Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lần trước Chu Cẩn đại chiến cùng Hoắc Nguyên Chân, bị Tam Phân Chân Dương Khí gây thương tích, lợi dụng Huyết Sắc thân pháp bỏ chạy, ở một chỗ tu dưỡng nhiều ngày mới miễn cưỡng trở lại tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn.
Trải qua trị liệu vài lần, thân thể đã Chu Cẩn bình phục, cũng miễn cưỡng giữ được công lực, nhưng so với thời kỳ toàn thịnh vẫn còn kém một bậc, hơn nữa cả đời này không còn khả năng tiến thêm.
Vốn là trong những người này, thực lực Chu Cẩn thuộc hàng dưới chót, hiện tại lại càng tụt lại khá xa so với những người khác, Lý Dật Phong có chút không yên lòng cho nên mới hỏi thêm một câu.
Chu Cẩn cười khổ một tiếng:
- Lý huynh không cần lo lắng quá mức, lần này ý nghĩa trọng đại, sau khi các người hoàn thành nhiệm vụ có thể tu dưỡng một thời gian là tốt rồi. Nhưng Chu mỗ cũng sẽ không cam lòng tụt lại phía sau, sống hơn một trăm tuổi cũng đã đủ rồi, dù là Chu Cẩn bỏ mình cũng sẽ không liên lụy mọi người.
Lý Dật Phong không lên tiếng, chẳng qua là vỗ vỗ vai Chu Cẩn bả, sau đó quay đầu lại nhìn mọi người nói:
- Nếu mọi người không có dị nghị gì, vậy chúng ta bắt đầu vào cốc đi, sớm đi tới địa điểm cuối cùng, chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi nhân tuyển cuối cùng nổi bật xuất đầu lộ diện.
Mọi người rối rít gật đầu, cùng nhau đi về phía trước, đi tới bên bờ vực.
Nơi này sương mù quá dày, bên ngoài mấy thước cũng không thể thấy được bằng mắt thường. Lúc đi gần tới bờ vực mới nhìn thấy, trên bờ vực có hai sợi xích sắt buộc vào hai chiếc cọc sắt.
Lý Dật Phong xem thử xích sắt kia:
- Xích sắt này ở chỗ này đã mấy trăm năm, trăm năm trước chúng ta từng xuống qua một lần, hôm nay lại phải xuống dưới.
Nói tới đây lão quay sang Lý Lưu Vân:
- Huynh đệ, phía dưới tuyết cốc cự nhân vô số, còn có những thứ nguy hiểm khác. Người nào xuống trước nhất định phải có thực lực đủ mạnh, cho nên hai huynh đệ chúng ta cùng nhau xuống, mở đường cho mọi người.
Lý Lưu Vân ngạo nghễ cười nói:
- Tự nhiên như vậy.
Lý Dật Phong lại nhìn Bất Tử Đạo Nhân nói:
- Đạo huynh, đã chuẩn bị đồ chống lạnh xong chưa?
Bất Tử Đạo Nhân giơ một cái bao to trong tay lên:
- Yên tâm đi, đã chuẩn bị xong hết thảy, mỗi người đều có áo da, áo bông chống lạnh, còn có rượu, còn có thật nhiều đá lửa, mặc dù không đến nỗi hoàn toàn chống đỡ giá rét, nhưng chúng ta sẽ không chết vì đóng băng.
Lý Dật Phong gật đầu lia lịa, tỏ vẻ hài lòng, sau đó nói với những người khác:
- Sau khi hai người chúng ta đi xuống, các ngươi lập tức đuổi theo, ngàn vạn lần không nên để khoảng cách quá xa, nói không chừng địa phương nào đó bên dưới sẽ có nguy hiểm. Năm đó chúng ta đi theo Đại nhân tới nơi này cũng đã thấy tận mắt, các ngươi ngàn vạn lần không thể khinh thường, dù là người khinh công tuyệt đỉnh, chạy loạn cũng sẽ lạc đường.
Lần này, tất cả mọi người bao gồm Hắc Bạch Vô Thường đều rối rít gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân căn dặn xong xuôi, mỗi người nắm lấy một sợi xích bắt đầu tuột xuống dưới vực, rất nhanh đã biến mất trong sương mù không thấy bóng dáng.
Hai người bọn họ đi xuống ước chừng năm phút, xích sắt phía dưới chợt rung một cái, Khô Mộc hòa thượng cùng Niệm Từ lão ni cũng đi xuống theo.
Kế tiếp chính là Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng là Bất Tử Đạo Nhân cùng Chu Cẩn nối đuôi xuống.
- ----------
Thiên Sơn vào tháng Mười Hai băng hàn thấu xương, gió tuyết thổi hết trận này tới trận khác, dường như không có lúc nào ngừng nghỉ.
Hoắc Nguyên Chân thừa dịp bóng đêm, thận trọng lẻn vào trong tổng đàn Ma giáo.
Nhưng khi hắn tới đây lại kinh ngạc phát hiện, bên trong Ma giáo đề phòng vô cùng lơi lỏng.
Thậm chí có thể nói bên trong Ma giáo căn bản cũng không có đề phòng, giữa gió tuyết mịt mờ duy chỉ có cửa chính có hai tên thủ vệ. Hoắc Nguyên Chân quan sát một hồi, hai tên thủ vệ kia cũng vào phòng nghỉ ngơi.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, sau khi vào tổng đàn Ma giáo, bên trong ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Mặc dù trong rất nhiều phòng đều có lên đèn, cũng có tiếng người nói chuyện, nhưng những người đó không có một ai bước ra ngoài.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân nghe thấy bên trong rất nhiều gian phòng đều đang uống rượu so quyền, người bên trong quả thật không ít.
Duy nhất một lần nhìn thấy một người đi ra, chính là đi tiểu tiện, sau khi vội vội vàng vàng giải quyết xong lập tức chạy về cũng không ngẩng đầu lên, dường như e sợ thấy xung quanh có người.
Đối với tình huống như thế, Hoắc Nguyên Chân hết sức không hiểu vì sao bên trong Ma giáo ngay cả một chút để phòng cũng không có?
Hắn không cho là gió tuyết là lý do bọn họ lười biếng, nhất là vào lúc Mạc Thiên Tà tuyên bố muốn đánh trở về như lúc này.
Chuyện duy nhất có thể suy đoán chính là bọn họ không muốn phòng ngự, mặc cho người xuất nhập tự do.
Chẳng lẽ bọn họ không lo rằng Mạc Thiên Tà sẽ trở về quấy rối hay sao?
Hoắc Nguyên Chân không hiểu có chuyện gì, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không thể quay đầu trở về.
Dựa theo trên bản đồ chỉ dẫn, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ tiến về phía sau.
Đi được một hồi, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, phía sau lại có người đến.
Vội vàng núp vào, Hoắc Nguyên Chân ẩn thân phía sau một gốc cây, lặng lẽ nhìn ra ngoài quan sát.
Chỉ thấy sau lưng không xa, một đám người đang vội vàng chạy tới, nhìn qua có chừng hơn mười người.
Đi phía trước là một thiếu niên một thân áo đen, bên cạnh y có hơn mười cao thủ Tiên Thiên hộ vệ thật chặt, nhìn chăm chú xung quanh không ngớt như lâm đại địch.
Nhưng bên trong Ma giáo vẫn không ai đi ra ngăn lại, những người này có nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp tục đi tới.
Bọn họ đều không nói gì, đi ngang qua bên người Hoắc Nguyên Chân không xa, cũng không phát hiện hắn đang ẩn thân trong tối.
Nhìn phương hướng những người này đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân không khỏi giật mình kinh hãi, không ngờ rằng bọn họ cũng chạy tới tận cùng tổng đàn Ma giáo, dựa theo bản đồ Mạc Thiên Tà cho mình, bọn họ cũng đi Đại Tuyết cốc.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân có điều băn khoăn với chuyện đi Đại Tuyết cốc, dù sao dù sao không biết rõ ràng tình huống vẫn đường đột đi sẽ có chút mạo hiểm. Những người này cũng đi Đại Tuyết cốc, nhất định là biết cái gì, có lẽ đi theo phía sau bọn họ sẽ biết thêm được một số chuyện.
Quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ đi theo sau lưng những người này, đi tới phía sau tận cùng của Ma giáo.
Trên đường đi thông suốt không trở ngại, thậm chí Hoắc Nguyên Chân thấy nơi xa có người đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy đám người này lập tức chạy trở về, không dám kêu lên một tiếng.
Trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, hắn vẫn đi theo xa xa những người này, đi tới phía sau thánh điện giáo chủ.
Trong đêm gió tuyết, vực sâu xuất hiện trước mặt, bước chân những người này cũng chậm lại, thậm chí có người đánh đá lửa lên, lần mò tiến về phía trước trong gió tuyết, dần dần nhích tới gần vực sâu kia.
Đến bên miệng vực tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm được xích sắt trên miệng vực, thiếu niên kia nói:
- Vương thúc, phải chăng là chỗ này?