Mạc Thiên Tà có hòa thuận hay không?
Đông Phương Tình ngẩn người một chút:
- Vì sao hỏi như vậy?
- Rất đơn giản, lúc trước sau khi Mạc Thiên Tà bị nhốt, nàng đạt thành hiệp nghị với bọn Lý Dật Phong, để cho Đông Phương Thiếu Bạch đi cưới Ninh Uyển Quân. Nếu giữa hai người có quan hệ tốt, vì sao lại có cử động như vậy?
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân vẫn cho rằng chuyện này như vậy, nói ra là chuyện đương nhiên, không ngờ Đông Phương Tình lại khoát tay áo một cái:
- Nguyên Chân, chuyện này người nói sai rồi.
Vừa nói đến chính sự, cảm giác khôn khéo cùng quyết đoán của Đông Phương Tình đã trở lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Quan hệ giữa ta cùng Tam sư đệ, cũng chính là Mạc Thiên Tà cơ hồ không có gì cả.
Dứt lời Đông Phương Tình nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nghĩ mà xem, lúc chúng ta vào sư môn tuổi cũng không lớn, Mạc Thiên Tà nhập môn chậm hơn ta một chút, nhưng là ta vốn là thiếu nữ, kết quả lại phải lấy tư thái nam nhi chung sống cùng bọn họ, làm sao có thể chung đụng được. Sống bên cạnh sư phụ, hầu như ta không nói gì với lão, kể cả tiểu sư đệ cũng là như vậy.
Hoắc Nguyên Chân chợt hiểu ra, thì ra mình đã quên mất điểm này.
- Sở dĩ để cho Đông Phương Thiếu Bạch đi cưới Ninh Uyển Quân, đơn giản cũng là bởi vì hài tử Ninh Uyển Quân này xinh đẹp, nếu tìm con dâu, dĩ nhiên phải tìm người thuận mắt, ta không nghĩ ra nhân tuyển nào tốt hơn Uyển Quân.
Đông Phương Tình nói tới chỗ này, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đáng xấu hổ, hai tay che mặt:
- Ôi chao, vốn tính toán trở thành quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng hiện tại người cùng nàng rõ ràng là... Sau này làm sao bây giờ?