Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Thiếu gia, hẳn không sai được, dựa theo năm đó người kia từng nói, chỉ cần chúng ta tìm được xích sắt dẫn xuống vực sâu, coi như đã tìm đúng địa phương.
- Thật tốt quá, bản thiếu gia những năm qua vất vả tu luyện tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chỉ vì chờ đợi ngày này, Vương thúc, nếu như lần này ta thành công, ngày sau chúng ta cùng hưởng vinh hoa.
Lão nhân gọi Vương thúc là một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, lúc này cười khổ một tiếng nói:
- Thiếu gia, ngàn vạn lần không thể khinh thường, bây giờ chúng ta chẳng qua là tìm đúng địa phương, cuối cùng có thể thành công hay không còn rất khó nói. Nào, mặc áo da dê này vào trước đi, nghe nói phía dưới có thể rét chết người.
Thiếu niên kia mặc xong y phục, sau đó nhận lấy một bầu rượu uống vài hớp:
- Không sợ, thiếu gia ta đã là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là một chút lạnh lẽo đã đáng kể gì.
Sau khi uống vài hớp rượu, thiếu niên kia lại hỏi:
- Ai sẽ xuống trước?
Vương thúc nói:
- Thuộc hạ sẽ đoạn hậu cho thiếu gia, để cho bọn chúng xuống trước.
Dứt lời, những người áo đen kia bắt đầu nối đuôi nhau theo xích sắt trèo xuống.
Những người này xuống một lần hai người, đến cuối cùng còn lại một mình tên Vương thúc kia.
Vương thúc thấy tất cả đã xuống, thu thập một chút, sau đó một mình đi tới chỗ xích sắt, men theo xích sắt bắt đầu trèo xuống.
Mới vừa đi xuống không tới năm thước, Vương thức đột nhiên cảm giác phía trên có động tĩnh, không tự chủ được ngừng lại.
Lão muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trong đêm tối lại thêm sương mù dày đặc, làm sao có thể thấy rõ.
Đang chuẩn bị tiếp tục trèo xuống, thình lình bên trên có một cỗ hấp lực cực mạnh truyền tới.
Cỗ hấp lực này hết sức hùng hậu, Vương thúc chỉ cảm giác thân thể của mình không tự chủ được bị hút lên trên, cố gắng giãy giụa vẫn không cách nào thoát khỏi.
Nhất thời sợ tới nỗi hồn bất phụ thể, Vương thúc nắm chặt xích sắt, nhưng lực lượng kia quá lớn, thân thể của lão vẫn bị kéo đứng thẳng lên.
Xích sắt lạnh lẽo lại trơn trượt, Vương thúc dốc hết sức mình vẫn không thể trụ lại, rốt cục hú lên quái dị, hai tay buông ra, thân thể bị cỗ hấp lực kia lăng không hút lên trên.
Lúc Vương thúc bị cỗ hấp lực khổng lồ kia hút lên, cũng đã biết mình không thể làm gì.
Không nghi ngờ chút nào, người phía trên hạ thủ đối với mình là một lão nhân.
Đối phó người như vậy, không nên vọng tưởng có thể giấu giếm cái gì, cân nhắc làm sao có thể giữ được tánh mạng mới là đúng đắn.
Khi lão bị cỗ hấp lực kia hút đến miệng vực, quả nhiên đã xác nhận phỏng đoán. Trên miệng vực là một lão nhân diện mạo hung dữ, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, tay phải đang xòe ra nhắm vào Vương thúc, kéo thẳng tới trước mặt lão.
Vương thúc bỏ qua bất kỳ chống cự gì, mãi cho đến trên bờ vực, lão nhân kia mới buông tay, Vương thúc rơi xuống trước mặt lão chừng một thước.
- Tiền bối, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi, vãn bối nhất định biết gì nói nấy.
Vương thúc hạ mình rất thấp, không dám ngẩng đầu nhìn lão nhân đối diện. Ai biết những lão quái vật hỉ nộ vô thường này có tật xấu gì, vạn nhất cho mình một chiêu trừng phạt, lúc ấy muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Lão nhân kia cất giọng khàn khàn hỏi:
- Lão phu hỏi người, trong Đại Tuyết cốc này rốt cục xảy ra chuyện gì? Các ngươi tới nơi này làm gì, nói cặn kẽ cho ta nghe.
Vương thúc gật đầu lia lịa:
- Tiền bối yên tâm, là như vậy, nghe nói trong Đại Tuyết cốc này có Hóa Huyết Ma công, truyền thừa của Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị trăm năm trước. Thiếu gia chúng ta được nhận định là một trong nhân tuyển thích hợp tu luyện Hóa Huyết Ma công, cho nên mới chạy tới vào lúc này. Bởi vì truyền thừa Hóa Huyết Ma công sẽ hoàn thành ở nơi này trong tháng Mười Hai.
- Truyền thừa Hóa Huyết Ma công?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân rung động, truyền thừa Hóa Huyết Ma công, phải chăng có nghĩa là truyền nhân Huyết Ma sắp sửa xuất thế?
Hai loại tuyệt học của Đinh Bất Nhị, Huyết Ảnh thần công cùng Hóa Huyết Ma công, trong đó Huyết Ảnh thần công là nhất mạch truyền thừa, chỉ có truyền nhân Huyết Ma mới có thể có, mà Hóa Huyết Ma công lại là do Đinh Bất Nhị sáng lập ra, không thuộc về truyền thừa Huyết Ma.
Cho nên nói muốn truyền thừa cũng là truyền thừa Huyết Ảnh thần công, không phải là truyền thừa Hóa Huyết Ma công.
Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân tỏ ra không hiểu hỏi Vương thúc kia:
- Thiếu gia các ngươi là nhân tuyển duy nhất hay sao?
- Không phải vậy, nghe nói những năm qua, bọn thủ hạ Đinh Bất Nhị tìm kiếm nhân tuyển thích hợp tu luyện Hóa Huyết Ma công khắp nơi, dường như có chừng mười người được chọn là nhân tuyển thích hợp. Đến lúc này ở nơi này, chỉ cần công lực đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, đều có cơ hội thừa kế Hóa Huyết Ma công.
- Mười nhân tuyển? Những người này đều sẽ thừa kế Hóa Huyết Ma công sao?
- Chuyện này vẫn bối không rõ lắm, nhưng vẫn bối suy đoán có cơ hội lấy được môn thần công này, tin tưởng sẽ không ai chịu bỏ qua.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, bằng vào danh tiếng lớn như thế của Hóa Huyết Ma công cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng, có cơ hội này không tranh thủ mới là chuyện lạ.
Sau đó Hoắc Nguyên Chân lại hỏi thăm lão nhân một ít tình huống, biết được trong Đại Tuyết cốc vô cùng giá rét, người đi vào cần các loại biện pháp giữ cho ấm.
Điểm này Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, nội lực chí dương hộ thân của hắn còn chưa gặp phải giá rét khiến cho hắn không có cách nào chịu được.
Hỏi tới đây, Vương thúc đã không còn chuyện gì khác nói cho Hoắc Nguyên Chân nữa, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, dứt khoát chỉ điểm vào nhuyễn ma huyệt Vương thúc, sau đó ném lão vào một chỗ yên tĩnh.
Huyệt đạo mười hai canh giờ sau tự động giải khai, Hoắc Nguyên Chân coi như là hạ thủ lưu tình.
Vốn hắn còn có chút do dự đối với chuyện có vào Đại Tuyết cốc hay không, nhưng lần này hắn nhất định phải đi xuống.
Bất kể thế nào cũng phải ngăn cản có người lấy được truyền thừa Hóa Huyết Ma công.
Giang hồ hiện tại, chỉ cần Hoắc Nguyên Chân bằng lòng với hiện trang, cơ hồ không ai có thể làm gì được hắn. Thiếu Lâm có Vô Danh trấn giữ, còn có hồng nhan si tâm Đông Phương Tình, hơn nữa thực lực của hắn cũng đang tăng trưởng nhanh chóng, rất có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống, tiền đồ thật tốt.
Có thể nói, người có thể phá hư tình huống Hoắc Nguyên Chân bây giờ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó uy hiếp của Đinh Bất Nhị chính là hàng đầu.
Mặc dù Định Bất Nhị trăm năm không ra, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin chắc lão còn sống, chỉ là vì nguyên nhân nào đó cho nên vẫn chưa xuất hiện.
Hoắc Nguyên Chân không biết nguyên nhân này là cái gì, nhưng lần này, rất có thể truyền thừa Hóa Huyết Ma công chính là bước mấu chốt giúp cho Đinh Bất Nhị hiện thế, theo bản năng Hoắc Nguyên Chân muốn phá hỏng chuyện này.
Truyền thừa Hóa Huyết Ma công sẽ kết thúc trong tháng Mười Hai, nói cách khác chỉ cần trong vòng một tháng này, Hoắc Nguyên Chân có thể ở trong Đại Tuyết cốc ngăn cản mười người thích hợp tu luyện Hóa Huyết Ma công, vậy coi như hắn thành công.
Không còn nhận tuyển nào khác, xem Hóa Huyết Ma công còn có thể truyền cho ai được.
Hoắc Nguyên Chân không biết hôm nay đã có bao nhiêu người tiến vào Đại Tuyết cốc, nhưng trước mình đã có một người tiến vào Đại Tuyết cốc. Đó là một người thích hợp, nhất định mình phải đi xuống, dù là không giết y cũng phải phế trừ võ công y, hút sạch nội lực của y. Không phải Vương thúc đã nói đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có thể được truyền thừa sao, vậy hãy làm cho y không còn cảnh giới Tiên Thiên, cứ như vậy dù thích hợp cũng trở thành không thích hợp.
Sau khi quyết định như vậy, Hoắc Nguyên Chân thấy bốn bề vắng lặng, liền đi tới trước xích sắt kia, nắm lấy xích sắt chậm rãi tuột xuống.
Theo xích sắt đi xuống, rất nhanh Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác như tiến vào tiên cảnh, xung quanh toàn là mây mù, tầm nhìn không rõ.
Hoắc Nguyên Chân không xuống quá nhanh, bởi vì vừa rồi Vương thúc kia không xuống, những người xuống trước nhất định sẽ cảnh giác, nói không chừng sẽ mai phục ở xung quanh, yên lặng theo dõi biến hóa.
Nếu như xuống quá nhanh vạn nhất bị địch nhân công kích, quả thật là không tốt.
Bây giờ thân phận Hoắc Nguyên Chân là một lão nhân, hắn cũng không muốn đường đột thi triển thủ đoạn Kim Chung Tráo vốn là tiêu chí của phương trượng Thiếu Lâm, tốt nhất là không nên bại lộ thân phận.
Sợi xích sắt này dài ngoài dự liệu, Hoắc Nguyên Chân xuống dưới chừng năm phút, cảm giác đã qua trăm trượng, lúc này mới cảm thấy có vẻ như đang tới gần mặt đất.
Hơn nữa vách đá này bóng loáng như gương, băng tuyết bao trùm, căn bản không phải dựa vào khinh công có thể lên xuống được, khó trách nhiều năm qua không ai có thể đi vào Đại Tuyết cốc.
Hoặc là có người đi vào, nhưng lại không cách nào đi ra.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân phát giác càng đi xuống dưới, liên lạc giữa mình và Kim Nhãn Ưng càng yếu ớt. Lúc gần tới đáy vực, đã hoàn toàn không cảm giác được Kim Nhãn Ưng tồn tại.
Tình huống như thế cũng xuất hiện qua lúc cùng La Thái Y ở trong sơn cốc, không nghĩ tới đến nơi này xuất hiện lần nữa.
Mất đi Kim Nhãn Ưng trên không tiếp viện, Hoắc Nguyên Chân đã không có đường lui, chỉ có một đường duy nhất đi tới.
Lúc này đã có thể lờ mờ thấy được đáy vực bên dưới, đột nhiên có một luồng ánh sáng lóe lên bên dưới, dường như có người võ lâm vừa đánh đá lửa.
Ánh sáng lóe lên chừng vài cái, sau đó tắt mất.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảnh giác, hắn không hiểu ý cụ thể, nhưng đây hắn là một loại ám hiệu.
Có lẽ là người phía dưới cho là Vương thúc thật lâu không tới dưới, trong lòng nghi ngờ cho nên dùng ám hiệu thử dò xét. Dù sao lúc mình đi xuống sẽ khiến cho xích sắt lay động, chắc chắn người phía dưới biết phía trên có người xuống.
Tính toán một chút, thấy còn cách mặt đất bên dưới chừng sáu bảy trượng, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên thả tay ra, từ trên không rơi xuống.
Sau khi rơi xuống đất, Hoắc Nguyên Chân không dừng lại chút nào, thân thể nhảy lên một cái, bay lên cao năm trượng, sau đó lướt về phía trái.
Vừa lúc đó, thình lình có rất nhiều ám khí chưởng phòng thi nhau công kích vào địa phương Hoắc Nguyên Chân vừa mới đặt chân.
Bởi vì phát ra ám hiệu, người phía trên lại không trả lời, người phía dưới đã biết kẻ xuống không phải là Vương thúc, cho nên lập tức triển khai công kích.
May nhờ Hoắc Nguyên Chân sớm có chuẩn bị, lập tức rời khỏi địa điểm đặt chân mới tránh khỏi công kích của đối phương.
Người nấp xung quanh phát động công kích, cũng bại lộ vị trí của bọn họ, thân Hoắc Nguyên Chân còn trên không trung, đã có sáu bảy đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ bắn ra ngoài.
Loại chỉ lực cách không này chỉ cần người nội lực đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa đặc biệt đã học chỉ pháp cũng có thể thi triển ra, cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không lo lắng Vô Tướng Kiếp Chỉ sẽ làm bại lộ thân phận của mình.
Vô Tướng Kiếp Chỉ đạt tới võ học cao cấp uy lực vô cùng, mỗi một chỉ bắn ra nhất định có một người kêu thảm ngã xuống.
Hai bên so chiêu lần đầu tiên, đối phương cũng biết đã va phải bức vách cứng rắn.
Tổng cộng xuống chừng mười người, trong nháy mắt Hoắc Nguyên Chân đánh ngã sáu, còn lại có ba người khẩn trương xúm lại xung quanh một thiếu niên áo đen.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng thu tay lại, nhìn bốn người tụ tập xung quanh giống như dê béo đang chờ làm thịt, chậm rãi đi tới.
Đi tới cách đối phương bốn năm thước, Hoắc Nguyên Chân ngừng lại, đưa tay chỉ thiếu niên áo đen:
- Ngươi, tới đây.
Thiếu niên áo đen run rẩy hai chân, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Tiền bối... Ta... Ta...
Hoắc Nguyên Chân không muốn nhiều lời với y, tay phải chộp ra một trảo, thiếu niên áo đen lập tức không tự chủ được bay ra ngoài.
- A...
Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên, thiếu niên áo đen tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, dường như sợ lão nhân này sẽ giết mình trong khoảnh khắc.
- Câm miệng!
Hoắc Nguyên Chân hừ lạnh một tiếng, thiếu niên áo đen lập tức câm miệng, run rẩy nhìn hắn.
- Ngươi tới đây là muốn thừa kế Hóa Huyết Ma công ư?
- Đúng vậy... Tiền bối... Không đúng không đúng, ta không phải là tới thừa kế Hóa Huyết Ma công, ta chẳng qua là... Là...
Thiếu niên áo đen cũng biết nơi này nguy hiểm, trong lòng cho là chỉ sợ lão nhận diện mạo dữ tợn này cũng tới thừa kế Hóa Huyết Ma công, nhưng trong lòng y vẫn tồn tại một chút cầu may, hy vọng có thể thoái thác cho qua chuyện.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thiếu niên áo đen này:
- Tuổi không lớn lắm, không ngờ rằng có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, tư chất của ngươi cũng coi như không tệ. Bất quá đáng tiếc ngươi lại muốn lấy được truyền thừa của ma đầu, hơn nữa còn dám lên tiếng lừa gạt lão phu, xem ra ngươi cũng không phải người tâm địa hiền lành, như vậy lão phu hút nội lực của ngươi cũng bình thường.
Thiếu niên áo đen còn không biết Hoắc Nguyên Chân nói gì, chỉ thấy lão nhân này khoát tay, y đã bị hút tới trước mặt lão. Lão chộp cổ tay thiếu niên, nội lực y vốn mới vừa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên không bao lâu lập tức giống như để vỡ tuôn trào ra ngoài, vọt vào tay lão nhân này.
Thiếu niên kinh hãi vô cùng, đang muốn mở miệng kêu cứu, Hoắc Nguyên Chân liền điểm một chỉ vào huyệt câm của y.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân toàn lực thúc giục Hấp Tinh đại pháp, lực hút hết sức hùng mạnh, nội lực cảnh giới Tiên Thiên không tới nửa phút cũng đã bị hắn hút sạch không còn một mống.
Thiếu niên áo đen này vẫn chưa hoàn toàn biến thành phế nhân, y còn có thể tu luyện lại, nhưng y cũng không còn tư cách thừa kế Hóa Huyết Ma công nữa, bây giờ y chỉ là một người bình thường.
Hoắc Nguyên Chân dễ dàng hấp thu nội lực thiếu niên áo đen này, sau đó nói với mấy người đã sợ choáng váng:
- Thiếu gia của các ngươi đã không thích hợp thừa kế truyền thừa Huyết Ma, mau dẫn y rời đi thôi.
Mấy người rón rén đi tới, khiêng thiếu niên áo đen lên.
Mất đi nội lực, y đã là một người bình thường, không còn đủ sức leo lên xích sắt, nhất định phải nhờ người cõng.
Còn có những người bị Vô Tướng Kiếp Chỉ Hoắc Nguyên Chân đã thương, lúc này cũng đều chật vật bò dậy
Không nghĩ tới xuất sự bất lợi, mới vừa tới Đại Tuyết cốc này lại đụng phải địch nhân cường hãn như vậy. May nhờ người này coi như nhân từ, chẳng qua là đả thương bọn họ, nhưng không có thương hại tới tính mệnh bất cứ kẻ nào, đây đã là vạn hạnh trong bất hạnh.