Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lúc tiến vào khoảng cách hai thước, Hoắc Nguyên Chân sơ ý một chút, thất bại lần nữa. Hao phí mười lăm phút lần nữa tu luyện ra nội lực, chậm rãi khống chế đến gần lần nữa. Lần này lại hao phí ba canh giờ, rốt cục hai cỗ nội lực đã có thể ở bên nhau vô sự trong phạm vi hai thước.
Chạng vạng tối Hai Mươi Lăm tháng Mười Một, Hoắc Nguyên Chân làm cho hai cỗ nội lực đến gần đến trong một thước thành công.
Sau đó chính là mấy chục phân, đến gần mười mấy phân, đặc tính cắn nuốt giữa hai cỗ nội lực càng ngày càng rõ ràng, vừa quen thuộc với nhau nhưng vẫn công kích lẫn nhau. Hoắc Nguyên Chân trải qua nhiều lần thất bại, tiếp tục thử nhiều lần nữa.
Đây cũng chính là Hoắc Nguyên Chân có gia tốc tu luyện gấp mười ba lần, nếu không chỉ riêng quá trình thất bại này cũng đủ khiến cho người ta phát điên.
Đến trưa Hai Mươi Sáu tháng Mười Một, Hoắc Nguyên Chân làm cho hai cỗ nội lực bên trong khoảng cách hai mươi phân không để ý đối phương tồn tại, không công kích lẫn nhau.
Chạng vạng tối Hai Mươi Sáu, thử trong khoảng cách mười phân thất bại.
Sáng sớm Hai Mươi Bảy, bên trong năm phân thành công.
Đến trình độ này căn bản đã đạt tới yêu cầu Hoắc Nguyên Chân, nhưng hắn còn phải thử một lần cuối cùng, chính là làm cho hai cô nội lực áp sát vào nhau nhưng vẫn không công kích lẫn nhau.
Bởi vì chỉ có đạt tới trình độ này, Hoắc Nguyên Chân mới có thể yên tâm để cho hai cỗ nội lực cùng ở trong người mình, cho dù không cần mình khống chế, chúng cũng sẽ không công kích cắn nuốt lẫn nhau.
Những bước cuối cùng này, mãi cho đến trưa Hai Mươi Bảy, đã trải qua mươi lần thất bại vẫn không thể nào hoàn thành.
Hoắc Nguyên Chân đã làm được tới mức để cho hai cỗ nội lực ở trong khoảng cách một phân vẫn không cắn nuốt lẫn nhau. Nhưng một khi áp sát, hai cỗ nội lực vẫn không kềm chế được công kích lẫn nhau.
Tâm trí Hoắc Nguyên Chấn vô cùng kiên nhẫn, hắn đã làm được đến bước này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, thất bại thì làm lại.
Hôm nay hắn tu luyện nội lực Bắc Minh đã cực kỳ nhanh chóng, không cần một phút sẽ xuất hiện nội lực mới, sau đó sẽ để cho nó đến gần luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí.
Lần này Hoắc Nguyên Chân tập trung tinh lực toàn thân, tâm vô tạp niệm, bắt đầu để cho nội lực Bắc Minh tới gần sát Tam Phân Chân Dương Khí.
Dưới sự khống chế của hắn, nội lực Bắc Minh bị kéo thành một sợi nhỏ dài, nhẹ nhàng đụng chạm Tam Phân Chân Dương Khí.
Vừa chạm một cái, Tam Phân Chân Dương Khí lập tức cắn nuốt một chút, bất quá mới vừa muốn cắn nuốt liền bị Hoắc Nguyên Chân ngăn cản, sau đó không chế nội lực Bắc Minh va chạm lần nữa.
Lại chạm nhau, Tam Phân Chân Dương Khí mới vừa có động tĩnh khác thường, lập tức lại bị Hoắc Nguyên Chân ngăn cản, sau đó lại tiếp tục va chạm.
Hắn không ngại vất vả, thất bại lại thử hết lần này tới lần khác.
Đến buổi chiều Hai Mươi Bảy tháng Mười Một, rốt cục Tam Phân Chân Dương Khí tựa hồ chán ghét hành vi này, đối với nội lực Bắc Minh khiêu khích không nhúc nhích.
Hoắc Nguyên Chân mừng như điên dại, lại khống chế một tia Tam Phân Chân Dương Khí đến gần nội lực Bắc Minh, bắt đầu thử dò xét hành động.
Dù sao nội lực Bắc Minh còn yếu, lần này tương đối thuận lợi, chưa tới một canh giờ, nội lực Bắc Minh cũng không nhúc nhích khi Tam Phân Chân Dương Khí va chạm.
Đến trình độ này, Hoắc Nguyên Chân liền bắt đầu thử để cho chúng áp sát vào nhau.
Thử nghiệm từng chút một, lần này không thất bại, rốt cục hai cỗ nội lực hoàn toàn dán sát với nhau mà vẫn không xảy ra chuyện gì.
Đến trình độ này, Hoắc Nguyên Chân đã thành công hơn phân nửa.
Vốn là trong lòng Hoắc Nguyên Chân còn có một ý tưởng, chính là muốn thử dụng hợp nội lực Bắc Minh vào trong Tam Phân Chân Dương Khí, nhưng trải qua nhiều lần thử nghiệm hắn mới phát hiện, có thể làm cho giữa chúng không công kích lẫn nhau cũng đã là cực hạn, muốn dung hợp căn bản là không có khả năng.
Bất kể Đồng Tử Công, Cửu Dương chân kinh, hay là Vô Tướng Thần Công đều là nội công tâm pháp chí dương, Tam Phân Chân Dương Khí cũng là bởi vì đặc tính này mới có thể dung hợp.
Mà Bắc Minh thần công lại khác, Bắc Minh thần công giống như Bắc Minh chi hải, mênh mông vô bờ, có năng lực cắn nuốt hấp thu đồng hóa hùng mạnh, cho nên mới có Hấp Tinh đại pháp cùng Hóa Công đại pháp tương ứng ra đời.
Nhưng nếu xét về đặc tính Bắc Minh thần công, phải là thiên về âm hàn, cũng không thể dung hợp cùng Tam Phân Chân Dương Khí.
Cho nên sau khi Hoắc Nguyên Chân thử nhiều lần không có kết quả, rốt cục tạm thời bỏ qua ý niệm dụ hoặc này.
Mặc dù hắn rất muốn tu luyện nội lực Bắc Minh thần công hùng mạnh, nhưng trước mắt không có thời gian như vậy, chỉ có thể từ từ đi từng bước một.
Mà sau khi có tia nội lực Bắc Minh thần công này, đồng nghĩa với Hoắc Nguyên Chân có trong tay một chiếc chìa khóa vàng.
Tác dụng của chìa khóa này là mở ra kho báu chứa Hấp Tinh đại pháp hoặc là Hóa Công đại pháp, từ đó học tập thêm một môn thần công.
Chỉ cần hiểu được Bắc Minh thần công, có loại nội lực âm hàn này vậy sẽ nắm được hy vọng, không liên quan với tổng lượng nội lực Bắc Minh bao nhiêu.
Dù sao Hấp Tinh đại pháp cùng Hóa Công đại pháp là võ học, chỉ cần nội lực của mình đã là có thể vận dụng.
Hai cỗ nội lực bên nhau vô sự, chìa khóa vàng tới tay Hoắc Nguyên Chân, hắn lập tức bắt đầu tiếp tục lật xem bí tịch Bắc Minh thần công, nghiên cứu phần nói về Hấp Tinh đại pháp.
So với tuyệt học Hóa Công đại pháp của Đinh Xuân Thu, Hoắc Nguyên Chân vẫn thích Hấp Tinh đại pháp hơn, bởi vì môn võ học này thường thường có thể tạo được một ít kỳ hiệu không ngờ tới.
Nhưng lúc hắn mới vừa muốn nghiên cứu, đột nhiên Tuệ Nguyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng bên ngoài.
Hoắc Nguyên Chân lập tức liền ngưng tu luyện, bởi vì hắn đã ước định trước cùng bọn Tuệ Nguyên, không cho khinh suất quấy rầy mình. Nếu như có chuyện gì cứ nhẹ nhàng tăng hăng một cái, như vậy sẽ không quá đột ngột, không đến nỗi quấy rầy mình tu luyện.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đi vào hãy nói.
Tuệ Nguyên từ bên ngoài chạy vào, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư phụ, xế chiều hôm nay lúc sắp sửa đóng cửa chùa, chợt có một nữ tử tới giao cho Giác Viễn sư điệt một phong thơ, bảo y chuyển giao cho ngài, sau đó nữ tử kia rời đi. Giác Viễn sư điệt đã đem thư tới, ngài có muốn xem thử hay không?
- Ủa, nữ tử thế nào vậy?
- Giác Viễn sư điệt nói là một nữ tử diện mạo bình thường, thực lực Hậu Thiên hậu kỳ, nghe nói là đến từ Thiên Nhai Hải Các.
- Thiên Nhai Hải Các?
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc trong lòng, Thiên Nhai Hải Các không phải là môn phái An Như Sương sao? Mộ Dung Thu Vũ cũng ở Thiên Nhai Hải Các, tại sao phải đưa thư cho mình?
Nhận lấy phong thơ Tuệ Nguyên đưa tới, hắn phất tay ra hiệu cho Tuệ Nguyên rời đi.
Bên ngoài thư dùng bút lông viết mấy chữ nhỏ: “Thiếu Lâm tự Nhất Giới phương trượng thân khải.”
Vừa nhìn chữ viết này, hẳn là xuất từ thủ bút nữ nhân, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã thấy chữ Mộ Dung Thu Vũ, đây hẳn không phải là nàng viết.