Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cấm địa? Nghe thấy người này nói như thế, Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng cảm giác, sợ là chuyện lần này không đơn giản như vậy.
Hoắc Nguyên Chân gặng hỏi lần nữa, người kia nói:
- Đại Tuyết cốc đúng là cấm địa, không cho phép đệ tử bên trong giáo tiến vào, hơn nữa chỉ có một con đường đi Đại Tuyết cốc, bởi vì xung quanh toàn là ngọn núi hiểm trở, quanh năm sương mù tràn ngập. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có tuyết lở, căn bản không cách nào leo lên, cho dù là cao thủ khinh công cũng khó mà đi lên, cho nên qua nhiều năm như vậy, Đại Tuyết cốc vẫn rất thần bí.
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua bất cứ chuyện gì liên quan tới Đại Tuyết cốc sao?
Người này suy nghĩ một chút mới nói:
- Tựa hồ tiểu nhân cũng có nghe nói quái vật bên trong Đại Tuyết cốc, vô số quái vật. Chính là vì phòng ngừa những quái vật này từ bên trong đi ra, cho nên Đại Tuyết cốc mới phong bế quanh năm, không được ra vào.
Nghe thấy người này nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân có chút khó có thể tin, trên thế giới này hắn không nên có tiên ma quỷ quái gì đó tồn tại, tại sao có thể có quái vật?
Người này vừa nói như vậy, Nhất Đăng bên cạnh nói:
- Phương... Phương huynh, ta cũng từng nghe nói qua, nói bên trong Thiên Sơn Đại Tuyết cốc có quái nhân lớn vô cùng, toàn thân trắng như tuyết, lực mạnh vô cùng, kết đội thành đoàn, chỉ bất quá ta cũng chỉ là nghe thấy, cũng không từng chính mắt nhìn thấy.
Nghe thấy Nhất Đăng miêu tả, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có một ấn tượng mơ hồ, nhớ lại một bí ẩn tiền kiếp, chẳng lẽ thật sự có loại sinh vật này tồn tại sao?
Nói đến chỗ này, Hoắc Nguyên Chân lại cặn kẽ hỏi thăm một ít tình huống liên quan tới nội bộ Thiên Sơn Ma giáo, người này không chút giấu giếm nhất nhất hồi đáp.
Hỏi một hồi cũng không hỏi ra được chuyện gì từ trong miệng người này, Hoắc Nguyên Chân để cho y rời đi.
Sau khi người này đi, Nhất Đăng hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, e rằng trong Thiên Sơn Đại Tuyết cốc này sẽ có nguy hiểm...
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Bần tăng biết có nguy hiểm, nhưng ta cảm thấy nhất định phải đi Đại Tuyết cốc này một chuyến.
Theo càng ngày càng nhiều lão ma tái hiện giang hồ, Hoắc Nguyên Chân mơ hồ cảm giác được sợ rằng trên giang hồ sẽ có đại sự phát sinh. Những bộ hạ cũ ngày xưa của Đinh Bất Nhị xuất hiện, phải chăng có nghĩa là ngày mà Đinh Bất Nhị trùng hiện giang hồ cũng không xa?
Mình hoàn thành ba nhiệm vụ Hệ Thống là có thể hoàn tục, nhưng không có nghĩa là mình có thể hoàn toàn từ giã giang hồ này. Cho dù hoàn tục, những người bên cạnh cũng có muôn vàn liên hệ cùng giang hồ, rất nhiều chuyện thị phi không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có lẽ sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, mình không thể không chống lại một ít nhân vật trong truyền thuyết. Thay vì đến lúc đó ứng phó không kịp, không bằng bây giờ lập tức bắt đầu truy tìm chân tướng sự tình, chuẩn bị cho tương lai.
Mạc Thiên Tà biết rõ bên trong Thiên Sơn đã có rất nhiều cao thủ, còn cố ý đi Đại Tuyết cốc, có thể thấy được nhất định nơi đó có chuyện vô cùng quan trọng.
Hơn nữa võ học trên ba chiếc Thánh Hỏa lệnh cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân hết sức động lòng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đã quyết, Nhất Đăng hỏi:
- Vậy lúc nào chúng ta động thân?
Hoắc Nguyên Chân nhìn Nhất Đăng nói: - Ta thay đổi chủ ý rồi, lần này ta sẽ đi một mình.
- Một mình sư huynh đi sao, như vậy sao được?
Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Vốn ta đã đáp ứng Mạc Thiên Tà là hai người cùng nhau tới đó, nhưng rất rõ ràng Mạc Thiên Tà che giấu một ít chuyện đối với ta, trong Đại Tuyết cốc có nguy hiểm, chúng ta không thể cùng nhau tới đó. Nếu sớm biết như vậy, không bằng ta đi cùng trưởng lão Vô Danh còn nắm chắc hơn một chút. Hiện tại đệ hãy trở lại Thiếu Lâm, ta tranh thủ trong vòng một tháng sẽ ra.
Hoắc Nguyên Chân nói thời hạn này là nghĩ đến trong vòng một tháng còn phải đi chữa trị cho Mộ Dung Thu Vũ, cho nên trong vòng một tháng bất kể thế nào hắn cũng phải ra ngoài.
Nhất Đăng còn muốn giải thích, Hoắc Nguyên Chân lại nói với lão:
- Không cần phải nói, đệ phải biết rằng cho dù đệ đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, bàn về năng lực bảo vệ tính mạng, đệ cũng không bằng ta. Hơn nữa đệ cứ yên tâm, trước khi vào Đại Tuyết cốc nhất định ta sẽ điều tra rõ đã xảy ra chuyện gì, tuyệt sẽ không mạo hiểm xông vào bừa bãi.
Hoắc Nguyên Chân nói đến điểm này, ngược lại Nhất Đăng không còn gì có thể nói. Quả thật bản lãnh phương trượng khiến cho người ta không thể nhìn thấu, thường xuyên có hành động ra ngoài dự liệu của mọi người, trong lòng Nhất Đăng vẫn cho là bản lãnh phương trượng cao hơn mình.
Thấy Nhất Đăng không nói gì nữa, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hiện tại để có thể quay trở về, sau đó Kim Nhãn Ưng còn phải trở lại đón ta, bởi vì bất cứ lúc nào ta cũng có thể phải rời đi Thiên Sơn.
- Vậy lão nạp sẽ trở về một mình thôi, để cho Kim Nhãn Ưng ở lại chỗ này, tránh cho lúc phát sinh nguy hiểm ứng phó không kịp.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm gì, ta sẽ không lập tức tiến vào tổng đàn Ma giáo, sau một ngày ta mới vào, khi đó Kim Nhãn Ưng cũng đã trở lại.
Rốt cục Nhất Đăng cũng đáp ứng, ngồi Kim Nhãn Ưng trở về.
Hoắc Nguyên Chân nói là lời thật, hắn cũng sẽ không lập tức tiến vào Ma giáo, hắn cần tìm một chỗ kín đáo trước hết tu luyện khinh công trên Thánh Hỏa lệnh thứ hai, lên cấp Nhất Võ Độ Giang.
Sau khi Nhất Đăng đi rồi, Hoắc Nguyên Chân tìm một sơn cốc cực kỳ kín đáo, thi triển khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân chạy một đoạn, sau đó tìm được một đống tuyết, ngồi vào giữa lòng tuyết.
Thân mang nội lực chí dương, Hoắc Nguyên Chân cũng không úy kỵ chút giá rét này, sau khi ngồi xếp bằng bèn lấy ra Thánh Hỏa lệnh thứ hai.
Sở dĩ vào lúc khẩn yếu quan đầu này còn phải tu luyện Thanh Hỏa lệnh thứ hai, chính là vì Hoắc Nguyên Chân phòng ngừa gặp phải nguy hiểm ở trong Đại Tuyết cốc, có thể bằng vào khinh công Trường Hồng Quán Nhật này bảo vệ tính mạng.
Sau khi lấy Thánh Hỏa lệnh ra, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Phát hiện Thanh Hỏa lệnh, có thể lên cấp Nhất Vì Độ Giang của túc chủ, cần không ngừng tu luyện hai mươi bốn giờ, có lập tức bắt đầu lên cấp hay không?
- Lên cấp!
Sau khi Hoắc Nguyên Chấn lựa chọn lên cấp, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện, mặc cho Hệ Thống tự động lên cấp môn công phu này.
Lần này tu luyện hết một ngày một đêm, Bắc Minh thần công vốn đạt tới Hậu Thiên sơ kỳ đỉnh phong bất ngờ đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ, mang lại cho Hoắc Nguyên Chân một vui mừng nho nhỏ.
Dĩ nhiên nội lực Hậu Thiên trung kỳ đối với Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân hôm nay cũng không đáng kể gì, nhưng thêm một phần thực lực vẫn là chuyện tốt.
Hoắc Nguyên Chân còn chưa chân chính sử dụng qua Tam Phân Âm Dương Khí này, nhưng quan sát bên trong cơ thể, luồng khí vốn là màu vàng kia hôm nay có một ít biến hóa, trong màu vàng chợt có từng tia khí tức màu xanh chảy xuôi, lúc ẩn lúc hiện.
Đó là hiệu quả do nội lực Bắc Minh dung hợp bên trong Cửu Dương chân kinh cùng Đồng Tử Công, bây giờ trong cơ thể của mình là dương thịnh âm suy. Lúc nào Bắc Minh thần công đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, suy đoán sẽ sánh ngang cùng Cửu Dương chân kinh. Mà mặc dù Đồng Tử Công cũng thuộc về nội công chí dương, nhưng lại có lực điều hòa hùng mạnh, rất có ích cho việc cân bằng âm dương.
Bắc Minh thần công đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ không bao lâu, đã đủ hai mươi bốn giờ, Hệ Thống cũng hoàn thành lên cấp Nhất Võ Độ Giang, trở thành Trường Hồng Quán Nhật mà Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi.
Sau khi lên cấp hoàn thành, ngẩng đầu nhìn lên trời, Kim Nhãn Ưng đã quay trở lại Thiên Sơn, hiện tại đang bay quanh quẩn trên đầu mình.
Trong lòng kêu gọi Kim Nhãn Ưng. Hoắc Nguyên Chân cho nó một mệnh lệnh.
Kim Nhãn Ưng lập tức đáp xuống, đến cách đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân ước chừng mười lăm trượng, đột nhiên lướt ngang về phía trước, tốc độ rất nhanh.
Mà lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng từ trong đống tuyết nhảy lên một cái, thân thể bay lên không gần mười trượng, gần như là bay về phía trước song song với Kim Nhãn Ưng.
Trường Hồng Quán Nhật, nhảy một cái trăm trượng, trong khoảnh khắc này tốc độ lao tới của Hoắc Nguyên Chân không kém gì Kim Nhãn Ưng, thậm chí đồng thời vượt qua khoảng cách trăm trượng.
Hoắc Nguyên Chấn hưng phấn muốn lớn tiếng hoan hô, đây mới thật sự là khinh công tuyệt đỉnh, đây mới là cảm giác bay lượn.
Giống như nếu một người ngồi phi cơ sẽ không thể hội được cảm giác bay lượn. Bằng vào năng lượng bản thân thi triển khinh công như vậy, mới thật sự giống như bay lượn.
Khuyết điểm duy nhất chính là giống như thân pháp Càn Khôn Đại Na Di, tiêu hao nội lực không ít.
Bất quá bấy nhiêu là đủ rồi, đến thời khắc mấu chốt thi triển một chiêu Đại Na Di tránh ra, sau đó lại thi triển Trường Hồng Quán Nhật bỏ chạy, trong thiên hạ sợ là chỉ có Tiên Thiên viên mãn mới có thể so đấu tốc độ với mình.
Tỷ thí cùng Kim Nhãn Ưng một chút, Hoắc Nguyên Chân lại để cho Kim Nhãn Ưng bay lên không, còn hắn sửa sang chính lý một chút, chuẩn bị đi tổng đàn Ma giáo.
Hai ngày trước...
Sau thánh điện giáo chủ Ma giáo, có một con đường dẫn thẳng từ trên cao xuống thấp.
Con đường này đi tới chừng mười mấy dặm, rốt cục tới trước một vực sâu.
Đứng bên bờ vực dõi mắt nhìn xuống, biển mây sôi trào, sương mù lượn quanh, phía dưới vực sâu không thấy đáy.
Từng trận gió rét thấu xương từ phía dưới vực thổi lên, dường như phía dưới chính là Cửu U địa ngục.
Tám người xếp hàng mà đứng bên bờ vực.
Trong đó hai người đứng ở chính giữa, là hai lão nhân tóc bạc hoa râm, tinh thần quắc thước, hai mắt như điện, một người trong đó chính là Lý Dật Phong Hoắc Nguyên Chân đã gặp.
Mà đứng sóng vai cùng Lý Dật Phong chính là Hữu Kiếm Thị Lý Lưu Vân nổi danh cùng lão.
Sau lưng hai người đều đeo trường kiếm cổ kính, vỏ kiếm đã có vẻ hơi hư hại, nhìn qua đã rất cổ xưa.
Bên cạnh hai người bọn họ, Bất Tử Đạo Nhân, Khô Mộc hòa thượng, Niệm Từ ni cô cùng với Chu Cẩn cũng ở đây.
Ngoài ra còn có hai người, một người một thân áo trắng, một người một thân áo đen, trắng mặt trắng như giấy, đen mặt như đen như than, đôi mắt cả hai đỏ như máu, cầm Khốc Tang bỏng trong tay, chẳng khác nào Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết.
Lý Dật Phong nhìn những người này, sau đó nói với Lý Lưu Vân:
- Huynh đệ, hẳn là hôm nay không sai.
Lý Lưu Vân vuốt râu:
- Dĩ nhiên sẽ không sai, chúng ta chờ đợi ngày này đã một trăm năm, đếm từng ngày từng giờ chỉ vì giờ phút này, làm sao sai được?
Lý Dật Phong gật đầu một cái, sau đó với nói Hắc Bạch Vô Thường:
- Hai vị, đã tới Thánh giáo, hắn các ngươi đã hiểu làm cái gì, một hồi chúng ta sẽ phải đi xuống từ nơi này, đi tới Đại Tuyết cốc, trong này nguy hiểm trùng trùng, các người đã nghĩ kỹ chưa? D
Bạch Vô Thường phát ra một trận cười quái dị hết sức âm lãnh:
- Lý huynh nói đùa, hai huynh đệ chúng ta từ Ác Nhân cốc chạy tới nơi này chính là vì chuyện này. Các ngươi đợi trăm năm, chẳng lẽ chúng ta không phải đợi trăm năm sao? Vì báo đáp đại ân Huyết Ma đại nhân năm đó, dầu sôi lửa bỏng tuyệt không hai lời.
Lý Dật Phong bật cười ha hả, sau đó nhìn Bất Tử Đạo Nhân nói:
- Đạo huynh, những người đó có đến hay không?
Bất Tử Đạo Nhân gật đầu nói:
- Lý huynh yên tâm, những năm gần đây đã tìm đủ tổng cộng mười nhân tuyển thích hợp, trước đó vài ngày ta cũng tìm được nhân tuyển thích hợp cuối cùng. Người này ngơ ngơ ngác ngác hai ba mươi năm, sau khi biết tình huống của mình mừng rỡ như điên, đáp ứng nhất định sẽ đi tới nơi này trong vòng một tháng.
Lý Dật Phong gật đầu:
- Có lẽ những nhân tuyển này sẽ tới, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ tiết lộ tin tức, tương lai một tháng tới, chỉ sợ trong Đại Tuyết cốc này sẽ hết sức náo nhiệt.
Nghe thấy lời của Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân cười nói:
- Đại ca, huynh quá lo lắng rồi, không cần biết bọn chúng tới bao nhiêu người, tới càng nhiều càng tốt, vừa hay để cho bọn chúng chứng kiến uy thế của Thánh giáo sắp sửa chấn hưng.
Dừng một chút, Lý Lưu Vân tiếp tục nói:
- Kẻ duy nhất cần lo lắng cũng chính là Mạc Thiên Tà, người này tuyên bố dẫn về sứ giả Ba Tư Thánh giáo, thật ra chính là định dọa lại chúng ta, độc chiếm cơ hội lần này. Bất quá hôm nay có tám người chúng ta ở đây, cho dù Mạc Thiên Tà mang người của Ba Tư tới, cũng sẽ cho bọn chúng chỉ có tới chớ không có lui.
Lý Lưu Vân nói xong, quay đầu lại nhìn Khô Mộc hòa thượng cùng Niệm Từ ni cô:
- Hai vị, hôm nay trở lại Thánh giáo, cảm giác như thế nào?
Khô Mộc hòa thượng nhìn Lý Lưu Vân một cái:
- Lão cũng không phải là mới vừa trở lại Thánh giáo giống như chúng ta hay sao?