Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lúc ấy Hoắc Nguyên Chân nói chuyện trong hội nghị Thiếu Lâm, vốn là tính toán kêu gọi “Lao ra châu Á, hướng ra thế giới”.
Nhưng sau đó hồi ức lại, dường như những lời này dùng để hình dung đội bóng đá nam ở kiếp trước. Vừa nhớ lại tình trạng chậm chạp mãi không khá của đội bóng đá nam kiếp trước, Hoắc Nguyên Chân lập tức bỏ câu khẩu hiệu này, không may mắn chút nào, nói không chừng vĩnh viễn không thể nào ra khỏi châu Á.
Cho nên tăng lữ Thiếu Lâm nhớ lời của phương trượng, Phật pháp Thiếu Lâm phải phát triển ra khỏi Thịnh Đường.
Có số lượng kinh thư lớn như biển của Tàng Kinh các làm hậu thuẫn, kiến thức Phật học của tăng lữ Thiếu Lâm được võ trang đầy đủ, tới đâu cũng có thể gánh vác trọng trách.
Hoắc Nguyên Chân vẫn tương đối yên tâm đối với tình huống văn tăng, trọng điểm chú ý trước mắt của hắn vẫn là tiến độ tu luyện của võ tăng.
Theo thời gian trôi qua, đã tiến vào tháng Mười Một.
Mới vừa tiến vào tháng Mười Một, Giác Viễn mang lại cho Hoắc Nguyên Chân một bất ngờ. Sau khi học Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba, Giác Viễn lại đột phá lần nữa, rốt cục trở thành cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Là nhân vật cầm đầu trong đám đệ tử đời thứ ba, biểu hiện của Giác Viễn làm cho Hoắc Nguyên Chân rất hài lòng. Sau khi y đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, coi như Thiếu Lâm đã có bảy cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ trở lên.
Vô Danh, Nhất Đăng, Tuệ Nguyên, Tuệ Đạo, Tuệ Cương, Giác Viễn, cộng thêm vị cao thủ không phải là Tiên Thiên hậu kỳ nhưng còn hơn cả Tiên Thiên hậu kỳ, là phương trượng.
Theo Giác Viễn đột phá, vào ngày Mười tháng Mười Một, rốt cục đệ nhất thiên tài Thiếu Lâm Nhất Tịnh ở Bồ Đề đường lại đột phá, trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Nhất Tịnh tu luyện có thể nói là thần tốc, mấu chốt là tâm ý không tạp niệm, một lòng tu luyện, tư chất lại tốt, còn có gia tốc tu luyện, tốc độ dĩ nhiên là mau.
Sau khi Nhất Tịnh đột phá, Hoắc Nguyên Chân lập tức nhét y vào Bát Nhã đường.
Nhiệm vụ hắn giao cho Nhất Tịnh chính là bảo y tu luyện mau mau một chút, dù sao cũng là hàng chữ Nhất, thực lực quá kém cũng không được.
Đến ngày Mười Lăm tháng Mười Một, Tuệ Ngưu luôn luôn chậm chạp rốt cục đột phá, trở thành Hậu Thiên viên mãn, cũng coi như cho Hoắc Nguyên Chân một niềm vui nho nhỏ.
Bất quá mặc dù cảnh giới Tuệ Ngưu không cao, nhưng đã tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công đến tầng thứ sáu, thậm chí qua năm là có thể đạt tới tầng thứ bảy, là người tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công nhanh nhất Thiếu Lâm trước mắt.
Thấy từng người đều có tiến bộ, Hoắc Nguyên Chân vui mừng trong lòng, mà hắn tu luyện cũng không chút lười biếng.
Kể từ khi Đông Phương Tình rời đi đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân tu luyện vẫn chưa ngừng nghỉ, Tam Phân Chân Dương Khí trong cơ thể từ từ đạt tới đường kính một thước hai, thực lực gia tăng cực nhanh.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân suy đoán, khi đường kính Tam Phân Chân Dương Khí đạt tới một thước rưỡi chính là lúc Đồng Tử Công mình tiến vào Tiên Thiên trung kỳ. Theo tốc độ bây giờ, chỉ cần có ba tháng không ngừng tu luyện có lẽ sẽ đạt tới.
Hậu Thiên viên mãn tiến vào Tiên Thiên là có bình cảnh, nhưng Tiên Thiên sơ kỳ tiến vào trung kỳ lại không có khó khăn như vậy, cửa ải này không ngăn được Hoắc Nguyên Chân, vì vậy hắn có lòng tin mười phần.
Qua Mười Lăm tháng Mười Một, sắp sửa đi vào hạ tuần, trong lòng Hoắc Nguyên Chân rất hy vọng hết thảy đều bình an, để cho mình sống cuộc sống thanh nhàn kéo dài một chút, nhanh chóng đề cao thực lực.
Nhưng trời không chiều người, sáng sớm Mười Sáu tháng Mười Một, thình lình có một tin tức truyền tới tại Hoắc Nguyên Chân.
Đó chính là Thiên Sơn Ma giáo có động tĩnh, nói là Mạc Thiên Tà trở lại, hơn nữa hạ thông điệp cuối cùng cho bọn Lý Dật Phong, nói cho bọn Lý Dật Phong cùng Bất Tử Đạo Nhân trong vòng mười ngày phải cút ra khỏi Thánh Hỏa giáo, nếu không lão sẽ dẫn người trở về, giết gà chó không lưu!
Sau khi nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân cũng biết chỉ sợ là Mạc Thiên Tà tìm được cứu binh, chẳng qua là cứu tinh có thể còn ở trên đường, một mình lão không kịp chờ đợi cho nên trở lại trước.
Bọn Lý Dật Phong chưa chắc không biết tin tức Mạc Thiên Tà mời được cứu binh, bọn họ làm thế nào ứng đối thế công của Mạc Thiên Tà?
Bất quá lúc này, Hoắc Nguyên Chân cho là chuyện này không có quan hệ nhiều lắm với Thiếu Lâm, mình chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được.
Tin tức Mạc Thiên Tà trở lại Trung Nguyên vừa truyền ra, trên giang hồ lập tức xôn xao một mảnh.
Nội chiến Ma giáo quả thật là một lần giao phong quan trọng của thế lực mới cũ Tà đạo.
Giang hồ từ xưa tới nay, chính tà bất lưỡng lập, chỉ bất quá hôm nay thế lực Ma giáo nội chiến, Tà đạo cũng không đủ thực lực chống lại cùng Võ Lâm Minh. Cho nên nhân sĩ Chính đạo giang hồ đều ôm lòng tọa sơn quan hổ đấu, chờ xem đại chiến Ma giáo sắp sửa diễn ra.
Bất kể là phe Mạc Thiên Tà thắng lợi hay phe Lý Dật Phong thắng lợi, kết quả cuối cùng suy đoán cũng là lưỡng lại câu thương. Cho dù nắm giữ đại quyền Ma giáo, suy đoán cũng sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với phe Chính đạo.
Hơn nữa Mạc Thiên Tà đã đưa tin ra ngoài, Tứ Đại Thánh Hỏa sứ tổng đàn Ba Tư Thánh giáo đang trên đường chạy tới Thịnh Đường.
Tứ Đại Thánh Hỏa sứ chính là Tứ Đại Hộ Pháp Ba Tư Thánh giáo, mỗi người đều có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần bốn người này đến, Mạc Thiên Tà sẽ lập tức đánh tới tổng đàn Ma giáo.
Đối với hành động này của Mạc Thiên Tà, trong lòng Hoắc Nguyên Chân hơi có chút không hiểu.
Nếu quả thật là có Tứ Đại Thánh Hỏa sứ tới, như vậy Mạc Thiên Tà hoàn toàn có thể đợi thêm đợi mấy ngày, khoan tung tin tức này ra ngoài. Đến lúc đó xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, nhất định sẽ nhất cử thành công, vì sao lại nói ra trước để cho bọn Lý Dật Phong có chuẩn bị như vậy?
Mạc Thiên Tà đảm nhiệm giáo chủ Ma giáo hai mươi năm, Hoắc Nguyên Chân không tin lão là người không nhịn được chuyện nhỏ như vậy.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân tính toán xem náo nhiệt, ở Thiếu Lâm cũng không nóng nảy.
Hắn tính toán xem náo nhiệt, nhưng ông trời cũng không để cho hắn xem náo nhiệt, buổi tối ngày Mười Tám tháng Mười Một, Mạc Thiên Tà bất ngờ chạy tới Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân trước sau nhận được Kim Nhãn Ưng cùng Vô Danh cảnh báo, mặc cho Mạc Thiên Tà chạy thẳng tới Phương Trượng viện của mình.
Mạc Thiên Tà vẫn là một thân áo xám, dáng vẻ phong trần, duy chỉ có trong đội mắt lóe lên tinh quang, không giận mà uy.
Cùng là người thân mang chức vị cao, lão và Đông Phương Tình lại bất đồng, Đông Phương Tình thuộc về anh hoa nội liễm, ngày thường cũng không nhìn ra bao nhiêu uy nghiêm. Mà Mạc Thiên Tà lại là lộ khí phách ra ngoài, dáng vẻ nhất phái kiêu hùng.
Đến cửa Hoắc Nguyên Chân, Mạc Thiên Tà đẩy cửa mà vào, thấy Hoắc Nguyên Chân đang pha trà.
- Mạc giáo chủ trở về coi như mau lẹ, mời ngồi.
Mạc Thiên Tà cũng không có kinh ngạc gì đối với thuật tiên tri của Hoắc Nguyên Chân, đặt mông ngồi vào ghế, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, ta có việc tìm người giúp một tay.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe Mạc Thiên Tà nói có chuyện, lập tức liền cảnh giác, lên tiếng nói:
- Mạc giáo chủ có chuyện, theo lý thuyết bần tăng nên tương trợ, chẳng qua là Thiếu Lâm ta những ngày gần đây công việc bề bộn, công khóa khẩn trương...
Mạc Thiên Tà cau mày nói:
- Phương trượng không muốn nghe Mạc mỗ nói là chuyện gì sao?
Hoắc Nguyên Chân đã đoán trước, lúc này cười nói:
- Xin Mạc giáo chủ nói đi, xem thử bần tăng có thể tận chút lực bạc hay không.
Mạc Thiên Tà nói:
- Ở trước mặt phương trượng, Mạc mỗ cũng không che giấu, Tứ Đại Thánh Hỏa sứ Ba Tư cũng không có tới.
- Cái gì! Không tới ư?!
Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi, khó trách Mạc Thiên Tà lớn tiếng kêu la, thì ra cái gọi là Tứ Đại Thánh Hỏa sứ căn bản không có tới, Mạc Thiên Tà là đang hư trương thanh thế.
Mạc Thiên Tà tiếp tục nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không đến, chỉ là vì Ba Tư Thánh giáo cũng có chuyện rất trọng yếu, chính là giáo chủ bọn họ đang bế tử quan, có thể xuất quan trong thời gian gần đây, Tứ Đại Thánh Hỏa sứ cần phải bảo vệ, cho nên trong thời gian ngắn không thể tới đây, ta cũng chỉ có thể trở lại trước một mình.
- Nếu là như vậy, Mạc giáo chủ tìm bần tăng làm gì chứ?
- Lão phu tính toán nhà phương trượng giúp một tay, giả làm sứ giả Thánh giáo Ba Tư một lần.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe liền lắc đầu lia lịa:
- Chuyện này không thể, Mạc giáo chủ mời cao nhân khác đi.
Mạc Thiên Tà nghe xong cười ha hả:
- Lão phu cũng biết phương trượng sẽ không đáp ứng, bất quá phương trượng ngươi khoan hãy vội vàng cự tuyệt, lão phu nói cho ngươi biết một chuyện trước, sau khi người nghe xong hãy cự tuyệt cũng không muộn.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, thầm nhủ cho dù là lão thốt ra tiếng long ngâm cũng không được.
Thấy dáng vẻ Hoắc Nguyên Chân, Mạc Thiên Tà cũng biết tâm tư của hắn, nhưng vẫn tràn đầy tự tin nói:
- Phương trượng, Thanh Hỏa giáo ta chính là từ Ba Tư truyền vào Trung Nguyên, hiện tại đã có mấy trăm năm lịch sử, mỗi một đời giáo chủ đều là thiên tài cao thủ kinh tài tuyệt diêm, phương trượng biết điểm này chưa?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu:
- Chuyện này bần tăng tự nhiên biết rõ, dĩ nhiên Mạc giáo chủ ngài là thiên tài, còn có bất thế yêu nghiệt như Đinh Bất Nhị cũng đã từng là giáo chủ Ma giáo.
- Không sai, Đinh Bất Nhị đúng là siêu quần bạt tụy nhất trong các đời giáo chủ. Giáo chủ thứ nhất của Thịnh Đường Thanh Hỏa giáo là Huyết Ma mấy trăm năm trước, các đời giáo chủ trước đều là nhất mạch truyền thừa Huyết Ma Huyết Ảnh thần công. Khi một đời giáo chủ chết đi hoặc không còn nhậm chức giáo chủ nữa, sẽ truyền Huyết Ảnh thần công lại cho đời giáo chủ kế tiếp. Nhưng đến đời Đinh Bất Nhị đã xuất hiện đứt gãy.
Mạc Thiên Tà nói tới chỗ này, tựa hồ có chút không cam lòng:
- Đến nay trên đời không có người thừa kế Huyết Ảnh thần công xuất hiện, chuyện này đã chứng tỏ hoặc là Đinh Bất Nhị chưa chết, hoặc cũng không có truyền xuống Huyết Ảnh thần công. Cho nên nói những giáo chủ sau Đinh Bất Nhị đều không biết Huyết Ảnh thần công, không có môn tuyệt thế thần công này chống đỡ, mấy đời giáo chủ phía sau có thể nói là thực lực không bằng đời trước.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, Mạc Thiên Tà nói không sai, mất đi nhất mạch truyền thừa tuyệt học Huyết Ảnh thần công này, Ma giáo quả thật có vẻ dần dần lụi tàn.
- Nhưng...
Đột nhiên Mạc Thiên Tà đổi giọng:
- Mỗi một đời giáo chủ đều là người không cam lòng tịch mịch, cam lòng tịch mịch cũng không xứng làm người đứng đầu Thánh giáo, mỗi một người đều hy vọng có thể có điều đột phá trên phương diện võ học, sáng lập tuyệt học khoáng thế.
- Dù sao dưới tình huống Đinh Bất Nhị có Huyết Ảnh thần công, còn có thể tự nghĩ ra Hóa Huyết Ma công hoàn toàn bất đồng với Huyết Ảnh thần công. Có lão mở đường tiên phong, mấy tên giáo chủ phía sau không ai không cho rằng mình là thiên tài, đều hy vọng có thể vượt qua Đinh Bất Nhị, sáng lập một phen kỳ tích, ngay cả lão phu cũng không ngoại lệ.
Mạc Thiên Tà một lòng vượt qua Đinh Bất Nhị, điểm này Hoắc Nguyên Chân biết, mặc dù hắn cho là khả năng này rất nhỏ.
Nói tới chỗ này, ánh mắt Mạc Thiên Tà dừng lại trên người Hoắc Nguyên Chân:
- Trăm năm trước Đinh Bất Nhị rời đi, mà lão phu tiếp nhận chức giáo chủ Ma giáo cũng bất quá mới hơn hai mươi năm, trong khoảng thời gian này còn có hai đời giáo chủ nữa, phương trượng biết là ai không?
Hoắc Nguyên Chân ngay cả người, hắn thật sự không biết giáo chủ sau Đinh Bất Nhị, trước Mạc Thiên Tà là ai.
Trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng những người làm giáo chủ trong khoảng thời gian này có thể đã qua đời.
Mạc Thiên Tà nói:
- Phương trượng có chỗ không biết, sau Đinh Bất Nhị, kẻ thay vị trí giáo chủ của lão gọi là An Mộ Phong, người này đảm nhiệm giáo chủ trong năm mươi năm. Trong thời gian lão này đảm nhiệm giáo chủ, bị ảnh hưởng Đinh Bất Nhị rời đi, thanh danh Thánh giáo không hiển hách, mà người này càng là một lòng chuyên nghiên thần công, không để ý tới giáo vụ, khiến cho Thánh giáo trong giang hồ trầm luân tới mức không ngóc đầu dậy nổi. Trong tất cả các đời giáo chủ, kẻ thất bại nhất chính là người này.
Nói tới An Mộ Phong, Mạc Thiên Tà tựa hồ còn có chút tức giận, oán trách mấy câu.
- An Mộ Phong đảm nhiệm giáo chủ năm mươi năm, năm mươi năm không làm gì được, rốt cục bị thủ hạ của lão đuổi xuống đài, tiếp nhận vị trí của An Mộ Phong, gọi là Diệp Du Ly. Diệp Du Ly đảm nhiệm giáo chủ hơn hai mươi năm, rốt cục Thánh giáo có điều khởi sắc. Chỉ bất quá trong hơn hai mươi năm của lão bởi vì luyện công có chút tẩu hỏa nhập ma, không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm giáo chủ nữa, lão phu mới tiếp nhận chức giáo chủ.
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nói như thế, đám giáo chủ sau Đinh Bất Nhị các vị cũng không có ai sáng tạo ra thần công gì.
Mạc Thiên Tà mặt già đỏ lên:
- Cũng không thể nói như vậy được, thật ra thì hai người An Mộ Phong cùng Diệp Du Ly đều có gây dựng, trong lúc An Mộ Phong đảm nhiệm giáo chủ tìm được đường tắt. Nghe nói lão nghiên cứu được thứ gì đó vượt ra bên ngoài võ công, hơn nữa cơ hồ sắp sửa thành công, nhưng lão lại bị chuyện cá nhân ảnh hưởng, thủy chung không cách nào vượt qua được bước cuối cùng. Lúc Diệp Du Ly dẫn giáo chúng đuổi lão xuống đài, lão cũng cơ hồ không hề cự tuyệt trực tiếp rời đi.
- Mà Diệp Du Ly cũng là đến bước cuối cùng mới tẩu hỏa nhập ma, đó là bởi vì bản thân thuộc tính nội công của lão.
Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Mạc Thiên Tà:
- Như vậy còn Mạc giáo chủ ngài thì sao?
Lúc này Mạc Thiên Tà có chút đắc ý cười một cái:
- Lão phu hấp thụ bài học của hai người bọn họ, tự nhiên sẽ không phạm sai làm giống bọn họ. Có một ít chuyện không thuận tiện nói nhiều với phương trượng, nhưng xin phương trượng nhớ, nếu ngày khác lão phu thần công đại thành, bọn Lý Dật Phong bất quá chỉ là gà đất chó ngói mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, lúc này Mạc Thiên Tà lộ hết phong mang, chẳng lẽ lão cũng có điều đột phá rồi sao?