Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng khi Cửu Dương cùng Đồng Tử Công cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, Vô Tướng Thần Công chắc chắn sẽ rơi lại phía sau.
Bây giờ Vô Tướng Thần Công vẫn chỉ là Hậu Thiên viên mãn, gia tăng thực lực không rõ ràng, thay vì như vậy, còn không bằng sớm bỏ Vô Tướng Thần Công, đổi thành nội công cao cấp Bắc Minh, như vậy có lẽ sẽ trợ giúp cho mình nhiều hơn.
Nhưng vấn đề là, Bắc Minh thần công cũng không phải là tâm pháp Phật môn, cũng không phải Hệ Thống sinh ra, mình phải từ từ tu luyện.
Quan trọng hơn nữa chính là, Bắc Minh thần công là công pháp thuộc tính âm hàn, khoan nói có thể dung hợp cùng hai loại công pháp chí dương Cửu Dương chân kinh cùng Đồng Tử Công hay không, cho dù dung hợp được, sợ rằng nội lực của mình cũng không còn là Tam Phân Chân Dương Khí nữa, sẽ phải gọi Tam Phân Âm Dương Khí mới đúng.
Suy nghĩ một chút hiệu quả thu nạp thần kỳ của Bắc Minh thần công, suy nghĩ một chút Hấp Tinh đại pháp cùng Hóa Công đại pháp, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cười khổ một tiếng, biện pháp này có thể được sao?
Sau khi Hoắc Nguyên Chân sinh ra ý niệm dùng Bắc Minh thần công thay thế Vô Tướng Thần Công, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống đột nhiên vang lên trong đầu:
- Bắc Minh thần công không thuộc về võ học Phật môn, nếu như túc chủ muốn thay thế Võ Tướng Thần Công, cần phải luyện lại từ đầu, có xác nhận thay thế hay không?
=Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, Hệ Thống trở nên theo sát suy nghĩ mình từ bao giờ vậy, mình chỉ vừa nảy sinh ý nghĩ, nó đã lập tức hỏi mình có thay thế hay không.
Mặc dù có ý niệm này, nhưng Hoắc Nguyên Chân còn phải xác định hơn thiệt một phen.
Luyện Bắc Minh thần công từ đầu không có gì là không được, dù sao Vô Tướng Thần Công cũng bất quá chỉ là Hậu Thiên viên mãn, tư chất mình đã gia tăng không ít, còn có gia tốc tu luyện gấp mười ba lần, tu luyện Bắc Minh thần công từ đầu suy đoán cũng chỉ ba hai tháng là có thể đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Bởi vì gia tốc gấp mười ba lần, ba tháng tương đương với trước kia không ngừng tu luyện hơn ba năm, chuyện này không khoa trương chút nào cả.
Nếu tính cả hiệu quả của Dịch Cân Kinh, chỉ sợ tương đương với trước kia tu luyện năm năm, cho nên nói ba tháng là có thể luyện đến Hậu Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân vẫn là suy đoán dè dặt.
Chỉ có tu luyện sang cảnh giới Tiên Thiên mới là chậm.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu như ta dùng Bắc Minh thần công thay thế Vô Tướng Thần Công, có thể dung hợp cùng Đồng Tử Công và Cửu Dương chân kinh được hay không?
- Có thể thay thế, có thể dung hợp.
- Vậy ta có thể dung hợp bốn loại nội công lại với nhau hay không?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chuyện tốt đẹp, lại hỏi một câu.
- Điểm này Hệ Thống không cách nào trợ giúp.
Nghe Hệ Thống nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân xác định, nếu như muốn bốn loại nội lực dung hợp là không thể nào, nhưng nếu muốn ba loại nội lực dung hợp, Hệ Thống có thể giúp thay thế Võ Tướng Thần Công.
Nếu là mình tu luyện, như vậy dung hợp Bắc Minh thần công cùng Đồng Tử Công cùng với Cửu Dương căn bản là không thể tưởng tượng, mình cũng không phải là âm dương nhân, không thể làm cho âm dương dung hợp vào một thân.
Nhưng dưới sự giúp đỡ thần kỳ của Hệ Thống, điểm này không thành vấn đề.
Khuyết điểm duy nhất chính là Bắc Minh thần công phải luyện từ đầu, chuyện này là một hao tổn nho nhỏ đối với thực lực trước mắt của mình.
Không lập tức trả lời câu hỏi của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân suy tư một trận.
Đây thật là một lựa chọn gian nan.
Tu luyện Bắc Minh thần công xét về lâu dài, nhất định là có lợi hơn Vô Tướng Thần Công, chỉ riêng chuyện dung hợp âm dương nhị khí đã đủ cho Hoắc Nguyên Chân sinh lòng hướng tới.
Đồng thời có được nội lực thuộc tính âm dương, chỉ sợ trong thiên hạ này không có người thứ hai, hơn nữa còn có thể dung hợp hoàn mỹ, lúc đó sinh ra hiệu quả gì, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết được.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi tu luyện thời gian khá dài, không thể so với Vô Tướng Thần Công, sau khi quay trúng là có thể lập tức đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, có thể làm cho thực lực mạnh đột nhiên tăng mạnh trong nháy mắt.
Nhưng bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ cũng không còn cơ hội khác, hơn nữa Mộ Dung Thu Vũ còn đang đợi chờ mình cứu.
Vừa nghĩ tới sinh mạng Mộ Dung Thu Vũ, lập tức làm cho Hoắc Nguyên Chân kiên định hạ quyết tâm, nói thẳng:
- Ta bằng lòng dùng Bắc Minh thần công thay thế Võ Tướng Thần Công.
Sau khi được Hoắc Nguyên Chân xác nhận, Hệ Thống lóe lên một trận ánh sáng, mắt Hoắc Nguyên Chân không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, cảm giác trong cơ thể sinh ra biến hóa long trời lở đất.
Cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như thế, nội lực Vô Tướng Thần Công đang nhanh chóng trôi đi, không tới chốc lát, Vô Tướng Thần Công trong cơ thể cũng đã hoàn toàn biến mất.
Luồng khí Tam Phân Chân Dương Khí từ đường kính một thước hai co rút còn một thước mốt, đó là hậu quả nội lực Hậu Thiên viên mãn hoàn toàn biến mất.
Cảm thấy nội lực trong cơ thể biến mất, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác hụt hẫng. Từ trước tới nay toàn là công lực tiến bộ, đây là lần đầu tiên cảm giác được công lực lui bước, mùi vị kia quả thật là không dễ chịu.
Sau khi nội lực Vô Tướng Thần Công hoàn toàn biến mất, nội lực Bắc Minh thần công liền dung hợp vào Tam Phân Chân Dương Khí còn lại, không phải gọi là Nhị Phân Chân Dương Khí.
Bất quá sau này Bắc Minh thần công dung nhập vào, lại có thể gọi là Tam Phân Chân Dương Khí.
Vẫn không đúng, lần này phải gọi là Tam Phân Âm Dương Khí.
Bất quá chỉ có một tia nội lực Bắc Minh thần công ít ỏi, tiến vào trong luồng khí khổng lồ kia không hề gây ra chút gợn sóng nào cả.
Chẳng qua là lúc mới bắt đầu, cỗ nội lực âm hàn này tiến vào luồng khí do Đồng Tử Công cùng Cửu Dương chân kinh tạo thành, có hơi không thích ứng. Nhưng sau đó rất tốt, ngao du trong đó như cá gặp nước, hoàn toàn dung hợp hoàn mỹ.
Nếu như không phải có Hệ Thống này, đây cơ hồ chính là chuyện không thể tưởng tượng. Nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân làm được, rốt cục để cho hai loại nội lực âm dương hoàn toàn tương phản dung hợp hoàn mỹ.
Bất quá từ đó về sau, Hoắc Nguyên Chân tăng thêm một gánh nặng, đó chính là không riêng gì phải tu luyện Đồng Tử Công, đồng thời còn phải tu luyện Bắc Minh thần công. Mặc dù có gia tốc gấp mười ba lần, nhưng cũng phải tu luyện gấp đôi người khác, hơn nữa toàn là nội công cao cấp rất khó tu luyện.
May nhờ Cửu Dương chân kinh không cần tu luyện thêm, nếu không thật là không biết khi nào mới có thể thành công.
Sau này từ từ tu luyện đi, bây giờ trọng điểm chú ý Hoắc Nguyên Chân không ở nơi này, hắn chú ý là rốt cục mình có thể luyện thành Hấp Tinh đại pháp hay không.
Sau khi Tam Phân Âm Dương Khí dung hợp, ba cỗ nội lực trong cơ thể như một thể, không còn tồn tại vấn đề ngưng trệ trong khi chuyển đổi nữa. Hoắc Nguyên Chấn lại thử dựa theo phương pháp tu luyện Hấp Tinh đại pháp trong Bắc Minh thần công, bắt đầu nghiên cứu môn võ học cao cấp này.
Mục tiêu vẫn là bụi cỏ nhỏ phía trước, vận công, hành khí, đưa ra lòng bàn tay, khẽ chộp ra một trảo, sau đó thu hồi.
Vù...
Một khối đất to bị Hoắc Nguyên Chấn hút trở lại, có chừng một thước vuông, vô cùng to lớn. Hắn không kịp đề phòng, chỉ có thể vung tay ngăn đỡ.
Một khối đất to lớn như vậy sau khi va phải tay cứng như sắt thép của Hoắc Nguyên Chân, lập tức vỡ tan tành ra làm nhiều mảnh.
Trong lòng không có chuẩn bị, Hoắc Nguyên Chân còn xếp chân ngồi ở chỗ đó, tránh né không kịp, trong nháy mắt làm cho mũi miệng, y phục dính đầy đất cát, toàn thân suýt chút nữa bị khối đất này vùi lấp bên dưới.
Phì phì...
Hoắc Nguyên Chân lồm cồm đứng dậy, ra sức phủi bụi đất trên y phục, miệng không ngừng phun phèo phèo. Lần này quá mức chật vật, cũng là tự mình hại mình, may là không có người khác nhìn thấy.
Bất quá hắn cũng không nén được nỗi vui mừng như điên dại trong lòng, kích động khó có thể kềm chế.
Rốt cục đã luyện thành Hấp Tinh đại pháp, tổn thất Vô Tướng Thần Công, đổi Bắc Minh thần công trước mắt còn không đáng kể gì, nhưng hết thảy đều xứng đáng. Chẳng những tu luyện được Tam Phân Âm Dương Khí, còn tu luyện được Hấp Tinh đại pháp.
Hơn nữa chỉ cần tốn thêm một ít công phu, sớm muộn cũng có thể luyện thành Bắc Minh thần công. Đến sau này, tin rằng Tam Phân Âm Dương Khí sẽ còn cường hãn hơn cả Tam Phân Chân Dương Khí khi trước.
Chỉ bất quá trước mắt vận dụng Hấp Tinh đại pháp còn chưa đủ thuần thục, mình đánh giá thấp uy lực Tam Phân Âm Dương Khí, lần đầu tiên dùng sức quá mạnh, kết quả làm cho mình chật vật như vậy.
Tốt hơn nên luyện tập một phen, khiến cho kỹ xảo khống chế Hấp Tinh đại pháp thuần thục tinh xảo, tuyệt chiêu này sẽ có trợ giúp rất lớn cho mình trong chiến đấu.
Quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân cũng không lập tức trở về chữa trị Mộ Dung Thu Vũ. Bây giờ mạo hiểm trở về chẳng những không thể cứu người, nói không chừng sẽ còn hại người.
Lần này mục tiêu Hoắc Nguyên Chân luyện tập là núi đá đối diện, những hòn đá lớn có nhỏ có kia vô cùng lý tưởng cho hắn luyện tập Hấp Tinh đại pháp.
Dùng sức hơi mạnh một chút có thể hút về hòn đá lớn cỡ nào, dùng sức hơi yếu một chút có thể hút về hòn đá lớn cỡ nào, Hoắc Nguyên Chấn thử đi thử lại rất nhiều lần, không ngại vất vả.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, mãi cho đến ban đêm, Hoắc Nguyên Chân mới coi như thu công.
Trải qua trăm ngàn lần thử, hắn tin chắc mình đã có thể vận dụng Hấp Tinh đại pháp đến mức lô hỏa thuận thanh. Mỗi một lần dùng bao nhiêu nội lực, dùng bao nhiều lực đạo, đạt tới hiệu quả thế nào, mỗi một tia mỗi một chút đều cực kỳ chính xác, mới coi như thành công.
Đến trình độ này, Hoắc Nguyên Chân cảm giác mình đã có thể đi cứu Mộ Dung Thu Vũ rồi.
Tin tưởng thời gian một ngày như thế, Mộ Dung Thu Vũ vẫn kiên trì.
Bên trong Thiên Nhai Hải Các, Mặc Lan đã khóc không còn hình dáng trước giường Mộ Dung Thu Vũ.
- Sư phó, khí tức Thu Vũ càng ngày càng yếu ớt, làm sao bây giờ? Phải chăng là muội muội sẽ chết?
An Như Sương cũng là hai mắt rưng rưng:
- Lan nhi, sinh tử có mệnh, nếu như Thu Vũ không thể qua cửa ải này, vậy cũng mạng của nó, hài tử này...
- Vì sao mạng Thu Vũ lại khổ như vậy, trước đây gia đình làm liên lụy, hiện tại muội ấy đã thoát khỏi gia đình trói buộc. Nhưng sau khi trở lại Thiên Nhai Hải Các, cơ hồ ngày nào cũng đau tim, hiện tại đã không chịu nổi mà ngã xuống, ông trời thật là không công bình.
Một ít sư tỷ muội Mộ Dung Thu Vũ bên cạnh cũng đều rơi lệ cúi đầu, cảnh tượng sinh ly tử biệt này đối với các nàng quá tàn khốc.
Hơn nữa lòng thích cái đẹp là ai ai cũng có, thứ càng xinh đẹp lại càng ít, người càng là như vậy.
Thiên Nhai Hải Các không phải là môn phái Chính đạo, nhưng trong đám đệ tử cùng lứa, Mộ Dung Thu Vũ xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất lại không có danh tiếng gì xấu trên giang hồ.
Giống như Ma giáo Ninh Uyển Quân, mặc dù là Thánh Nữ Ma giáo, vốn phải là một kẻ bại hoại, nhưng Ninh Uyển Quân cũng không có bất kỳ danh tiếng xấu nào.
Những thứ đẹp đẽ mất đi sẽ có người thương tiếc, có người đau lòng.
Nhưng nếu như là xấu xí, khó coi, dù là ngã xuống, còn bị người đạp lên mấy đạp, một thân dính đầy bùn đất cũng sẽ không có bao nhiêu người để ý.
Không ai có thể chấp nhận mất đi Mộ Dung Thu Vũ.
Mặc Lan vừa khóc vừa nói:
- Sư phụ, không phải người nói phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự là một người giỏi về sáng lập kỳ tích sao? Tại sao vào lúc này hắn lại đi, bỏ mặc Thu Vũ không để ý như vậy?
An Như Sương ngần người một chút, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Ta tin tưởng hắn sẽ không, hắn hẳn là... Hẳn là một người tốt.
Lúc này, tâm trạng Mộc Lan quá kích động, thậm chí chống đối An Như Sương một câu:
- Sư phụ không biết hắn, làm sao biết hắn là một người tốt?
Lúc này cặp mắt An Như Sương nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Mặc dù ta không biết hắn, nhưng... Thông qua cử động lời nói hắn ta có thể cảm giác được, tâm của hắn vô cùng hiền lành, cũng vô cùng tinh khiết. Hắn là loại người trọng tình nghĩa, điểm này ta khẳng định, trong lòng một người vô tình sẽ không thể nói ra lời hữu tình, cũng không thể viết ra...
An Như Sương lời còn chưa dứt, mặc dù thanh âm của nàng không lớn nhưng giọng nói rất kiên quyết, dường như nàng biết chuyện gì của Hoắc Nguyên Chân.
- ----------
Khi Hoắc Nguyên Chân vội vã chạy về phòng Mộ Dung Thu Vũ, cơ hồ toàn bộ người của Thiên Nhai Hải Các đều tụ tập tới đây.
Bởi vì An Như Sương nhận định, nếu như không có kỳ tích phát sinh, sợ rằng Mộ Dung Thu Vũ không thể kiên trì đến trời sáng.
Hoắc Nguyên Chân đẩy cửa mà vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hắn.
Mọi người cũng không nghĩ tới hòa thượng này còn có thể trở lại, trừ An Như Sương.
Ánh mắt An Như Sương dừng lại trên người của Hoắc Nguyên Chân, không nói gì, nhưng trong mắt lại sáng lên hy vọng.
Hoắc Nguyên Chân nói với đám nữ tử trong phòng:
- Các vị nữ thí chủ, bây giờ bần tăng phải cứu chữa cho Mộ Dung cô nương, không thể bị người bên cạnh quấy rầy, mời chư vị rời đi trước.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, những nữ tử này còn có vẻ không mất tin tưởng, Mộ Dung Thu Vũ đã tới nông nỗi này, còn có thể cứu được sao?
An Như Sương nhìn Hoắc Nguyên Chân, nói với các đệ tử chung quanh:
- Tất cả trở về đi thôi, lúc này chỉ có thể tin tưởng phương trượng Nhất Giới.
Mặc dù những nữ tử kia vẫn có lòng nghi ngờ Hoắc Nguyên Chân, nhưng An Như Sương đã nói như vậy, các nàng cũng không dám không nghe. Hơn nữa thoạt nhìn hòa thượng này dáng vẻ hung hăng, chắc chắn sẽ không cho phép những người khác lưu lại.
Mọi người nối đuôi rời khỏi phòng, cuối cùng duy chỉ có Mặc Lan còn có chút không được tự nhiên, có chút không yên lòng về Mộ Dung Thu Vũ, nhưng cũng bị An Như Sương dẫn theo ra ngoài.
Lúc An Như Sương ra cửa, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, người thật sự có nắm chắc trị liệu cho Thu Vũ hay không?