Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Sau khi thu thập xong hết thảy, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục lên đường. Nơi này còn cách huyết động kia chừng hai trăm dặm, mà hiện tại đã là Mười Hai tháng Mười Hai, không thể tiếp tục trì hoãn.
Nói không chừng mình ở bên trong hốc băng mười ngày, những người thừa kế kia cũng đã đi tới huyệt động, nói không chừng truyền thừa cũng đã kết thúc.
- -
- Bất Tử huynh, tất cả người thừa kế đã tới chưa?
Sâu trong huyệt động Đại Tuyết cốc, trong một gian phòng xây bằng đá xanh, mặc dù nhiệt độ bên trong cũng rất thấp, nhưng so với bên ngoài đã là thiên đường.
Tám người bạn Lý Dật Phong ngồi xếp bằng bên trong phòng, Lý Dật Phong mở miệng hỏi Bất Tử Đạo Nhân.
Bất Tử Đạo Nhân gật đầu một cái:
- Cũng đã gần đủ, trước mắt đã tới tám người thừa kế, chỉ có người của Xuyên Bắc thế gia cùng môn phái kia không có tới.
- Ủa, người của môn phái kia vẫn không tới ư?
- Cũng không thể nói không tới, bọn họ phái một tiểu tử đánh tiền trạm tới đây. Tiểu tử kia đi tới nơi này nhìn một vòng, sau đó liền đi ra ngoài, cũng không có vào huyệt động.
- Hừ, bọn họ thật cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, lần này truyền thừa chính là vật trong lòng bàn tay bọn họ rồi sao?
Nhắc tới môn phái này, Lý Dật Phong tựa hồ vô cùng tức tối.
Lý Lưu Vân bên cạnh lão cũng lên tiếng nói:
- Đúng vậy, mấy năm qua, mặc dù thanh danh bọn họ trên giang hồ không hiển hách, nhưng chúng ta vẫn biết bọn họ tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, bọn họ cho rằng có thể nuốt chửng chúng ta.
Nói đến chuyện này, Bất Tử Đạo Nhân còn có Chu Cẩn đều tỏ ra căm phẫn bất bình, nói thêm vài câu.
Duy chỉ có Niệm Từ ni cô cùng Khô Mộc Đại sư không có lên tiếng, chỉ ở bên cạnh cười lạnh hai tiếng.
Lý Dật Phong nhìn sang Khô Mộc cùng Niệm Từ, lên tiếng nói:
- Hai vị, tựa hồ hôm nay tới phiên các ngươi tuần tra.
Khô Mộc cùng Niệm Từ không có nói nhiều cùng Lý Dật Phong, lập tức đứng dậy rời đi gian phòng này.
Đợi sau khi hai người đi ra ngoài, sắc mặt của Lý Dật Phong trở nên lạnh lẽo, hừ một tiếng:
- Hai người này thủy chung không đồng lòng với chúng ta, ta thấy sớm muộn gì cũng gây họa.
Bên cạnh Chu Cẩn nói theo một câu:
- Bây giờ lực lượng của chúng ta mạnh hơn bọn họ nhiều, hay là chúng ta động thủ giết chết bọn họ?
Bất Tử Đạo Nhân nghe vậy vội vàng nói:
- Chuyện này không ổn đâu, dù sao cũng đã từng là người một nhà.
Lý Dật Phong khoát tay áo một cái:
- Bất Tử huynh, thật ra đã sớm không phải là người một nhà người cho là hai người bọn họ tới đây thật sự là bởi vì Đại nhân năm đó ra lệnh sao? Nói cho ngươi biết, sai lầm rồi, bọn họ là có mưu đồ khác, thật ra thì trong lòng ngươi cũng có suy đoán, chỉ bất quá ngươi không dám nhìn thắng thực tế thôi.
Bất Tử Đạo Nhân có chút do dự nói:
- Chẳng lẽ hai người bọn họ cũng cùng cấu kết với bên kia sao?
- Hừ, há chỉ là cấu kết, quả thật chính là thông đồng làm bậy. Hừ, Khô Mộc, Niệm Từ, rất nhanh các ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho hành vi ngu xuẩn của mình.
Lý Dật Phong vừa dứt lời, Lý Lưu Vân liền tiếp lời nói:
- Bất Tử huynh, người cần phải kiên định lập trường, đến thời khắc mấu chốt chân chính, ngươi không thể dao động. Trước đây các ngươi cùng là Tăng Đạo Ni không sai, nhưng các ngươi cũng đã cách biệt nhiều năm, lòng dạ hai người bọn họ quả thật đã sớm thay đổi. Lần này bọn họ tới quả thật vì truyền thừa Hóa Huyết Ma công không sai, nhưng bọn họ là muốn người bên kia lấy được truyền thừa, ngàn vạn lần ta không thể chấp nhận điểm này.
Lý Lưu Vân cùng Lý Dật Phong không hổ là huynh đệ, một người nói xong, người khác lại tiếp lời:
- Cho nên lần này chúng ta đã tính toán xong xuôi, bất kể là người nào lấy được truyền thừa, cũng không thể để cho người bên kia lấy được, đến lúc tối hậu quan đầu, chỉ sợ giữa chúng ta sẽ đánh một trận.
Bất Tử Đạo Nhân nhìn Lý Dật Phong, lại nhìn Lý Lưu Vân.
Hai huynh đệ này trước đây là hai người có công phu cao nhất trong mười thủ hạ của Đinh Bất Nhị. Mặc dù lão cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng thủy chung không cách nào so sánh cùng bọn họ, uy lực Độc Cô Cửu Kiếm quả thật bất phàm.
Bất Tử Đạo Nhân tỏ ra do dự một chút:
- Nhất định phải như vậy hay sao?
- Không sai, nếu không phải là bởi vì khoảnh khắc cuối cùng cần tám người, bây giờ chúng ta đã giết chết Khô Mộc cùng Niệm Từ rồi. Chỉ bất quá giết chết bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho nên cần chúng ta đồng tâm hiệp lực mới được.
Lý Dật Phong nói một câu, nhìn về phía hai người Hắc Bạch Vô Thường:
- Hai vị Vô Thường huynh, đến lúc đó các ngươi định làm gì?
Hắc Bạch Vô Thường cười khành khạch mấy tiếng quái dị:
- Huynh đệ chúng ta tới đây là vì báo đáp đại ân của Đại nhân ngày trước, chúng ta cũng chỉ sẽ nói với người cuối cùng lấy được truyền thừa. Về phần là ai lấy được truyền thừa, chúng ta sẽ không can thiệp, dĩ nhiên chúng ta cũng sẽ không tiết lộ kế hoạch các ngươi chút nào, các ngươi tranh đấu như thế nào đều không liên quan với chúng ta.
Dứt lời, Hắc Bạch Vô Thường nhắm mắt ngồi tĩnh tọa ở một bên, cũng không đi ra ngoài, bày tỏ bọn họ tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào.
Lý Lưu Vân nhìn về phía Bất Tử Đạo Nhân lần nữa:
- Đạo huynh, lần này chúng ta đã quyết định chủ ý, đầu tiên người thừa kế có thể là bất cứ kẻ nào, nhưng không thể là người bên kia. Chỉ chờ tới lúc cuối cùng người thừa kế xuất hiện, chúng ta sẽ lập tức động thủ, trước diệt trừ Niệm Từ cùng Khô Mộc, sau đó sẽ một lưới bắt hết người bên kia.
Lý Dật Phong cười mấy tiếng:
- Người bên kia phách lối đã quen, cũng dám cho bọn họ là đệ nhất thiên hạ, lần này chỉ cần không phải người kia tới, còn lại bất kể ai tới, bất kể tới bao nhiêu người, đều không thể sống được dưới Độc Cô Cửu Kiếm của huynh đệ chúng ta.
Bất Tử Đạo Nhân còn có vẻ lo lắng nói:
- Nếu là hai người Niệm Từ Khô Mộc liên thủ cùng người bên kia, chỉ sợ không phải là để đối phó như vậy.
- Hắc hắc! Đạo huynh, nếu như người không mắc chứng mau quên, không phải không biết trăm năm trước Đại nhân đã từng phê bình chúng ta. Hai huynh đệ chúng ta tách ra, đó chính là cao thủ đứng đầu trong thiên hạ, nhưng nếu như Độc Cô Cửu Kiếm huynh đệ chúng ta liên thủ, đó chính là đánh đâu thắng đó.
- Cho dù là Tiên Thiên viên mãn muốn đối phó chúng ta cũng không dễ dàng như vậy, đến lúc đó bất kể là Khô Mộc Niệm Từ, hay là người bên kia tới, chỉ cần ngăn trở ở trước mặt chúng ta, nhất mực giết sạch!
Bất Tử Đạo Nhân ngẩn người một chút, chuyện này trôi qua quá lâu, một trăm năm, lão cũng đã quên mất Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân song kiếm hợp bích.
Nghĩ tới điểm này, lòng tin của Bất Tử Đạo Nhân lập tức tăng nhiều:
- Đúng vậy, hơn nữa đến lúc đó nhất định là người thừa kế đứng về phe chúng ta, chỉ cần chúng ta ủng hộ đúng người, như vậy sau này có người thừa kế, chúng ta cũng không cần sợ hãi người bên kia nữa.