Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đầu tiên là chứng kiến Vô Danh đột phá, lại chứng kiến Đông Phương Tình đột phá, nhận biết của Hoắc Nguyên Chân đối với Tiên Thiên viên mãn tựa hồ cũng không phải đặc biệt khó khăn như vậy.
Nói không chừng Lý Thanh Hoa thực lực mạnh hơn, vào lúc này cũng sớm đã là Tiên Thiên viên mãn.
Đông Phương Tình nói cảnh giới ngang nhau, nàng căn bản không cách nào ngăn cản phi đao Lý Thanh Hoa, nếu như Lý Thanh Hoa cũng là Tiên Thiên viên mãn, Đông Phương Tình đi tìm nàng chẳng phải là chịu chết?!
Hoắc Nguyên Chân không thể chấp nhận Đông Phương Tình chịu chết, nhưng hắn lại không nói được gì, bởi vì không có ai biết Lý Thanh Hoa đột phá hay không.
Trong lòng lẩn quẩn tâm lý không yên, Hoắc Nguyên Chân nói với Đông Phương Tình:
- Tình, oan oan tương báo khi nào mới dứt, đã là chuyện cũ, nếu nàng đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn, không phải là có thể...
Đông Phương Tình lần đầu tiên không nghe theo lời của Hoắc Nguyên Chân, nhìn về phía cửa sổ nói:
- Nguyên Chân, đây là quyết định ta cân nhắc đã rất lâu, ta muốn sống chung với người không sai, nhưng ta không muốn cả đời này lưu lại tiếc nuối. Chỉ cần chuyện này hoàn thành, ta sẽ trở lại, chờ đợi ngày ngươi có thể cho ta câu trả lời.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân không có tiếp tục khuyên nữa, nếu như Lý Thanh Hoa không đột phá, như vậy Đông Phương Tình cũng vừa hay có thể hoàn thành tâm nguyện, hắn không thể ngăn cản.
- Vậy lần này nàng đi đại khái phải cần bao lâu?
- Tây Vực bát ngát, tìm kiếm Lý Thanh Hoa cũng không dễ dàng, thuận lợi chừng ba tháng, nếu chậm sẽ phải nửa năm. Đến nửa năm, nếu như ta vẫn không thể tìm được Lý Thanh Hoa, như vậy nhất định sẽ đưa tin tức cho ngươi.
Đông Phương Tình đứng lên, đi tới Hoắc Nguyên Chân bên người, kéo tay của hắn:
- Ta biết lần này để có thể sẽ có một ít nguy hiểm, nhưng khả năng này không lớn, cho nên người không cần lo lắng quá mức. Nếu ta không thể trở lại, ngươi cũng không cần phải đi tìm ta, ta đã quyết định chủ ý, ta cùng Lý Thanh Hoa chỉ có một người có thể sống, ta không trở lại chính là đã chết dưới phi đao nàng. Nếu nàng đột phá, sợ rằng trong thiên hạ người có thể ngăn một đạo của nàng cũng chỉ có sư phụ hoặc là Đinh Bất Nhị, ngươi đi cũng là chịu chết.
Hoắc Nguyên Chân nắm chặt tay của Đông Phương Tình:
- Bất kể ta hoàn tục hay không, bất kể kết quả cuối cùng của chúng ta như thế nào, nếu nàng không trở lại, dù chân trời góc biển ta cũng đi tìm nàng.
Đông Phương Tình khóe mắt ươn ướt, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Hoắc Nguyên Chân, hai người hồi lâu không nói.
Chuyện Thiếu Lâm trở thành môn phái nhất đẳng nhanh chóng truyền khắp giang hồ.
Mọi người cũng không nghĩ tới, chỉ không tới hai năm, Thiếu Lâm từ một môn phái trên giang hồ không người nào biết trưởng thành môn phái nhất đẳng, đây quả thực là một kỳ tích.
Hơn nữa Thiếu Lâm gây dựng cũng không nhỏ, không riêng gì trên giang hồ, trong lòng dân chúng chung quanh, nơi này chính là tinh thổ, là bảo địa được Phật tổ chiếu cố.
Trong giới Phật học, Thiếu Lâm cũng là thanh danh vang dậy, mơ hồ có khí thế vượt lên trên tất cả những Phật tự khác.
Hoắc Nguyên Chân đang trên con đường hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, đang từng bước đi về phía trước, hắn tin tưởng chỉ cần không có biến cố lớn phát sinh ngoài ý muốn, mình cũng có thể hoàn thành ba nhiệm vụ Hệ Thống.
Kể từ sau khi Đông Phương Tình rời đi, Hoắc Nguyên Chân lại bắt đầu bế quan tu luyện lần nữa.
Mãi cho đến quay thưởng tháng Mười, Hoắc Nguyên Chân mới dừng lại một lần, lần này vận may của hắn cũng chỉ tầm thường, chẳng qua là quay trúng một lệnh bài xây dựng Vi Đà điện.
Một lệnh bài xây dựng như vậy không thể làm cho Hoắc Nguyên Chân hài lòng, dứt khoát lấy ra đánh bạc một lần.
Vận may coi như không tệ, Hoắc Nguyên Chân đánh bạc thành công, đánh trúng được một lệnh bài xây dựng Bát Nhã đường.
Mười đường nội viện Thiếu Lâm đã quay trúng gần hết, trong đó La Hán đường cùng Bồ Đề đường chỉ có thể coi như là đường khẩu tập võ cấp thấp, Bát Nhã đường coi như là đường khẩu cao cấp.
Đệ tử Bát Nhã đường bình thường cũng có thể hưởng thụ gia tốc tu luyện gấp ba, mà thủ tọa Bát Nhã đường có thể đạt tới gia tốc gấp bốn, chỉ kém Phương Trượng viện của hắn một bậc mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân trải qua cân nhắc nghiêm túc, cuối cùng quyết định để cho Nhất Trần đảm nhiệm thủ tọa Bát Nhã đường.
Dù sao Nhất Trần là người theo hắn sớm nhất, bởi vì con trai Quan Thiên Chiếu của lão làm trễ nãi tu luyện một thời gian. Nhưng sau khi sự kiện Quan Thiên Chiếu kết thúc, Nhất Trần phấn chấn tu hành, tốc độ tu luyện tăng nhiều, có khí thế đã gần tới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong. Hoắc Nguyên Chân cho lão giữ chức thủ tọa Bát Nhã đường cũng là hy vọng lão có thể tiến thêm một bước, sớm ngày tiến vào Tiên Thiên trung kỳ.
Mà Hoắc Nguyên Chân vì muốn cho thực lực Thiếu Lâm cao hơn một tầng lần này chọn lựa đệ tử tiến vào Bát Nhã đường càng thêm nghiêm khắc, tập trung những đệ tử tư chất tốt nhất, tu luyện nhanh nhất lại, tính toán bồi dưỡng cho Thiếu Lâm một nhóm đệ tử chiến lực cao cấp.
Dĩ nhiên chọn lựa này cần có thời gian, như vậy sẽ để cho những tăng lữ kia có lòng ganh đua với nhau.
Bát Nhã đường xuất hiện, lần nữa kích thích nhiệt tình tập võ của tăng chúng Thiếu Lâm, ai nấy lực tranh hàng đầu, thậm chí có vẻ gần như không ngủ không nghỉ. Một lần xuất hiện tình huống tăng lữ luyện công quá độ, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đánh hơi được chuyện khác thường trong Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân kịp thời ngăn lại tình huống như thế, nghiêm khắc quy định thời gian, lúc tập võ không thể lười biếng, nhưng đến lúc nghỉ ngơi sẽ phải lập tức nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể nóng vội mà làm hư chuyện.
Trải qua Hoắc Nguyên Chân điều chỉnh, tăng chúng Thiếu Lâm mới từ từ bình tĩnh một chút, biết phân phối thời gian hợp lý, biết làm thế nào mới có thể đạt tới hiệu quả tu luyện tốt nhất.
Mà cuối cùng trải qua Hoắc Nguyên Chân nghiêm khắc chọn lựa, rốt cục cũng xác định được nhân tuyển cho đệ tử Bát Nhã đường, trừ bọn Tuệ Nhất tiến vào hẻm mộc nhân ra, đa số đệ tử hàng chữ Tuệ còn lại đều tiến vào Bát Nhã đường.
Hiện tại trong Thiếu Lâm tự, võ học căn bản đã hết sức đầy đủ, cung cấp rất nhiều cho đệ tử lựa chọn. Căn cứ theo tình huống thực tế và sở thích, trọng điểm võ học mỗi người đều khác nhau. Trong lúc nhất thời, bên trong Thiếu Lâm tự xuất hiện cảnh tượng võ học trăm hoa đua nở.
Đám văn tăng học Phật cũng có tiến triển rất tốt, tiến hành thuyết pháp ở những địa phương xung quanh hết sức thuận lợi. Không riêng gì Đăng Phong huyện, hiện tại phủ Trịnh Châu, thành Lạc Dương đều có rất nhiều tín đồ Thiếu Lâm tự.
Thậm chí một ít đội ngũ văn tăng đã bắt đầu thử đi ra Hà Nam, đi đến các tỉnh chung quanh tuyên truyền Phật pháp.
Dựa theo phương trượng yêu cầu, Phật pháp là phải phổ độ thế nhân, không thể giới hạn trong địa vực, mà phải phát triển ra ngoài, chỉ một Hà Nam còn xa không đủ.
Phải đi, phải đi xa, phải tuyên dương tinh thần Phật giáo đến các nơi trên cả nước, thậm chí có một ngày phải đi ra khỏi Thịnh Đường.