Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân nói với giọng âm trầm:
- Lão phu năm đó đã từng đi qua Hoa Sơn, từng thấy qua ngươi, bất quá ngươi lại chưa từng thấy qua lão phu.
Khâu Hồ Trung ngẩn người một chút:
- Tiền bối, chẳng lẽ lão cũng là cùng đường với bọn Lý Dật Phong?
Hoắc Nguyên Chân nghe thấy lời của Khâu Hồ Trung, lắc đầu một cái, nói với
- Lão phu cũng không phải là đồng bọn với chúng, ngươi tới nơi này làm gì?
Khâu Hồ Trung thấy Hoắc Nguyên Chân nhận biết mình, dứt khoát thu kiếm vào, sau đó cầm bầu rượu sau lưng ực một hớp:
- Tiền bối, chuyện này rất bí mật, bất quá bây giờ vẫn bối không tiện mở miệng, kính xin tiền bồi tha tội.
Hoắc Nguyên Chân không khỏi cười một tiếng:
- Cái gì bí ẩn, bất quá chỉ là truyền thừa Hóa Huyết Ma công thôi.
- Tiền bối biết chuyện này rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cũng là tới thừa kế Hóa Huyết Ma công?
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân trầm xuống:
- Ta tới làm gì ngươi không cần quản, nhưng người nhất định phải lập tức rời đi nơi này, nếu không đừng trách lão phu lạt thủ vô tình!
Khâu Hồ Trung có chút lúng túng gãi gãi đầu:
- Chỉ sợ là tiền bối hiểu lầm, ta cũng không phải tới tranh đoạt truyền thừa Hóa Huyết Ma công, ta tới nơi này bất quá là đánh tiền trạm cho người ta, người chân chính muốn tranh đoạt còn chưa tới đây.
Hoắc Nguyên Chân nghi hoặc nhìn Khâu Hồ Trung:
- Chẳng lẽ là Hoa Sơn phái còn có những người khác thích hợp lấy được truyền thừa Huyết Ma?
- Không không không, ta sớm đã không phải là đệ tử Hoa Sơn, hôm nay vãn bối đã gia nhập một môn phái khác.
Nhìn Khâu Hồ Trung trước mắt có chút hưng phấn, Hoắc Nguyên Chân có hơi kỳ quái. Ban đầu mình cũng nhìn trúng người này, Độc Cô Cửu Kiếm của y quả thật uy lực bất phàm, nếu như sớm gia nhập Thiếu Lâm, hôm nay chỉ sợ cũng trở thành một viên kiện tướng hàng chữ Tuệ, thậm chí thành tựu còn trên cả bọn Tuệ Vô, Tuệ Kiếm.
Nhưng người này tựa hồ vô tình gia nhập môn phái khác, cho nên mình cũng không có miễn cưỡng, vì sao hiện tại y lại gia nhập phái khác nữa, môn phái nào có lực hút lớn như vậy?
Không nghĩ tới hắn chưa kịp đặt câu hỏi, Khâu Hồ Trung lại mở miệng trước:
- Tiền bối, nếu ngài biết vãn bối, vậy vãn bối cũng khuyên ngài một câu, nếu ngài có ý với Hóa Huyết Ma công, như vậy ngài hãy mau rời đi đi, nếu không chờ Thiếu chủ của chúng ta đến, sợ rằng ngài muốn đi cũng không đi được nữa.
Nghe thấy lời của Khâu Hồ Trung, Hoắc Nguyên Chân không khỏi buồn cười nói:
- Ủa, trong thiên hạ còn có người lợi hại như thế sao? Lão phu thật sự muốn kiến thức một chút.
- Đây cũng không phải là tùy tiện kiến thức, nói không chừng sẽ phải mất mạng.
- Mạng của lão phu địa ngục không thu, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Khâu Hồ Trung thấy Hoắc Nguyên Chân tỏ ra cố chấp như vậy, thở dài một tiếng:
- Tiền bối, nếu đã như vậy, vậy vạn nhất sau này xảy ra chuyện, ngài cũng đừng trách vãn bối đã không nhắc nhở ngài. Bất quá hiện tại ngài cũng không thể đuổi vãn bối ra ngoài, bởi vì một khi ta ra ngoài, không dò xét được tin tức trong cốc, trở về sẽ phải mất mạng.
Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng kỳ quái:
- Ngươi gia nhập môn phái gì vậy? Khâu Hồ Trung lắc đầu một cái:
- Chuyện này cũng không tiện nói, môn phái này rất thần bí, vãn bối chỉ có thể nói cho tiền bối, một khi tiền bối thấy cánh hoa rơi xuống như mưa, lập tức phải tránh ra xa. Ta suy đoán ngài là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng cho dù là ngài có thực lực bậc này, cũng là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cách nào chống lại môn phái chúng ta, có hiểu không?
Khâu Hồ Trung liên tiếp dùng ba chữ tuyệt đối, bày tỏ tình nghiêm trọng của vấn đề, chứng minh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong trong mắt môn phái y căn bản không đáng để nhắc tới.
Cuối cùng Hoắc Nguyên Chân không có đuổi Khâu Hồ Trung, hắn không nỡ hạ thủ. Hơn nữa Khâu Hồ Trung cũng không phải người tranh đoạt truyền thừa Huyết Ma, đối phó y cũng không có ý nghĩa thực tế gì.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hết sức tò mò đối với môn phái mà Khâu Hồ Trung nói, rốt cục là môn phái nào lại không coi Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong ra gì?
Theo mình biết, tựa hồ trên giang hồ không có môn phái như vậy, cho dù lúc trước Đông Phương Tình đảm nhiệm võ lâm Minh chủ, cũng bất quá chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân suy đoán, bên trong môn phái này rất có thể có Tiên Thiên viên mãn tồn tại.
Hơn nữa loại người như Khâu Hồ Trung đã chán nản với môn phái giang hồ, lại còn bằng lòng nhập môn, từ đó có thể thấy được môn phái này thần kỳ tới mức khó lòng tin được.
Nhưng Khâu Hồ Trung không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng biết mình không hỏi được, dù là giết y, y cũng sẽ không nói.
Lúc mưa cánh hoa rơi xuống phải né tránh thật xa...
Nghĩ đến những lời này của Khâu Hồ Trung, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có vẻ buồn cười. Luôn có một ít môn phái giang hồ sẽ cố ý làm ra vẻ huyền bí, lấy một ít phương thức khí thế mênh mông xuất hiện, để lộ vẻ bất đồng với những môn phái khác.
Nhiệt độ bên trong Đại Tuyết cốc hiện tại tối thiểu có âm ba mươi độ, bên trong ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không sống nổi, cũng không biết mưa cánh hoa gì đó có thể xuất hiện ở nơi này không.
Hoắc Nguyên Chân quyết định đi tới huyệt động kia trước, cũng không chờ ở chỗ này, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ bắt đầu đi về phía đó.
Nơi này cũng không biết tuyết đã rơi bao nhiêu năm, nếu như không thi triển khinh công, đặt chân sẽ lún xuống quá gối. Hoắc Nguyên Chân không thể không giữ vững trạng thái khinh thân mọi lúc, bay trên mặt tuyết tiến tới.
Dọc theo đường đi, Hoắc Nguyên Chân thấy được rất nhiều người tuyết cực lớn, số lượng nhiều đến mức hắn cũng phải giật mình.
Trong đó có một ít người tuyết còn đặc biệt cực lớn, nhìn qua tương đương với sức chiến đấu của cao thủ Tiên Thiên trung kỳ.
Nếu như lâm vào vòng vây những người tuyết này, bất kể là ai cũng sẽ hết sức đau đầu.
May nhờ khinh công Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến tuyệt đỉnh, sau khi thấy người tuyết lập tức tránh ra xa, dọc trên đường đi tránh được rất nhiều va chạm không cần thiết.
Đại Tuyết cốc này cũng không hổ danh, chu vi có tới mấy trăm dặm, khắp nơi đều là núi tuyết đồng bằng, xa xa vô số ngọn núi cắm thẳng lên trời, biến nơi này thành một thung lũng lớn.
Từng trận gió rét lạnh lùng thổi tới, Hoắc Nguyên Chân không khỏi siết thật chặt y phục.
Nơi này thật sự không phải dành cho người ở, càng xâm nhập sâu vào trong nhiệt độ càng thấp. Hoắc Nguyên Chân thân mang nội lực chí dương, vẫn khá nhạy cảm đối với nhiệt độ giá rét như vậy.
Hắn đã tiến vào trong Đại Tuyết cốc một ngày, bởi vì dọc đường cực kỳ khó đi cộng thêm thỉnh thoảng cần tránh né những người tuyết khổng lồ kia, cho nên tốc độ tiến tới cũng rất chậm, gần một ngày mới đi được không tới trăm dặm. Mà nhiệt độ nơi này lại giảm xuống một ít nữa, có vẻ như đã xuống dưới âm ba mươi lăm độ.
- ----------------------------
Trong không trung lại có bông tuyết bay lên, tuyết rơi nơi này không phải là loại bão tuyết giống như lông ngỗng, mà là gió lốc xen lẫn bông tuyết, thổi vào mặt rát như dao cắt, cảm giác bằng hàn thấu xương.
Há miệng phun ra một hơi khí trắng, Hoắc Nguyên Chân lấy bản đồ ra xem xét một chút. Hiện tại hắn đã đi được chừng một phần ba, cần chừng hai trăm dặm nữa mới tới huyệt động kia.
Trước mặt chợt truyền tới một tràng thanh âm quái dị, Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn ra xa.
Nơi này đã không còn sương mù, bất quá trên bầu trời tầng mây cực thấp, mặc dù mờ tối một chút, bất quá tầm nhìn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Xa xa nhìn lại, phía trước một đám người tuyết trên trăm con từ trong gió tuyết xuất hiện.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng, những người tuyết này thị lực rất mạnh, mỗi một lần né tránh người tuyết đều phải đi vòng rất xa, xem ra lần này cũng phải tránh đi xa mới được.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân đã chán tránh né, lần này hắn không muốn tránh quá xa, muốn tìm một chỗ ẩn núp một hồi, chờ những người tuyết này đi qua sẽ trở ra đi tiếp.
Hắn nhìn thứ xung quanh, cách đó không xa có một tòa băng sơn nho nhỏ, tuyết rơi trên băng sơn không ngừng, có chỗ lộ ra vách bằng. Hoắc Nguyên Chân dứt khoát thi triển khinh công, nhanh chóng lao về phía bằng sơn kia.
Băng sơn không phải là rất lớn, rất nhanh Hoắc Nguyên Chân đã đến phía sau băng sơn.
Tốc độ của người tuyết ngoài xa có vẻ nhanh hơn trước, thậm chí Hoắc Nguyên Chân thấy một người tuyết cầm đầu toàn thân đầy lông màu vàng.
Bên cạnh người tuyết lông vàng này còn có ba bốn người tuyết lông trắng cao gần ba thước.
Hoắc Nguyên Chân đã từng gặp qua người tuyết lông trắng cao gần ba thước này, phàm là loại người tuyết lông trắng đặc biệt cao to như vậy đều có thực lực Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Mà người tuyết lông vàng này làm cho Hoắc Nguyên Chân có cảm giác vô cùng kinh hãi.
Chiều cao ước chừng hai thước bảy hai thước tám, không cao lớn bằng những người tuyết lông trắng lớn nhất, nhưng cơ bắp toàn thân nổi vồng lên, nhìn qua cũng biết ẩn chứa lực lượng bùng nổ, phỏng đoán có thể đánh một trận cùng Đại Thánh.
Ánh mắt người tuyết lông vàng hết sức sắc bén, cảnh giác chú ý xung quanh, có thể là hai ngày nay có người tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng, khiến cho đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào, để xem còn có những người khác xâm nhập hay không.
Xa xa liếc mắt nhìn người tuyết lông vàng kia, Hoắc Nguyên Chân cũng biết người tuyết lông vàng này hắn là một con Tuyết Nhân Vương, suy đoán có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Đây quả thật là chưa từng nghe qua, khó trách nói bên trong Đại Tuyết cốc vô cùng hung hiểm, có quái vật hung hãn như vậy tồn tại, có thể là ngoại trừ Tiên Thiên viên mãn ra, bất cứ kẻ nào đi vào cũng sẽ gặp nguy hiểm
Lúc đầu tránh né là bởi vì không muốn gây phiền phức, nhưng bây giờ tránh né quả thật là vì phải tránh.
Hoắc Nguyên Chân không cho là mình học được Hấp Tinh đại pháp là có thể chiến thắng người tuyết lông vàng này, huống chi xung quanh còn có trên trăm người tuyết khác, đây quả thật là hình ảnh một con boss lớn dẫn theo một đám quái trong game online.
Con người tuyết lông vàng kia tựa hồ cảm thấy bằng sơn này khác thường, bèn đưa mắt nhìn sang bên này.
Hoắc Nguyên Chân từ xa liếc một cái, dứt khoát trốn ra phía sau băng sơn, nấp vào chỗ ngoài tầm nhìn của người tuyết.
Nhưng người tuyết lông vàng kia ngoài xa chợt kêu lên mấy tiếng quái dị, sau đó cả đám người tuyết kia bắt đầu chạy về phía băng sơn này.
Dọc trên đường đi Hoắc Nguyên Chân đã thấy được tốc độ của người tuyết. Những người tuyết này nhìn qua có vẻ vụng về, thật ra chạy không chậm chút nào, tối thiểu cũng nhanh hơn con người rất nhiều. Hơn nữa những người tuyết thực lực đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, suy đoán cho dù là tốc độ bọn chúng còn kém báo, nhưng cũng không kém gì linh dương.
Hơn nữa bên trong Đại Tuyết cốc này toàn là người tuyết, Hoắc Nguyên Chân không cho rằng chạy trốn là một biện pháp tốt.
Mắt thấy những người tuyết kia càng ngày càng gần, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút nóng nảy nhìn thứ xung quanh bằng sơn, muốn tìm một địa điểm có thể ẩn thân.
Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân phát hiện, ở bên cạnh mình không xa băng tuyết tựa hồ có hơi mỏng. Hắn thoáng động trong lòng, phất tay một cái, sử dụng Hấp Tinh đại pháp, chộp về phía chỗ tuyết kia.
Rất nhiều tuyết trắng bị Hoắc Nguyên Chấn hút ra, rất nhanh đã lộ ra một cái hốc nhỏ sâu chừng một thước, nấp một người trong đó là không thành vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời mừng rỡ trong lòng, lập tức chui vào hốc nhỏ trong băng này, sau đó lại thi triển Hấp Tinh đại pháp hút băng tuyết xung quanh lại, tạo thành một vách bằng ngăn trước mặt mình, hoàn toàn kín đáo.
Có bức vách bằng này ngăn cản, chẳng những có thể cản được tầm nhìn của người tuyết bên ngoài, hơn nữa còn có thể tránh gió. Hoắc Nguyên Chân dọc trên đường đi chịu gió tuyết cả một ngày trời, hiện tại cảm thấy vô cùng ấm áp, thật sự muốn ngủ trong hốc băng này một giấc.
Những người tuyết kia nện bước nặng nề ùng ụng đi tới.
Sau khi đi tới nơi này, người tuyết lông vàng kêu lên mấy tiếng quái dị, những người tuyết kia bất ngờ dựa lưng vào băng sơn ngồi xuống.
Người tuyết cũng phân ra đực cái, cũng phân ra lớn nhỏ, Hoắc Nguyên Chân nhìn ra ngoài từ một khe hở nhỏ trên vách tuyết, chỉ thấy một số người tuyết nhỏ được một ít người tuyết giống cái bế lên cho bú ngay tại chỗ.
Hắn khẽ rùng mình một cái, thì ra là những người tuyết này chạy đến băng sơn này là vì nghỉ ngơi cho con bú, buồn cười mình còn tưởng rằng bị phát hiện, bây giờ bị kẹt bên trong hốc băng này.
Trong lòng thầm kêu xui xẻo, sớm biết cũng không chui vào trong hốc bằng này, chạy thêm mười mấy dặm đi vòng qua thì hay biết mấy.
Những chuyện tới nước này rồi có than thở cũng vô ích, Hoắc Nguyên Chân đang muốn nhìn ra phía ngoài quan sát tình hình, chợt thấy một người tuyết lông trắng đặc biệt to lớn đi tới, đặt mông ngồi xuống trước mặt vách bằng Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị xong. Thân thể khổng lồ của nó ngồi chắn trước tầm nhìn của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân giật nảy mình, vội vàng dùng nội lực duy trì vách băng, phòng ngừa bị người tuyết dựa vào sụp đổ. Sau đó lại dùng Hấp Tinh đại pháp hút tuyết đọng dưới đất lên, ép vào vách bằng hết lớp này tới lớp khác, làm cho vách băng này càng ngày càng dày.
Một lúc sau, bức vách bằng này được Hoắc Nguyên Chân dùng Hấp Tinh đại pháp gia cố dày thêm năm mươi phân, đã trở nên vô cùng chắc chắn.
Thận trọng thả nội lực ra, xác nhận vách băng sẽ không bị người tuyết bên ngoài dựa lưng vào làm cho sụp đổ, Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài.
Gia cố vách băng, không gian bên trong chật hẹp hơn trước, hốc bằng mà Hoắc nguyên Chân ẩn náu đã trở nên chỉ còn nửa thước. Hắn miễn cưỡng ngồi xuống, nhìn không gian nho nhỏ xung quanh, không khỏi cất tiếng than dài.
Đây thật là một chiêu không cẩn thận, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Đường đường phương trượng Thiếu Lâm không ngờ bị một đám quái vật ngăn trong hốc băng nho nhỏ không ra được.
Nếu như những người tuyết này đi nhanh một chút thì tốt, nhưng nếu như mười ngày tám ngày không đi, mình cũng phải ở nơi đây chờ đợi mười ngày tám ngày sao?
Hoắc Nguyên Chân hơi có vẻ chán nản tựa lưng vào vách bằng, mặc dù cảm giác lạnh như băng nhưng không bằng bên ngoài gió rét thổi ào ạt, khiến cho hắn có cảm giác muốn ngủ một giấc ở nơi này.