Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đưa mắt nhìn Mạc Thiên Tà rời đi, Hoắc Nguyên Chân lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay lên không, giám thị xung quanh.
Đồng thời hắn lại gọi Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao tới, lệnh cho hai người bọn họ thủ vệ ở trước cửa Phương Trượng viện, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần quấy rầy mình.
Bởi vì thanh âm nhắc nhở Hệ Thống đã nói qua, muốn lên cấp Càn Khôn Đại Na Di này thành công nhất định phải không ngừng tu luyện hai mươi bốn giờ mới được, nếu như giữa đường bị cắt đứt, vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
An bài bố trí hết thảy xong xuôi, xác định vạn vô nhất thất, Hoắc Nguyên Chân cầm Thánh Hỏa lệnh trong tay, bắt đầu tu luyện.
Hắn chỉ cần không ngừng vận công tu luyện là được rồi, Hệ Thống sẽ tự động lên cấp cho hắn.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân tu luyện một hồi, không ngờ rằng phát hiện không cách nào tĩnh tâm.
Dù sao Càn Khôn Đại Na Di cũng là công pháp cao cấp, mặc dù không thuộc về phạm vi võ học Thiếu Lâm, nhưng sau khi tu luyện có thể gia tăng năng lực chiến đấu của Hoắc Nguyên Chân lên không ít, Hoắc Nguyên Chân cũng không cho là tu luyện môn võ học này sẽ thẹn với Phật tổ.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân vẫn có một tâm nguyện, đó chính là nhất định phải có sở học võ học chính mình tu luyện làm chỗ dựa. Cho dù là võ công Hệ Thống khá hơn nữa, đó cũng là Hệ Thống ban cho, vạn nhất một ngày kia phát sinh tình huống ngoài ý muốn như Hệ Thống thăng cấp, hư hỏng, hoặc là chết máy, không có điện vân vân, có thể thu hồi sở học võ công của mình hay không?
Khả năng này rất nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể không phòng.
Hiện tại tu luyện không cách nào tĩnh tâm, làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút khổ não.
Trong lòng tính toán một hồi, Hoắc Nguyên Chân nhớ lại băn khoăn vừa rồi của mình.
Lần này đi Thiên Sơn là phải lấy thân phận Thánh giáo Thánh Hỏa sứ, nhất định là mình phải hóa trang, nói cách khác không thể lấy diện mục phương trượng Thiếu Lâm xuất hiện.
Lấy diện mục những người khác xuất hiện, như vậy võ công cũng phải thay đổi một chút.
Nhưng võ công mình biết căn bản cũng đã sử dụng qua ở trước mặt người, nếu như còn giở trò cũ, e rằng người ta chỉ cần liếc mắt qua cũng biết mình là ai.
Nhiều lắm cũng chỉ là có thể sử dụng nội công cùng Long Tượng Bát Nhã Công.
Về phần Vô Tướng Kiếp Chỉ, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ vân vân, cũng không thể khinh suất sử dụng, cũng chỉ là thỉnh thoảng có thể dùng mấy chiều Đại Lực Kim Cương Chưởng.
Về phần những thứ độc quyền của mình như Phật quang, Pháp Tướng, Phạm âm, ảo cảnh vân vân, lại càng không thể thi triển ra ngoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân quyết định tối hôm nay tu luyện Bắc Minh thần công lần nữa.
Tu luyện môn này có hai cái lợi, thứ nhất chính là Bắc Minh thần công là nội công, chỉ cần mình không bộc lộ ra Tam Phân Chân Dương Khí, không ai biết mình sử dụng nội công gì.
Còn một ích lợi nữa, chính là sau khi tu luyện Bắc Minh thần công, có thể lấy được Hấp Tinh đại pháp cùng Hóa Công đại pháp.
Mặc dù mấy ngày nay sẽ không có thành tựu quá lớn, nhưng Hoắc Nguyên Chân cho là chỉ cần mình sử dụng võ công như Hấp Tinh đại pháp, cũng sẽ không có ai cho rằng mình là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới.
Nghĩ tới đây, rốt cục Hoắc Nguyên Chân quyết định, sau này hành tẩu giang hồ có một số việc không thuận tiện, sử dụng một thân phận khác sẽ đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần mình dùng mặt nạ da người, lại thêm phối hợp một ít võ công mới mẻ, sẽ trở thành một thân phận khác.
Nghĩ là làm, Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra bí tịch Bắc Minh thần công, bắt đầu trong phòng tu luyện.
Lần trước tu luyện Bắc Minh thần công, bởi vì vào thời khắc mấu chốt bị Vô Danh cắt đứt, thất bại trong gang tấc, lần này Hoắc Nguyên Chân đã là xe nhẹ đường quen, tiến độ nhanh hơn rất nhiều.
Lần trước tu luyện hai ngày, Hoắc Nguyên Chân mới tìm được một tia khí cảm, lần này không tới nửa ngày, hắn đã tu luyện ra được một tia nội lực Bắc Minh thần công.
Giống như lần trước, Tam Phân Chân Dương Khí vừa cảm nhận được Bắc Minh thần công xuất hiện, lập tức rục rịch muốn động, chuẩn bị xông lên cắn nuốt nội lực Bắc Minh thần công.
Hoắc Nguyên Chân sớm có chuẩn bị, nội lực Bắc Minh thần công vừa xuất hiện, hắn liền bắt đầu áp chế Tam Phân Chân Dương Khí, không để cho nó đến gần nội lực Bắc Minh.
Ngược lại, tia nội lực Bắc Minh thần công kia cũng bị Hoắc Nguyên Chân ngắn cách, không để cho nó đến gần luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí khổng lồ bộc phát kia.
Bị Hoắc Nguyên Chân dùng sức mạnh đàn áp, hai cỗ nội lực bị ngăn cách với nhau, mặc dù cỗ nào cũng muốn tới gần đối phương nhưng lại không thể làm được.
Cứ áp chế như vậy ước chừng một canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cảm giác được hai cỗ nội lực hơi bình phục một ít, tựa hồ từ từ có hơi quen với sự tồn tại của đối phương, không phải là lập tức sẽ xông tới nuốt chửng đối phương như trước nữa.
Đến bước này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có ít tiến bộ, có lẽ hắn có thể thử một chút, để cho hai cỗ nội lực đến gần hơn một chút.
Khống chế nội lực Bắc Minh, Hoắc Nguyên Chân từ từ thử để cho nó đến gần luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí.
Nội lực Bắc Minh đến gần Tam Phân Chân Dương Khí, Tam Phân Chân Dương Khí lập tức lại trở nên kích động, chỉ bất quá bị Hoắc Nguyên Chân ra sức áp chế, nó vẫn không cách nào cắn nuốt nội lực Bắc Minh.
Nội lực Bắc Minh cũng giống như vậy, chỉ là một tia nhưng cũng tính toán cắn nuốt Tam Phân Chân Dương Khí to lớn.
Hoắc Nguyên Chân liều mạng áp chế, để cho hai cỗ khí tức bình phục lần nữa.
Lần này hao phí lại một canh giờ, khoảng cách giữa hai cỗ nội lực nhìn qua tựa hồ có chừng mười thước.
Dĩ nhiên cảm giác này là trừu tượng, không phải khoảng cách thật là mười thước, giống như đường kính luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí đạt tới một thước, dĩ nhiên thân thể Hoắc Nguyên Chân không cách nào luồng khí chứa lớn như vậy. Chẳng qua là cảm giác được đường kính hơn một thước, nhưng sau khi phóng xuất ra ngoài quả thật cũng lớn như vậy.
Đây chính là huyền diệu của Khí Hải Đan Điền con người, không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.
Vất vả đầu đầy mồ hôi mới làm cho hai cỗ nội lực thích ứng khoảng cách mười thước giữa nhau, Hoắc Nguyên Chân hơi bình phục một lúc.
Hắn lại thận trọng khống chế hai cỗ nội lực đi tới lần nữa, lần này khoảng cách giữa nhau đạt tới trong phạm vi tám thước.
Lại hao phí rất nhiều sức lực làm cho hai cỗ nội lực có thể vô sự bên trong tám thước.
Kết quả lần sau, Hoắc Nguyên Chân lại tiến xa hơn một chút, trực tiếp rút ngắn khoảng cách xuống còn năm thước.
Trong vòng năm thước, Hoắc Nguyên Chân không kịp khống chế, hai cỗ nội lực cơ hồ đồng thời mất khống chế, hắn không giữ được lập tức để chúng xông lại gần nhau.
Mặc dù nội lực Bắc Minh có đặc tính cắn nuốt, nhưng cũng không cách nào ngăn cản Tam Phân Chân Dương Khí khổng lồ kia, bị Tam Phân Chân Dương Khí dễ dàng cắn nuốt.
Nội lực vất vả tu luyện hơn nửa ngày lần nữa hóa thành hư không.
Bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân cũng không cảm thấy chán nản, ngược lại trong lòng vui mừng như điên cuồng, bởi vì hắn đã tìm được phương pháp tuần tự mà tiến.
Để cho hai cỗ nội lực đến gần với nhau, từ từ thích ứng tồn tại với nhau, quen thuộc lẫn nhau không nghĩ đến chuyện cắn nuốt đối phương, đến khi đó, hắn sẽ có thể tiến hành bước kế tiếp kế hoạch..
Lòng tràn đầy vui mừng, Hoắc Nguyên Chân lần nữa bắt đầu tu luyện ra một tia Bắc Minh chân khí.
Lần này càng thêm thuần thục, Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ tu luyện ước chừng hơn một canh giờ, đã tu luyện ra tia Bắc Minh chân khí thứ nhất.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Hoắc Nguyên Chân kéo khoảng cách giữa Tam Phân Chân Dương Khí cùng Bắc Minh chân khí gần trong phạm vi sáu thước, thử khống chế bên trong khoảng cách này.
Lần nữa hao phí nửa canh giờ, khoảng cách sáu thước cũng coi như không có vấn đề.
Từ từ, chậm rãi, Hoắc Nguyên Chấn tiến tới khoảng cách năm thước.
Có chuẩn bị đầy đủ, với khoảng cách năm thước, hai cỗ nội lực vẫn muốn nuốt chửng lẫn nhau, nhưng lực đạo đã nhỏ hơn trước nhiều, bởi vì chúng đã thích ứng với nhau ở khoảng cách sáu thước.
Lần này mặc dù Hoắc Nguyên Chân hao phí rất nhiều khí lực, nhưng trong khoảng cách năm thước này, rốt cục hắn cũng giữ cho hai cỗ nội lực vẫn vô sự với nhau.
Sau Hoắc Nguyên Chân bắt đầu để cho nội lực Bắc Minh vây quanh luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí bắt đầu xoay tròn, xoay hết vòng này tới vòng khác, cho đến khi Tam Phân Chân Dương Khí không để ý tới sự tồn tại của nội lực Bắc Minh mới thôi.
Đang ở Hoắc Nguyên Chân xoa xoa tay, chuẩn bị thử một chút khoảng cách bốn thước, đột nhiên thanh âm nhắc nhở Hệ Thống vang lên:
- Thân pháp Đại Na Di của túc chủ đã chính thức lên cấp trở thành Càn Khôn Đại Na Di, có lập tức tra xét hay không?
Lấy được Càn Khôn Đại Na Di, nỗi vui mừng như điên dại tràn ngập trong đầu Hoắc Nguyên Chân, lập tức lần nữa quên mất khống chế nội lực Bắc Minh, sơ ý một chút, nội lực Bắc Minh cách Tam Phân Chân Dương Khí chỉ có hơn bốn thước.
Kết quả có thể tưởng tượng được, hai cỗ nội lực cắn nuốt lẫn nhau lần nữa, nội lực Bắc Minh lại bị cắn nuốt tiêu mất.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không nản chí, hắn đã tìm được pháp môn tu luyện nội lực Bắc Minh, lần sau có thể tu luyện được trong vòng nửa canh giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể thử lần nữa.
Hắn tin tưởng chỉ cần mình chịu cố gắng, sớm muộn gì cũng có thể tu luyện được Bắc Minh thần công.
Chỉ bất quá trước mắt, hắn còn phải xem Càn Khôn Đại Na Di của mình rốt cục đạt tới trình độ lợi hại thế nào.
Hai mươi bốn giờ đã qua, Hoắc Nguyên Chân lập tức đi ra phòng ngoài, hỏi thăm hai người Tuệ Nguyên có chuyện gì phát sinh hay không.
Hai người Tuệ Nguyên trả lời vô sự, Hoắc Nguyên Chân gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía trước, lúc đi tới giữa sân, thấy hai người Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao đang nhìn mình chằm chằm.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái, đột nhiên thi triển Càn Khôn Đại Na Di, trong nháy mắt liền từ giữa sân vào đến bên trong phòng, hơn nữa còn là lập tức ngồi vào trên ghế trong phòng.
Hai người Tuệ Nguyên chỉ cảm thấy hoa mắt, căn bản không có nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng định thần nhìn lại, mới phát hiện bất ngờ không thấy bóng dáng phương trượng bên trong sân.
Tuệ Đạo lập tức rút ra Nghịch Thủ Nhận sau lưng, Tuệ Nguyên cũng rút ra Nguyệt Quang Kiếm, miệng hô phương trượng, chuẩn bị tìm kiếm khắp nơi.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cười ha hả to:
- Các đồ nhi, vi sư ở chỗ này!
Hai người Tuệ Nguyên kinh hãi quay đầu lại, mới phát hiện phương trượng đang ngồi ở trên ghế trong phòng, đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
- Sư phụ... Người... Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Không cần phải lo lắng, chẳng qua là vi sư mới tu luyện một môn công pháp, thử một chút thôi.
- A... Sư phụ lại có công phu mới, bao giờ dạy cho chúng con vậy?
Hoắc Nguyên Chân sớm có sắp xếp đối với chuyện dạy đệ tử, chẳng những Quán Đỉnh đại pháp có thể quán đỉnh nội lực, còn có thể quán đỉnh một môn võ công, chỉ cần là võ công mình biết.
Nhưng bây giờ võ công thích hợp quán đỉnh chỉ có Long Tượng Bát Nhã Công, bởi vì Hoắc Nguyên Chân chỉ có luyện tập Long Tượng Bát Nhã Công đến cực điểm.
Nhưng Long Tượng Bát Nhã Công cũng không thích hợp truyền thụ cho Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo, Hoắc Nguyên Chân tự có sắp xếp.
Trong lòng suy nghĩ, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lần nữa thị triển Càn Khôn Đại Na Di, trong nháy mắt lại từ bên trong phòng đi tới giữa sân.
Lúc hai người Tuệ Nguyên thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở giữa sân, kết quả hắn lại chạy lên nóc phòng.
Bọn họ nhìn lên nóc phòng, Hoắc Nguyên Chân lại đến ngọn cây.
Cảm giác thần xuất quỷ một này làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân thích chí vô cùng.
Nếu mình là địch nhân, vào lúc này Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo nội lực vượt qua mình, chỉ sợ đã biến thành thi thể.
Lần này thật sự là thực lực tiến nhanh rồi.
Sau khi lấy được Càn Khôn Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân chuyên tâm dồn chí nghiên cứu nửa ngày, nghiên cứu thông suốt thân pháp Càn Khôn Đại Na Di.
Không đơn thuần có thể di động mười trượng trong nháy mắt, na di khoảng cách ngắn cũng là vô cùng hữu dụng.
Tỷ như địch nhân ở bên ngoài năm trượng, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh y, khi y xoay người đồng thời lần nữa na di đến phía sau y, biến hóa trong nháy mắt như vậy quả thật làm người ta khó lòng phòng bị.
Sau khi nghiên cứu xong Càn Khôn Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân lại một lần nữa thử tu luyện nội lực Bắc Minh.
Hôm nay đã là ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười Một.
Ngày Hai Mươi Tám tháng Mười Một chính là quay thưởng Hệ khi đó Hoắc Nguyên Chân hy vọng có thể quay trúng một môn võ công, dùng để đối phó trận chiến Thiên Sơn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chân tranh thủ tu luyện ra nội lực Bắc Minh, sau đó thử xem có thể lãnh ngộ Hấp Tinh đại pháp hoặc là Hóa Công đại pháp hay không.
Hấp Tinh đại pháp là một môn võ nghệ, không phải là một loại nội lực, cần tu luyện lâu dài mới có thể có thành tựu. Cho nên chỉ cần Hoắc Nguyên Chấn tu luyện Bắc Minh thần công có thành tựu, như vậy sẽ có thể lãnh ngộ Hấp Tinh đại pháp, chuyện này phải xem thiên phú cùng vận may.
Quả nhiên lần này tu luyện nội lực Bắc Minh thần công chỉ mất không tới nửa canh giờ, bởi vì tu luyện gia tốc gấp mười ba lần, nhất định tốc độ tu luyện Hoắc Nguyên Chân không thể nào giống như người bình thường.
Sau khi tu luyện ra nội lực Bắc Minh, Hoắc Nguyên Chân lại thử cho hai cỗ nội lực tới gần nhau.
Lần trước thất bại ở khoảng cách năm thước, lần này hắn cho hai cỗ nội lực tới trong khoảng cách bốn thước.
Mặc dù chúng còn cố gắng cắn nuốt lẫn nhau, nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh tình huống cắn nuốt lẫn nhau lần nữa, liều mạng áp chế.
Hao phí ước chừng hai canh giờ, hai cỗ nội lực mới thích ứng đối phương tồn tại trong phạm vi bốn thước.
Sau khi nắm được phương pháp, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu không ngủ không nghỉ thử cho hai cỗ nội lực tiếp tục đến gần.
Hao phí ba canh giờ, hai cỗ nội lực đã có thể vô sự trong phạm vi ba thước.
Hao phí năm canh giờ, hai cỗ nội lực đã có thể tồn tại song song mà không xung đột trong ba thước, ngoài hai thước.