Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Ung Thu Vũ Sau khi quay thưởng xong, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lại vang lên:
- Quay trúng Đạt Ma kiếm pháp, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Thông thường mà nói, nếu như lần trước đánh bạc thắng, Hoắc Nguyên Chân sẽ không tiến hành đánh bạc lần thứ hai. Mới vừa rồi pháp khí chuyển kinh luân đánh bạc thành công, đánh bạc Đạt Ma kiếm pháp này sẽ có khả năng thất bại rất lớn.
- Bỏ qua.
Mặc dù còn có Kim Cương Bất Hoại Thể, nhưng Hoắc Nguyên Chân không muốn mạo hiểm như vậy, dứt khoát bỏ qua đánh bạc.
Sau khi bỏ qua, Hệ Thống lại nhắc nhở:
- Quay thưởng tháng Mười Một kết thúc.
Sau đó ánh sáng luân bàn Hệ Thống trở nên mờ đi, quay thưởng kết thúc.
Hoắc Nguyên Chân để lại chuyển kinh luân, Phật Quang tháp, sơ cấp võ học Tấn Cấp Đan bên trong Hệ Thống, không có lập tức nhận lấy, mà chỉ lấy Đạt Ma kiếm pháp ra.
Ngồi trên lưng Kim Nhãn Ưng cũng không có chuyện gì làm, hắn bàn học tập Đạt Ma kiếm pháp.
Võ học trung cấp học cũng rất nhanh, chưa tới một canh giờ cũng đã học tập hoàn tất.
Trong đầu hoàn toàn nắm giữ Đạt Ma kiếm pháp, nhưng trong tay Hoắc Nguyên Chân không có kiếm, cũng không thể thử, chỉ có thể thu Đạt Ma kiếm pháp vào, chờ sau khi trở lại Thiếu Lâm tự truyền thụ cho những đệ tử khác.
Thiên Nhai Hải Các cũng không thật sự ở chân trời góc biển, mặc dù không phải là Tây Vực, nhưng cũng là ở hướng Tây Bắc xa xôi.
Thời cổ hiểu biết của người ta về địa lý cũng không nhiều, vì Thanh Hải hồ quá lớn, người sống xung quanh lâu ngày cho rằng nó là biển cả.
Mà Thiên Nhai Hải Các chính là ở trên đảo nhỏ trong Thanh Hải hồ
Đảo nhỏ như núi, cung điện lầu các dựa núi mà xây, gác cao ngắm cảnh, sương khối lượn lờ. Thanh Hải hồ nhìn qua vô tận, xung quanh mây mù cuồn cuộn, sóng dữ xô bờ, cũng chẳng khác nào biển cả.
Thiên Nhai Hải Các cũng giống như Linh Tiểu cung, bên trong môn phái toàn là nữ tử, bản thân thực lực cũng không phải là đặc biệt mạnh, nhưng bằng vào ưu thể địa lý, nhiều năm qua cũng đứng vững vàng không ngã.
Hoắc Nguyên Chân từ Hà Nam đến Thanh Hải, khoảng cách cũng không phải là quá xa, ngồi Kim Nhãn Ưng phi hành hơn hai canh giờ, lúc trời tờ mờ sáng cũng đã đi tới bầu trời Thanh Hải hồ.
Mặc dù hắn chưa tới Thiên Nhai Hải Các, nhưng bằng vào mục lực siêu cường của Kim Nhãn Ưng, một lúc sau đã tìm được đảo nhỏ ở giữa hồ.
Hắn lệnh cho Kim Nhãn Ưng hạ độ cao xuống, bay thẳng tới đảo nhỏ.
Thậm chí hắn không cho Kim Nhãn Ưng che giấu hành tung, lập tức đáp xuống cung điện kia.
Lúc này sắc trời vẫn chưa sáng hắn, nơi này có một số nữ tử đang luyện kiếm, từ xa thấy một con lão ưng to lớn từ trên trời giáng xuống, rối rít kinh hô thành tiếng, thậm chí có hai nữ tử đạt tới cảnh giới Tiên Thiên phát ra kiếm khí công kích.
Hoắc Nguyên Chân lăng không múa ống tay áo, hóa giải công kích của đối phương trong vô hình, từ trên Kim Nhãn Ưng nhảy xuống.
- Ngươi là ai?!
Bọn nữ tử này mặt mày thất sắc, hòa thượng này võ công quá cao, giở tay nhấc chân đã hóa giải công kích các nàng, các nàng còn xa không thể ngăn cản.
Có nữ tử liền lớn tiếng hô lên:
- Sư phụ! Sư tỷ! Có địch nhân tới!
Hoắc Nguyên Chân cũng không ngăn các nàng gào thét, dù sao cũng không nói rõ với các nàng được, nếu là An Như Sương đi ra, ngược lại càng thêm dể nói chuyện.
Mấy nữ tử cầm kiếm đề phòng, một lúc sau, đầu tiên một nữ tử một thân y phục sặc sỡ từ trong phòng nhảy ra.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn lập tức nhận ra, là Mặc Lan.
Mặc Lan vốn là cầm kiếm từ bên trong phòng đi ra, nhưng vừa thấy là Hoắc Nguyên Chân, lập tức lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Phương trượng! Ngươi tới nhanh như vậy sao?
Hoắc Nguyên Chân thi lễ nói với Mặc Lan:
- Mặc Lan cô nương, đã lâu không gặp.
Mặc Lan vội vàng hoàn lễ, ngay sau đó liền quay đầu lại nói: - Sư phụ, sư phụ, là Thiếu Lâm phương trượng Nhất Giới tới.
Bên trong phòng bóng người chớp động, rất nhanh, An Như Sương từ bên trong phòng hiện thân.
Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía An Như Sương, trong lòng âm thầm than thở. An Như Sương cùng An Như Huyễn một mẹ song sinh, dung mạo cũng giống nhau như đúc, sinh đôi không hiếm thấy, nhưng giống nhau đến trình độ này thật đúng là không nhiều lắm.
Hơn nữa hôm nay An Như Sương cũng mặc một bộ bạch y, nếu như nói có khác nhau với An Như Huyễn, như vậy khác biệt duy nhất chính là lúc nàng thấy mặt Hoắc Nguyên Chân, đầu mày cuối mắt không hề lộ ra tình ý nồng nàn, đây chính là chỗ mà Hoắc Nguyên Chân phân biệt giữa nàng và An Như Huyễn.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đến, vẻ mặt An Như Sương tựa hồ có chút khác thường, nói với hắn:
- Phương trượng Nhất Giới tới thật là nhanh, mau đến xem Thu Vũ đi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, đi theo An Như Sương tiến vào trong.
Bên trong rộng rãi, sau khi rẽ vài lần, hắn đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc.
Đi tới cửa một căn phòng, Mặc Lan đẩy cửa ra, Hoắc Nguyên Chân đi theo mà vào.
Dường như đây là phòng của Mộ Dung Thu Vũ, bên trong phòng sạch sẽ ưu nhã, cửa sổ còn treo một chuỗi phong linh, chỉ bất quá hôm nay cửa sổ đóng chặt, phong linh cũng bất động.
Giường kê sát cửa sổ, dưới chiếc chăn màu trắng có một người nằm nghiêng, có thể thấy được đường cong thân thể, đưa lưng về phía cửa, mái tóc đen ảm đạm xõa xuống, khiến cho người ta có cảm giác như bệnh đã vào thời kỳ cuối.
Ba người đi tới trước giường, Mặc Lan khẽ kêu mấy tiếng:
- Thu Vũ, Thu Vũ!
Người trên giường không nhúc nhích, nhất thời ánh mắt Mặc Lan đỏ lên, quay đầu nhìn An Như Sương nói:
- Sư phụ, Thu Vũ không tỉnh.
An Như Sương thở dài một tiếng, vẻ mặt cũng tỏ ra bi thương.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nói:
- Tại sao Mộ Dung cô nương lại đi tới mức này?
Mặc Lan đang muốn nói gì với Hoắc Nguyên Chấn, An Như Sương lại khoát khoát tay với nàng:
- Lan nhi, con đi ra ngoài trước đi, vi sư có lời muốn nói với phương trượng Nhất Giới.
- Dạ, sư phụ.
Mặc Lan xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
An Như Sương mời Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, sau đó nói:
- Là như vậy, lần trước sau khi Thu Vũ từ Hàng Châu trở lại, thỉnh thoảng cảm thấy tim đau nhói, vẫn không cách nào trị liệu.
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ không có tra ra bệnh tình sao?
Lúc này đột nhiên mặt An Như Sương hiện lên vẻ áy náy, giọng nói có chút bất an:
- Bệnh của Thu Vũ không phải là dược vật có thể trị liệu, nó đã trúng một loại độc.
- Trúng độc? Là ai hạ độc hại nàng?
Hoắc Nguyên Chân vội hỏi, sắc mặt ngưng trọng.
An Như Sương càng lộ vẻ áy náy hơn:
- Là ta.
- Là nàng!
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, sau đó hít sâu một hơi khí lạnh:
- Vì sao nàng muốn hại Thu Vũ?
- Không, ta không có muốn hại nó, là lần đó ở Trường An, ngươi... Người cùng Thu Vũ đi Đào Viên tiểu trúc, ta đường đột dùng Sinh Tử Phù công kích ngươi, không phải là Thu Vũ thay người cần một chút hay sao? Bên trong đạo Sinh Tử Phù đó có độc của Vong Tình hoa ta mới vừa luyện chế, chính là đóa hoa màu trắng các ngươi nhìn thấy ở trong sân.
- Vong Tình hoa ư?
Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi.