Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân nhìn An Như Sương, dáng dấp nữ tử này quả thật rất giống An Như Huyễn tỷ tỷ của hắn, làm cho lúc hắn đối mặt sinh lòng thân thiết, buột miệng nói:
- Nắm chắc một ít, An tỷ tỷ cứ yên tâm là được... Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức có chút không đúng.
An Như Sương nghe xong cũng ngần người một chút, nàng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chấn lại gọi mình là An tỷ tỷ, xưng hô như vậy không thích hợp lắm.
Nhưng lúc này An Như Sương cũng không thể tra cứu cái gì, hơi có vẻ nghi ngờ, có vẻ không hiểu rời đi phòng của Mộ Dung Thu Vũ.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân thầm nói thất bại, trong khoảnh khắc vừa rồi xem An Như Sương là An Như Huyễn.
Trở lại bên giường Mộ Dung Thu Vũ, đầu tiên Hoắc Nguyên Chấn thử dò xét mạch Mộ Dung Thu Vũ một cái, sau đó nghe khí tức nàng, cảm giác càng ngày càng yếu ớt.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thể Mộ Dung Thu Vũ sẽ rời đi thế gian này trong vòng nửa ngày nữa.
Thời gian không đợi người, Hoắc Nguyên Chân bất chấp những chuyện khác, đỡ thân thể Mộ Dung Thu Vũ lên.
Trên người của Mộ Dung Thu Vũ mặc y phục thật mỏng, thân thể nàng mềm nhũn có vẻ ngồi không vững. Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đi tới sau lưng Mộ Dung Thu Vũ, để cho nàng dựa vào trong ngực của mình, sau đó song chưởng dán sát vào đại huyệt trước ngực cùng Khí Hải Đan Điền nơi bụng Mộ Dung Thu Vũ.
Dán sát vào trước ngực là phải bảo vệ tâm mạch Mộ Dung Thu Vũ, dán sát vào bụng, là phải hoàn toàn hấp thu hết tất cả công lực trong cơ thể nàng.
Đầu tiên là vận chuyển nội lực, rót vào ngực Mộ Dung Thu Vũ.
Chạm vào ngọc phong cao vút của nàng, mềm mại đàn hồi kinh người, bất quá hết thảy chuyện này không nằm trong phạm vi chú ý hiện tại của Hoắc Nguyên Chân, hắn còn phải ngăn cản nội lực bản thân Mộ Dung Thu Vũ phản kháng.
Thận trọng khống chế nội lực, không thể quá mạnh, không thể thương hại tới thân thể Mộ Dung Thu Vũ, cũng không thể bị nội lực phản kháng đánh lui, trong thời gian ngắn Hoắc Nguyên Chân tạo thành thế giằng co với nội lực trong cơ thể nàng.
Trong khoảnh khắc này, tay phải hắn đặt trên Đan Điền Mộ Dung Thu Vũ trong nháy mắt thị triển Hấp Tinh đại pháp.
Lập tức nội lực Hấp Tinh đại pháp đánh trúng những nội lực đang phản kháng lại, khiến cho chúng như gặp phải khắc tinh.
Hấp Tinh đại pháp được Hoắc Nguyên Chân khống chế, từ hấp thu hơi yếu gia tăng lực độ rất nhanh, nội lực Mộ Dung Thu Vũ lập tức giống như nước thủy triều vọt vào lòng bàn tay hắn.
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân cảm nhận được ích lợi của Bắc Minh thần công, đó chính là thu nạp cùng đồng hóa.
Thì ra tu luyện Bắc Minh thần công không đơn thuần là dựa vào tu luyện đạt được, còn có thể hấp thu nội lực người khác sử dụng cho mình.
Chỉ bất quá cũng không phải là người khác có bao nhiêu nội lực, mình có thể đạt được bấy nhiêu. Tỷ như hấp thu toàn bộ nội lực một người cảnh giới Hậu Thiền viên mãn, trải qua bản thân tinh luyện thu nạp, thực tế Hoắc Nguyên Chân có thể đạt được cũng chỉ có chừng một phần mười lực lượng.
Nhưng cho dù là như vậy, nội lực Mộ Dung Thu Vũ rót vào trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân cũng giúp cho nội lực của hắn có chút tinh tiến, nội lực Bắc Minh thần công đang nhanh chóng tăng trưởng.
Ban đầu chỉ có một tia nội lực Bắc Minh thần công, trải qua lần này hấp thu không ngờ đạt tới cực hạn Hậu Thiên sơ kỳ, sắp đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ.
Mắt thấy sắp đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm giác được trong cơ thể Mộ Dung Thu Vũ sẽ không có nội lực tiết ra nữa, lực lượng đề kháng tại tâm khẩu nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không biết có cảm giác thế nào.
Công lực Mộ Dung Thu Vũ biến mất, mình có thể dùng nội lực Cửu Dương trừ độc cho nàng, nhưng đồng thời nàng cũng từ một Hậu Thiên viên mãn biến thành một người bình thường.
Đối với một người tập võ, mất đi công lực không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ thống khổ.
Mặc dù Mộ Dung Thu Vũ chẳng qua là bị hấp thu toàn bộ nội lực, sau này còn có thể tu luyện nữa, nhưng muốn đạt tới thành tựu lớn là rất khó.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quản được quá nhiều, đầu tiên Mộ Dung Thu Vũ nhất định phải sống. Cùng lắm thì sau này mình sẽ dùng nội lực của mình quán đỉnh cho nàng, thế nào cũng giúp cho nàng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Hấp thu cạn sạch nội lực Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu chậm rãi vận hành Cửu Dương chân khí, chống đỡ độc Vong Tinh hoa không chỗ nào là không có.
Hôm nay địa phương duy nhất của thân thể Mộ Dung Thu Vũ còn không bị độc xâm chiếm chính là tâm mạch, trễ hơn nửa ngày nữa, độc tố hoàn toàn xâm nhập tâm mạch, nàng sẽ hoàn toàn hết cứu.
Đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân dùng chân khí bảo vệ tâm mạch Mộ Dung Thu Vũ, sau đó nhất nhất đuổi độc tố đã mấp mé tới gần tâm mạch đi.
Bảo vệ tâm mạch có thể tạm thời trì hoãn Mộ Dung Thu Vũ không chết, chỉ là không biết lần này hành công có thể kiên trì thời gian bao lâu.
Đuổi xông độc tố gần tâm mạch, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu chú ý độc tố vận hành trong cơ thể Mộ Dung Thu Vũ.
Cẩn thận quan sát hơn nửa đêm, Hoắc Nguyên Chân cho ra một kết luận đại khái, mình xua độc một lần, có lẽ trong vòng nửa tháng độc tố sẽ không có cách nào tới gần tâm mạch, bất quá sau nửa tháng khó mà nói được.
Sau khi có được kết luận này, Hoắc Nguyên Chân cũng thở ra một hơi thật dài, như vậy chỉ cần nửa tháng trị liệu cho Mộ Dung Thu Vũ một lần, an toàn của nàng sẽ không có vấn đề gì.
Vì lý do an toàn, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát tốn nhiều sức lực xua đuổi thêm độc tố trong người nàng một lần nữa, để cho độc tố chẳng những không thể tới ở gần tâm mạch nàng, thậm chí cũng không thể tới gần cơ quan xung quanh.
Bởi vì không những phải bảo vệ tính mạng cho Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân còn muốn nàng tỉnh lại.
Chẳng qua là độc tính loại độc tố này quá mức bá đạo, mà nội lực Hoắc Nguyên Chân cũng không đủ mạnh, bất quá chỉ có thể xua đuổi, lại không thể tiêu diệt.
Xem ra giống như lời An Như Sương, muốn hoàn toàn chữa trị cho Mộ Dung Thu Vũ vẫn cần tới Tuyệt Tình Thảo.
Đầu đầy mồ hôi bận rộn một đêm, Hoắc Nguyên Chân xua đuổi thật xa phần lớn độc tố xung quanh tâm mạch Mộ Dung Thu Vũ, tin tưởng trong vòng một tháng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Mãi cho đến sáng sớm Ba Mươi tháng Mười Một, Hoắc Nguyên Chân mới hành công xong.
Nhìn lại Mộ Dung Thu Vũ, mặt nàng có vẻ hồng hào hơn trước, hô hấp cũng vững vàng không ít, nhưng vẫn không có vẻ gì là tỉnh lại.
Hoắc Nguyên Chấn rất hy vọng Mộ Dung Thu Vũ có thể tỉnh lại, nhưng bây giờ nhìn hình như là độ khó rất lớn.
Chuyện đến nước này, tựa hồ tạm thời không cần gấp như vậy, vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán mang Mộ Dung Thu Vũ về Thiếu Lâm, nhưng nếu mang về Thiếu Lâm, cũng chỉ có thể là giao cho Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y chiếu cố.
Nhưng một khi chuyện Thiên Sơn kết thúc, hai người Ninh Uyển Quân phải trở về Thiên Sơn. Một nữ tử hôn mê bất tỉnh như Mộ Dung Thu Vũ ở lại Thiếu Lâm quả thật cũng không thích hợp, cứ để cho nàng tiếp tục sống ở Thiên Nhai Hải Các đi.