Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mạc Thiên Tà tiếp tục nói:
- Thật ra thì sáng lập tuyệt thế võ học tương đối khó khăn, giáo chủ Thanh Hỏa giáo chúng ta có một bảo vật đời đời tương truyền, bên trong ghi lại một ít công phu ly kỳ dùng để trợ giúp lãnh ngộ, chính là thứ này.
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà lấy trong lòng ra hai vật phẩm giống như lệnh bài, cầm trong tay tách ra, ném một chiếc vào tay Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân đưa tay nhận lấy, cảm giác vào tay có vẻ nặng nề. Vật này lớn như chủy thủ, cảm giác sức nặng lại có hai ba mươi cân, thật sự là có chút đường lối.
Dưới hẹp trên rộng, là kim loại màu vàng xanh, trên khảm một viên bảo thạch màu lam trong suốt óng ánh.
Phía dưới bảo thạch có khắc ba chữ nhỏ. Hoắc Nguyên Chân vừa thấy, nhất thời ngẩn người một chút:
- Lệnh... Lệnh bài này là...?
Mạc Thiên Tà nói:
- Sao, chẳng lẽ phương trượng đã từng nghe nói qua lệnh bài này sao?
- Không có... Là lần đầu tiên thấy.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân phủ nhận, Mạc Thiên Tà mới yên tâm một chút:
- Ta đoán hẳn phương trượng không biết, lệnh bài này chính là bí mật của Thánh Hỏa giáo chúng ta. Nói cho phương trượng biết, lệnh bài này tổng cộng có sáu cái, đời đời tương truyền, nhưng những năm qua truyền tới truyền lui, truyền đến trong tay lão phu chỉ có hai cái, bốn cái còn lại không biết đã bị người nào tham ô.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, mà là cầm lệnh bài này lật qua lật lại quan sát.
Mỗi khi hắn cẩn thận quan sát, dường như trên lệnh bài mơ hồ có ngọn lửa màu xanh nhạt bay lên.
Bên kia Mạc Thiên Tà tiếp tục nói:
- Không dối gạt phương trượng, nếu như người toàn lực quán chú nội lực vào lệnh bài kia, bên trong sẽ có chữ viết mơ hồ hiện lên, căn cứ cơ duyên cùng tạo hóa mọi người bất đồng, bên trong xuất hiện chữ viết cũng bất đồng, những chữ viết này chính là võ học vô cùng lợi hại.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Mạc Thiên Tà một cái:
- Chẳng lẽ là Mạc giáo chủ muốn cho ta xem thử sao? Nếu như không phải là giáo chủ Thánh Hỏa giáo, chỉ sợ không thể tùy tiện quan sát.
Mạc Thiên Tà cười ha hả:
- Phương trượng, lệnh bài kia lão phu đã xem trong hơn hai mươi năm, không nhìn ra trò gì mới mẻ, nếu người đáp ứng yêu cầu của lão phu, Thánh Hỏa lệnh này sẽ là của ngươi.
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm hai mắt lại, dường như đang suy tư hơn thiệt được mất trong chuyện này.
Mạc Thiên Tà thấy Hoắc Nguyên Chấn tỏ ra như vậy cũng không nói thêm gì nữa, ở một bên uống trà, có vẻ lòng tin mười phần.
Hoắc Nguyên Chân nhìn như đang ngẫm nghĩ, nhưng thật ra là đang lắng nghe thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống.
Khi hắn cẩn thận quan sát Thánh Hỏa lệnh, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống liền vang lên:
- Phát hiện Thanh Hỏa lệnh, bên trong ẩn chứa võ công, túc chủ có thể dùng để lên cấp võ học.
Hoắc Nguyên Chân hỏi một câu trong lòng:
- Bên trong ẩn chứa võ công gì? Có thể dùng lên cấp môn võ học nào của ta?
Lúc này Hệ Thống bắt đầu nhanh chóng phân tích, ước chừng qua mười giây sau, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Bên trong ẩn chứa thân pháp Càn Khôn Đại Na Di, có thể lên cấp thân pháp Đại Na Di của túc chủ.
Hoắc Nguyên Chân lại hỏi:
- Không phải Càn Khôn Đại Na Di là tâm pháp sao? Tại sao chỉ có thể lên cấp thân pháp của ta? Sau khi lên cấp có ích lợi gì đối với ta?
Thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Trong lệnh bài này chỉ tìm được bộ phận thích hợp lên cấp thân pháp túc chủ, không cách nào lên cấp những võ học khác. Sau khi lên cấp hoàn thành, thân pháp Đại Na Di túc chủ sẽ gia tăng hiệu suất, với nội lực trước mắt của tác chủ nhiều nhất có thể liên tục thi triển ba lần, khoảng cách xa nhất có thể đạt tới mười trượng.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy hô hấp có hơi dồn dập. Trời ơi, lại có bản lĩnh lợi hại như vậy, thân pháp Đại Na Di trước mắt của mình bất quá cũng chỉ có thể na di qua khoảng cách hơn mười thước, sau khi lên cấp có thể na di mười trượng, đây chính là khoảng cách hơn ba mươi thước!
Hơn nữa có thể liên tục na di ba lần, điểm này cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân kích động trong lòng.
Ngày đó thông qua Kim Nhãn Ưng quan sát Vô Danh chiến đấu cùng Đông Phương Tình, Quỳ Hoa Na Di đại pháp của Đông Phương Tình để lại ấn tượng khắc sâu cho Hoắc Nguyên Chân.
Cũng không biết Đông Phương Tình làm thế nào vượt qua khoảng cách ba mươi trượng, Kim Nhãn Ưng trên trời cũng không thể nhìn ra manh mối.
Phải biết ba mươi trượng chính là một trăm thước, khoảng cách trăm thước, trong nháy mắt lập tức vượt qua, quả thật rất giống với Súc Địa Thành Thốn.
Mặc dù sau khi Đại Na Di mình lên cấp cũng không đạt tới mức như Quỳ Hoa Na Di của Đông Phương Tình, nhưng Hoắc Nguyên Chân suy đoán thứ này có liên quan với nội lực trước mắt của mình, dù sao Đông Phương Tình đã là Tiên Thiên viên mãn.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ liếc Mạc Thiên Tà một cái, lão già này đã thu lại Thánh Hỏa lệnh thứ hai, nếu không mình lấy xem thử, chẳng phải là rất tốt hay sao?
Hắn lại hỏi Hệ Thống:
- Để cho thân pháp Đại Na Di ta lên cấp cần thời gian bao lâu?
Hệ Thống hồi đáp:
- Lên cấp thân pháp Đại Na Di, cần túc chủ tay cầm Thánh Hỏa lệnh, không ngừng tu luyện hai mươi bốn giờ, Hệ Thống có thể lên cấp xong.
Hoắc Nguyên Chân đã sớm đoán được, sợ rằng chưa chắc vừa học liền biết giống như võ học do Hệ Thống sinh ra.
Bây giờ hỏi thử quả nhiên cần hai mươi bốn giờ mới được.
Bất quá cám dỗ này thật sự làm cho Hoắc Nguyên Chấn rất khó từ chối.
Yêu cầu của Mạc Thiên Tà là muốn mình đi theo lão lên Thiên Sơn, giả mạo Thánh Hỏa sứ Ba Tư Thánh giáo, chỉ cần mình đáp ứng, Thanh Hỏa lệnh này sẽ là của mình.
Hoắc Nguyên Chân biết chuyện này không phải là dễ dàng như vậy, bọn Lý Dật Phong rất khó đối phó, nhất định mình phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Trong lòng tính toán một trận, Hoắc Nguyên Chân nói với Mạc Thiên Tà:
- Mạc giáo chủ, có thể cho bần tăng xem thử lệnh bài còn lại được chăng?
- Xem thử cũng được, bất quá không thể quá lâu, vạn nhất tiểu tử ngươi kỳ tài ngút trời, trong thời gian ngắn phát hiện cái gì thì sao.
Mạc Thiên Tà thuận miệng đùa cợt một câu, lão cũng không cho rằng có người có thể lãnh ngộ được võ học trên Thánh Hỏa giáo trong thời gian ngắn. Nếu như Hoắc Nguyên Chân cầm xem một hồi đã có lãnh ngộ, vậy Mạc Thiên Tà lão tự sát cho rồi.
Dứt lời Mạc Thiên Tà lấy ra Thánh Hỏa lệnh thứ hai, đưa cho Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy, gật đầu với Mạc Thiên Tà, sau đó bắt đầu từ từ nghiên cứu.
Thật ra thì cũng không phải đang nghiên cứu, chính là đang đợi Hệ Thống cho ra phân tích.
Quả nhiên, một lúc sau thanh âm nhắc nhở Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Phát hiện Thánh Hỏa lệnh, bên trong ẩn chứa võ công, túc chủ có thể dùng lên cấp võ học.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Nghiên cứu nhanh nhanh cho ta một chút, bên trong Thánh Hỏa lệnh này ẩn chứa võ công gì, có thể dùng lên cấp môn võ học nào của ta?
Hệ Thống lập tức bắt đầu nhanh chóng phân tích, hơn mười giây sau, thanh âm nhắc nhở vang lên:
- Bên trong ẩn chứa khinh công tuyệt đỉnh, có thể gia tăng Nhất Võ Độ Giang túc chủ, lên cấp trở thành Trường Hồng Quán Nhật.
- Trường Hồng Quán Nhật? Đó là khinh công thế nào vậy?
- Với nội lực trước mắt của tác chủ có thể bay lên không mười trượng, bay vọt trăm trượng.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân không khỏi chấn động tâm thần, Trường Hồng Quán Nhật này phối hợp Càn Khôn Đại Na Di, quả thật là chạy trốn vô địch.
Bay lên không mười trượng, là có thể phi đằng ở độ cao ba mươi thước, mà bay vọt trăm trượng, chính là một lần có thể bay ra hơn ba trăm thước, cơ hồ bất kể chiến trường gì cũng có thể thoát khỏi nhanh chóng, lại có Kim Nhãn Ưng tiếp ứng, trực tiếp nhảy một cái sẽ lên tới trời cao.
- Có thể nói Trường Hồng Quán Nhật cùng Càn Khôn Đại Na Di đều có ưu thế của riêng mỗi môn. Chỉ bất quá giai đoạn hiện tại, tựa hồ Càn Khôn Đại Na Di còn có trợ giúp một ít đối với chiến đấu, thủ đoạn thần xuất quỷ một như vậy vẫn là thứ mà Hoắc Nguyên Chân luôn hướng tới.
Lần nữa hỏi thăm Hệ Thống lên cấp Nhất Võ Độ Giang cần bao lâu, Hệ Thống cho ra thời gian như cũ là hai mươi bốn giờ.
Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng trong lòng, Mạc Thiên Tà sẽ không cho mình mượn Thanh Hỏa lệnh thứ hai lâu như vậy.
Hắn quyến luyến không thôi trả lại Thánh Hỏa lệnh thứ hai cho Mạc Thiên Tà.
Lúc này Mạc Thiên Tà nói:
- Phương trượng, suy tính thế nào? Có đáp ứng cùng lão phu đi Thiên Sơn, giả làm Ba Tư Thánh Hỏa sứ hay không?
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:
- Chỉ cần một mình ta đi là có thể được sao?
Mạc Thiên Tà khoát tay áo một cái:
- Cần phương trượng mang theo một người nữa, hai người cùng nhau đi trước, ta sẽ tìm kiếm hai người khác, như vậy là có thể gộp đủ Tứ Đại Thánh Hỏa sứ.
Nói như vậy Hoắc Nguyên Chân còn có thể hiểu được một ít, nếu không chỉ một mình mình e rằng không đáng để Mạc Thiên Tà trả giá cao như vậy.
- Nhưng Mạc giáo chủ, Thánh Hỏa sứ kia có hình dáng thế nào, sử dụng võ công gì, bần tăng cũng không biết, đến lúc đó chỉ sợ bị người nhìn ra sơ hở. Lão phải biết, bần tăng không phải là loại giang hồ du hiệp, còn có tự viện làm căn cơ, không thể tùy ý thụ địch.
- Ha ha! Phương trượng nói như vậy không khỏi lừa gạt lão phu, kể từ khi người cướp ái nữ của ta lên núi Thiếu Thất, chỉ sợ người cùng bọn Lý Dật Phong đã sớm trở thành bất cộng đái thiên rồi, còn nói cái gì không thể tùy ý thụ địch.
Nếu không phải ngươi cứu ái nữ của ta đúng là thật lòng, hơn nữa chưa từng làm tổn thương qua nó, lão phu đã trở nên bất cộng đái thiên với người rồi.
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân lúng túng cười mấy tiếng, sau khi cứu Ninh Uyển Quân, đúng là hắn đã đắc tội bọn Lý Dật Phong. Nếu không phải có Mạc Thiên Tà ở một bên ước thúc, chỉ sợ bọn Lý Dật Phong đã sớm đánh tới cửa Thiếu Lâm tự.
- Mạc giáo chủ, lão tốn hao giá cao như vậy chỉ vì đoạt lại quyền khống chế Thánh giáo, có phải là có vẻ được không bằng mất hay không? Nếu như lão nói sớm muộn gì Thánh giáo Tứ Đại Thánh Hỏa sứ sẽ đến, sao không chờ thêm một thời gian nữa?
- Chuyện này phương trượng không cần hỏi nhiều, lão phu nóng lòng đoạt lại Thánh giáo, tự nhiên có đạo lý của ta, phương trượng chỉ cần nói có đáp ứng hay không là được rồi.
Đối với chuyện Hoắc Nguyên Chân có đáp ứng chuyện này hay không, trong lòng của Mạc Thiên Tà cũng không nắm chắc.
Dù sao lão cũng lo lắng Hoắc Nguyên Chân không biết hàng, không biết được ích lợi của Thánh Hỏa lệnh.
Lão không biết rằng Hoắc Nguyên Chân có Hệ Thống phân tích, đã sớm nghiên cứu Thánh Hỏa lệnh này thông suốt, vì thân pháp Càn Khôn Đại Na Di, nói gì Hoắc Nguyên Chân cũng phải cùng lão đi Thiên Sơn một chuyến.
- Bần tăng đã nói qua, sợ rằng dễ dàng bị người đoán được, dù sao võ công bần tăng cũng đã bị rất nhiều người giang hồ quen thuộc.
- Chuyện này lão phu không thể ra sức, phương trượng có thể lựa chọn sử dụng một ít võ công hiếm lạ, tận lực không bị phát hiện là tốt rồi, thỉnh thoảng sử dụng một chút võ học bản thân cũng không sao. Còn nữa, nếu muốn đạt được tiền lời, sao thể không có một ít nguy hiểm, hơn nữa một khi bạn Lý Dật Phong bị thua, rất có thể sẽ bị lão phu giết chết, phương trượng lo lắng cũng là dư thừa.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, trong lòng tính toán nếu đi theo Mạc Thiên Tà lên Thiên Sơn, rốt cuộc nên dùng võ học gì là thích hợp.
Hơn nữa không phải là tự mình đi, nếu là mang theo một người trong Thiếu Lâm tự, hẳn là Nhất Đăng thích hợp nhất. Dù sao võ công Nhất Đăng đã đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, mang theo ra ngoài cũng sẽ không vướng tay chân.
Về phần Vô Danh, Tiên Thiên viên mãn cố nhiên lợi hại, nhưng Hoắc Nguyên Chân còn chưa muốn để lộ lão, nhiệm vụ chủ yếu nhất của Vô Danh chính là bảo đảm Thiếu Lâm bình an vô sự.
Trải qua chuyện Nam Thiếu Lâm, thái độ của Vô Danh đối với hắn tốt hơn nhiều, cũng chịu nghe lệnh của hắn. Hoắc Nguyên Chân vốn có đạo lý thép dùng ở lưỡi đao, cho nên quyết định tiếp tục giấu kín Vô Danh.
Nghĩ thì nghĩ, vẫn phải cho Mạc Thiên Tà một câu trả lời chắc chắn, Hoắc Nguyên Chân nói với lão:
- Đã như vậy, vậy bần tăng sẽ theo Mạc giáo chủ đi Thiên Sơn một lần, nhưng bần tăng có một điều kiện.
- Phương trượng cứ nói, chỉ cần lão phu có thể làm được sẽ không từ chối.
- Mạc giáo chủ nói bần tăng đáp ứng đi Thiên Sơn, sẽ đưa Thánh Hỏa lệnh này cho bần tăng. Bần tăng hy vọng nếu như cuối cùng trợ giúp Mạc giáo chủ đoạt lại Thánh giáo, Mạc giáo chủ có thể cho bần tăng mượn nghiên cứu Thánh Hỏa lệnh thứ hai trong hai ngày. Thời gian không nhiều lắm, chỉ cần hai ngày là được, không biết Mạc giáo chủ nghĩ như thế nào?
Mạc Thiên Tà cười ha hả nói:
- Ta còn tưởng rằng đại sự gì, thì ra là mượn Thánh Hỏa lệnh hai ngày, chuyện này đơn giản, sau khi chuyện thành công chắc chắn sẽ cho ngươi mượn hai ngày.
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà cười cợt nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ta còn tưởng rằng sau chuyện này, người sẽ đưa ra điều kiện muốn kết hôn với Uyển Quân chứ, muốn cho kẻ làm nhạc phụ như ta đồng ý, nói thật ra ta còn đang cân nhắc xem có thể đáp ứng ngươi không. Bất quá nếu ngươi dám mở miệng nói ra chuyện này, vậy cũng không cần làm phương trượng nữa, Uyển Quân không thể kết hôn với một hòa thượng.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời đầu đầy mồ hôi, không nghĩ tới Mạc Thiên Tà nói ra những lời thoải mái như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Mạc Thiên Tà thấy Hoắc Nguyên Chân cũng đã đáp ứng, bèn dứt khoát đứng dậy, nói với hắn:
- Nếu phương trượng đồng ý, như vậy chuyện này cứ định như vậy, lão phu hy vọng phương trượng có thể tới Thiên Sơn trước tháng Mười Hai. Bởi vì thời gian ta quyết định tấn công bước đầu chính là mồng Một tháng Mười Hai, hy vọng phương trượng không nên tới trễ.
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà sải bước rời đi, trước lúc đi còn nói một câu với Hoắc Nguyên Chân:
- Bình thời ngươi hãy thường xuyên đi thăm Uyển Quân và La Thái Y, sau khi chuyện lần này kết thúc, các nàng sẽ không thể tiếp tục ở lại Thiếu Lâm tự nữa.