Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Tây Độc
Thế nhưng sự tình nhất định phải làm, đầu lãnh mà tặc không thể làm gì khác hơn là lần nữa mở miệng nói:
- Hòa thượng kia, ta thấy ngươi chính là một người dạy thú, ở chỗ này giả thần giả quỷ làm gì chứ? Nếu còn không cút, lão tử làm thịt ngươi!
Nghe thấy đầu lãnh nói như thế, những mã tặc kia cũng cùng kêu thét lên theo, trong lúc nhất thời thanh thế khá lớn, nhưng không ai muốn chủ động đến gần hòa thượng nhìn không thấu này.
Bên kia sắc mặt Nhạc Ưng cùng Trưởng Công chúa đều đại biến, hiện tại bọn họ đã lâm vào tuyệt lộ, đột nhiên xuất hiện một hòa thượng quái dị, lại cho bọn họ thấy được một chút hy vọng. Nhưng dù sao nơi này có nhiều mã tặc như vậy, cánh rừng rậm này lại hết sức chật hẹp, e rằng cho dù là cao thủ Hậu Thiên viên mãn cũng khó lòng chiếm được phần hơn.
Nghe thấy thanh âm rất lớn của đám mã tặc, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại bình thản nhìn bọn chúng một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- A Di Đà Phật, chư vị thí chủ chớ nên ồn ào huyên náo.
Tiếng Phật hiệu này mang theo hình phong cuồn cuộn, theo phương hướng mà Hoắc Nguyên Chân quát lên nhánh cây đều bị lay động, khăn che mặt của đầu lãnh mã tặc cũng suýt chút nữa bị thổi bay.
Nếu chỉ riêng kình phong không nói, nhưng dường như trong thanh âm này còn ẩn chứa lực lượng hùng mạnh, khiến cho đầu lãnh mã tặc có cảm giác mắt hoa ở đầu váng, đứng không vững.
Đám mã tặc bên cạnh có sáu bảy tên bị chấn cho ngã lăn ra đất, hồi lâu nói không ra lời.
Bậc hành gia vừa ra tay đã biết mạnh hay yếu, hòa thượng này chưa từng động tay chân, phe mã tặc đã bị hạ gục sáu bảy người. Đám còn lại cũng nghiêng ngả lảo đảo giống như say rượu, có kẻ còn dứt khoát ôm chặt đại thụ, không dám cử động.
Đầu lãnh mã tặc cũng phải ổn định một chút mới có thể đứng vững, lộ ra vẻ kinh hãi nhìn hòa thượng này.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ kêu một tiếng, sau đó liền quay đầu trở lại nói với bạch mã:
- Mặc dù những người này nói lời xúc phạm, dám so sánh Long Thần chi thể người cùng dã thú, nhưng ngươi cũng không nên lấy đó làm kỳ, bọn họ cũng chỉ là vô ý mà thôi.
- Bên này Hoắc Nguyên Chân vừa nói, bên kia bạch mã trợn đôi mắt to tướng của nó nhìn chằm chằm những người kia, tỏ vẻ không vui.
Hoắc Nguyên Chân đưa tay vuốt ve bờm bạch mã, bạch mã giơ vó trước lên, bắt đầu vẽ gì đó trên mặt đất.
Trong đầu Hoắc Nguyên Chân không ngừng chi điểm vó bạch mã phải về bắt đầu từ đâu, đến nơi nào thì dừng, nhưng ngoài mặt lại lộ ra thần sắc trịnh trọng, dường như đang chú ý xem bạch mã vẽ gì đó trên mặt đất.
- Chẳng lẽ ngựa này biết viết chữ hay sao?
Những mã tặc kia không dám đến gần, nhưng cũng nghểnh cổ nhìn cảnh tượng thần kỳ này, dường như chuyện này đã vượt qua phạm vi dạy thú.
Sau một lúc, mấy chữ to xiên vẹo xuất hiện trên mặt đất.
Hoắc Nguyên Chân nhìn xong, sắc mặt tỏ ra trịnh trọng nói:
- Mặc dù ngươi là Long Thần chi thể, nhưng bần tăng là người xuất gia, mặc dù giết bọn chúng dễ như trở bàn tay, nhưng ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, hôm nay nơi này không thể có người chết.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân đứng lên, chắp tay sau lưng xoay người, tựa hồ có vẻ không mấy cao hứng.
Đám mã tặc kia lấy hết can đảm bước sang bên này, tên đầu lãnh mã tặc nuốt xuống một hơi nước bọt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vị... Sư phụ này, xin hỏi bạch mã này viết cái gì vậy?
- Các ngươi tự xem đi, tội lỗi, tội lỗi...
Hoắc Nguyên Chân cúi đầu, sắc mặt có vẻ khó coi.
Tên đầu lãnh mà tặc được mấy tên thuộc hạ lớn mật hộ vệ, đi tới cúi đầu nhìn chữ viết trên mặt đất.
Sau khi xem qua, sắc mặt mấy tên mã tặc tái nhợt, đặt mông ngờ phệt xuống đất, hoàn toàn không dám tin tưởng hết thảy phát sinh trước mắt.
Thấy đám mã tặc như vậy, Nhạc Ưng cùng Trưởng Công chúa cũng không nhịn được đi tới, xem xong cũng vô cùng kinh hãi.
Trên mặt đất viết mấy chữ xiêu vẹo: Bọn chúng phải chết.
Vó ngựa viết chữ đương nhiên là không thể nào đẹp mắt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đọc được, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ làm cho những người này khiếp sợ.
Đây không phải là chuyện dạy thủ có thể làm được, xem ra bạch mã này quả thật là Long Thần chi thể.
Một tên mã tặc nhát gan đã bị dọa cho són ra quần, vội vàng nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân lớn tiếng nói:
- Đại sư, Đại sư, ngài là cao tăng, hãy van xin thớt long mã này giùm. Tiểu nhân không muốn mạo phạm nó, tiểu nhân còn muốn sống tiếp...
Y vừa dập đầu, lập tức có rất nhiều tên mã tặc khác cũng lên tiếng cầu xin tha thứ. Theo bọn chúng thấy, nếu thớt long mã này muốn giết chết bọn chúng, bọn chúng sẽ không có chút lực phản kháng nào, muốn chạy cũng không thể được Trên thế gian này ai có thể chạy thoát khỏi rồng, cho dù là Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị trong truyền thuyết cũng không được.
Mà thực lực hòa thượng này quả thật siêu cường hơn nữa nhìn qua dáng vẻ hết sức từ bi, ngay cả long mà cũng phải đi theo cho hắn, trước mắt cũng chỉ có hắn có thể cứu mạng.
Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, vốn hắn tính toán chỉ huy bạch mã viết một câu: “Mang bọn chúng tế Long Thần”. Thế nhưng vì số chữ quá nhiều, nét vẽ cùng quá nhiều, bạch mã có vẻ không làm được, cuối cùng mới viết mấy chữ như vậy, bất quá lực uy hiếp cũng đã đủ rồi.
Hắn bèn cố làm ra vẻ khổ sở nói:
- Chuyện này... Ôi, bần tăng cũng không có nắm chắc, dù sao Long Thần là thiên thần, mặc dù bần tăng có chút thủ đoạn lại không đủ để chấn nhiếp nó, chẳng qua là nó bằng lòng đi theo bên cạnh ta mà thôi. Được rồi, bần tăng sẽ thử một chút, người xuất gia không quen nhìn thấy chuyện chém giết.
Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân đi tới bên người bạch mã, thấp giọng nói:
- Bỏ qua cho bọn họ, được không?
Bên cạnh đám mã tặc cũng khẩn trương nhìn.
Không ngờ bạch mà lại duỗi chân ra viết hai nét thật to trên mặt đất, viết ra một chữ “không”.
Đám mã tặc ai nấy đều muốn khóc, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể tỏ ra hết sức kỳ vọng nhìn Hoắc Nguyên Chấn, cũng không dám thở mạnh.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Ngươi cần gì cực khổ như vậy, chỉ là một đám phàm nhân, không đáng để ngươi so đo với bọn chúng.
Bạch mã vẫn lắc đầu, mắt ngựa to lớn lộ ra sát cơ, nhìn chằm chằm những người này.
Hoắc Nguyên Chân than dài một tiếng:
- Được rồi, được rồi, hay là như vậy, ta sẽ bảo đảm bọn họ sẽ lập tức giải tán, không được tranh đấu lẫn nhau, không được sát sinh nữa, nếu như bọn họ vi phạm, người tìm đến nhà của bọn họ tiêu diệt họ là được. Chỉ cần người đáp ứng, bần tăng sẽ cho phép người ở lại bên cạnh bần tăng.
Nghe lời Hoắc Nguyên Chân, tựa hồ bạch mã suy tư một lúc lâu, rốt cục gật đầu thật mạnh.
Đám mã tặc kia rốt cục cũng thở ra một hơi thật dài, tươi cười rạng rỡ.
Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt đám mã tặc, nói với tên đầu lãnh mã tặc:
- Các ngươi... À đúng rồi, còn các ngươi nữa...
Hắn lại chỉ chi Trưởng Công chúa điện hạ cùng Nhạc Ưng:
- Bây giờ được phép tản đi, sau này không cho phép tranh đấu đánh giết, nếu như vi phạm, Long Thần lấy tính mạng các ngươi, thiên hạ không ai có thể cứu các ngươi.