Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Lúc ở bên ngoài có thể tránh né người tuyết, nhưng đến nơi này, nếu như không muốn quay đầu đi trở về, như vậy cũng chỉ có mặt đối mặt cùng người tuyết.
Lúc Hoắc Nguyên Chân đang định bảo Hoa Đóa lui về phía sau, để hắn đi đối phó người tuyết, Hoa Đóa lại nói:
- Lão ở phía trước ngăn chặn, không để cho người tuyết xông lại, sau đó ta dùng phi tiêu đối phó bọn chúng.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, tiện tay cắm đuốc lên vách bằng huyệt động, sau đó đứng tấn sẵn sàng, chờ đợi người tuyết đến.
Rất nhanh một người tuyết xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Nguyên Chân.
Người tuyết thần cao hơn hai thước, thân thể to lớn, mặc dù không có đường cong bắp thịt nổi bật như Đại Thánh, nhưng thân hình khổng lồ như vậy cũng mang tới cho người ta cảm giác chấn động.
Thấy hai người trước mặt, người tuyết này cất tiếng kêu quái dị, lập tức xông tới.
Hoắc Nguyên Chân nhìn người tuyết này, hẳn là dáng vóc phổ thông, sức chiến đấu tương đương với một cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, hắn cũng không xem ra gì.
Thấy người tuyết vợt tới, Hoắc Nguyên Chân khí dâng Đan Điền, không né không tránh, một tay chuẩn bị xuất chiều.
Bàn tay to tướng của người tuyết đập xuống con người nhỏ bé trước mặt nó như Thái Sơn áp định.
Hoa Đóa đứng ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân ước chừng năm thước, cũng không có lập tức sử xuất phi tiêu, nàng cũng muốn xem thử thực lực Nguyên Giáp này như thế nào.
Nhưng nàng vẫn lên tiếng nhắc nhở:
- Không nên liều mạng cùng những người tuyết này, du đấu công kích vào nơi yếu hại của chúng.
Dường như Hoắc Nguyên Chân không hề nghe thấy lời Hoa Đóa, thấy chưởng người tuyết giáng xuống lập tức vung chưởng lên để theo thế Cử Hỏa Thiêu Thiên.
Rầm một tiếng vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của Hoa Đóa, chẳng những chưởng của người tuyết kia không làm gì được Hoắc Nguyên Chân, mà còn bị chấn ngược trở lại.
- Chuyện... Chuyện này...
Hoa Đóa không biết nên hình dung thế nào mới phải, vừa rồi đối chưởng, rất rõ ràng Nguyên Giáp không có sử dụng nội lực, không nghĩ tới lực lượng một người lại có thể đánh bại chính diện người tuyết, chuyện này quả thật đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh văng bàn tay người tuyết ra, sau đó đánh thật mạnh vào ngực người tuyết.
Tốc độ xuất thủ rất nhanh, người tuyết tránh né không kịp bị chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh trúng, lập tức kêu thảm ngã ra ngoài, thân thể đập thật mạnh vào vách bằng phía sau, sống chết không biết.
Người tuyết này bị Hoắc Nguyên Chân giải quyết trong khoảnh khắc, sau đó lập tức lại có thật nhiều người tuyết vọt tới.
Hoắc Nguyên Chân nói với Hoa Đóa sau lưng:
- Hoa Đóa, trước hết cô nương tạm thời không cần xuất phi tiêu, ta có thể dễ dàng giải quyết những người tuyết này.
Nếu không cần mình động thủ, Hoa Đóa cũng vui mừng vì được thanh nhàn, dứt khoát ở phía sau xem náo nhiệt, xem thử thực lực Nguyên Giáp này có thể đạt tới trình độ nào.
Liếc mắt nhìn qua, những người tuyết tới lần này là tương đối bình thường, Hoắc Nguyên Chân càng không để ý, lập tức nhảy vọt vào giữa đám người tuyết vung quyền múa chưởng, giơ tay múa chân đánh cho người tuyết thi nhau ngã rạp.
Thấy Nguyên Giáp biểu hiện xuất sắc như vậy, Hoa Đóa cũng thật cao hứng, xem ra lựa chọn kết minh cùng lão nhân thần bí này thật sự hết sức chính xác.
Nàng không nhận ra được cách đó không xa, có một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát hai người bọn họ.
Sâu trong huyết động, trong gian phòng bằng đá xanh, Lý Dật Phong hỏi Bất Tử Đạo Nhân vừa từ bên ngoài trở vào:
- Đạo huynh, tình huống bên ngoài thế nào?
Bất Tử Đạo Nhân có vẻ rầu rĩ nói:
- Có cả tốt lẫn không tốt. Tình huống cụ thể.
- Những người thừa kế kia vào động cũng có gần nửa ngày, cho đến hiện tại đã có một nửa người chết ở dọc đường, trước mắt còn lại năm người.
- Những người còn lại là người nào, Hoa Đóa và Nguyên Giáp kia có chết hay chưa?
- Không có, hai người bọn họ còn sống, ngoài ra ba người Đông Phương Thiếu Bạch, Trữ Đạo Thất cùng Trần Viễn Nam còn sống.
Lý Dật Phong cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới lại ngẩng đầu lên nói:
- Hoa Đóa này thật sự là có bản lĩnh, không ngờ rằng có thể tạm thời lôi kéo một người trợ giúp. Chúng ta xua nhiều người tuyết như vậy tới đó cũng không làm gì được chúng, lão già tên Nguyên Giáp kia có lại lịch thế nào?
- Chuyện này thật đúng là không ai biết, trước mắt chúng ta biết chính là lão nhân Nguyên Giáp này lực mạnh vô cùng, dọc theo đường đi cơ hồ không sử dụng nội công, chỉ bằng vào lực lượng của lão đã tiêu diệt hết những người tuyết kia. Thậm chí những người tuyết đạt tới thực lực Tiên Thiên trung kỳ cũng không thể nào chống lại lão.
- Người tuyết lông vàng thì sao?
- Hai người bọn họ đụng phải người tuyết lông vàng, Nguyên Giáp ở phía trước ngăn chặn, sau đó Hoa Đóa ở phía sau sử dụng phi tiêu. Người tuyết lông vàng bình thường cũng không phải đối thủ của bọn họ, huống chi chúng ta cũng không tiện trêu chọc những người tuyết lông vàng lợi hại nhất.
Bất Tử Đạo Nhân vừa nói chuyện thở dài:
- Rốt cục là trí khôn người tuyết không cao, cho dù là những người tuyết lông vàng lợi hại nhất cũng không cách nào so sánh với con người. Cánh hoa đặc thù của môn phái Hoa Đóa còn có thể xua đuổi người tuyết, cho dù người tuyết lông vàng lợi hại nhất chỉ sợ cũng không cách nào thương hại tới bọn họ.
Sắc mặt Lý Dật Phong trở nên âm trầm:
- Tiến độ Đông Phương Thiếu Bạch như thế nào?
- Tiến độ Đông Phương Thiếu Bạch cũng tương đương với bọn Hoa Đóa, chúng ta lựa chọn lộ tuyến an toàn nhất cho y, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một hai người tuyết xuất hiện, Đông Phương Thiếu Bạch đối phó rất cật lực. Hiện tại xem ra hai người Hoa Đóa cùng Nguyên Giáp rất có thể chạy tới khu vực trung tâm trước Đông Phương Thiếu Bạch.
- Như vậy không được!
Lý Dật Phong kiên quyết vung tay lên:
- Truyền thừa tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người chúng ta không cách nào khống chế. Chúng ta bắt thăm trúng Đông Phương Thiếu Bạch, y cũng bằng lòng phối hợp mọi hành động của chúng ta, vậy nhất định phải làm cho y lấy được truyền thừa cuối cùng. Như vậy đi, lão đi trợ giúp Đông Phương Thiếu Bạch, để cho y mau chóng tới nơi này.
Vừa nói chuyện, Lý Dật Phong lại đưa mắt nhìn về phía hai người Lý Lưu Vân cùng Chu Cẩn bên cạnh:
- Chúng ta còn phải có một người đi ra ngoài chặn Hoa Đóa cùng Nguyên Giáp lại, tốt nhất là đánh chết bọn họ giữa đường, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đi tới cuối cùng.
Chu Cẩn nhìn Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân, đứng lên nói:
- Ta đi cho.
Bất Tử Đạo Nhân có chút bận tâm nói:
- Chụ huynh, mặc dù hai người này là Tiên Thiên trung kỳ, nhưng từ biểu hiện dọc theo đường đi có thể thấy vẫn chưa dốc hết toàn lực, nói không chừng còn ẩn giấu lá bài tẩy gì đó, không thể khinh thường.
Chu Cẩn cười cười:
- Tiên Thiên trung kỳ chính là Tiên Thiên trung kỳ, có thể có lá bài tẩy gì chứ, đạo huynh yên tâm, bọn họ tuyệt đối không thể qua được cửa ải của ta.
- --------------------------------
Từng trận gió rét thổi tới, cơ hồ thổi tắt đuốc trong tay hai người.
Hoắc Nguyên Chân xem thử bản đồ, nói với Hoa Đóa:
- Suy đoán chi nửa canh giờ nữa, chúng ta có thể tới khu vực trung tâm cuối cùng.
Hoa Đóa nắm thật chặt y phục trên người:
- Vậy thì mau mau đi thôi, nơi này thật sự là quá lạnh.
Công phu nàng không tệ, trong số Tiên Thiên trung kỳ coi như là siêu quần bạt tụy, nhưng đáng tiếc rốt cục nàng là nữ nhân, thể chất vẫn kém hơn nam tử. Hôm nay đi hơn nửa ngày bên trong huyệt động này, địch nhân lớn nhất không phải là những người tuyết kia, mà là giá rét.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu, trong lòng có chút kích động. Rốt cục cũng sắp sửa tới địa điểm truyền thừa Huyết Ma mà mình mong đợi.
Dọc trên đường đi, hai người cũng không gặp được người thừa kế nào khác, cũng không biết là đi quá chậm hay là đã chết dọc đường. Nếu như đến địa điểm truyền thừa vẫn chỉ có hắn và Hoa Đóa, như vậy sự tình cũng sẽ trở nên hết sức dễ dàng
Hoa Đóa đã nói qua nàng tuyệt đối sẽ không tranh đoạt truyền thừa, như vậy đến lúc đó chỉ cần hắn cũng không tranh đoạt, cũng sẽ không có ai thừa kế.
Như vậy truyền thừa này coi như vứt đi, bất kể Đinh Bất Nhị trăm năm trước làm ra truyền thừa này là vì cái gì, hiện tại cũng không thể đạt tới mục đích của lão.
Càng tiến về phía trước, địa thế xung quanh dần dần trở nên rộng rãi, những thông đạo không còn chật hẹp như trước, suy đoán còn cách khu vực trung tâm không bao xa nữa.
Hai người gia tăng cước bộ, hy vọng có thể mau sớm tới nơi đó.
Hoa Đóa đi theo phía sau Hoắc Nguyên Chân, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Sắp sửa tới khu vực cuối cùng, nàng lại có chút do dự.
Nàng có thể nhìn ra Nguyên Giáp này là đã hóa trang, nhưng nàng không thể xác định gương mặt phía sau mặt nạ kia là thế nào.
Hai người đồng hành dọc đường, quả thật Nguyên Giáp này rất chiếu cố cho nàng, dọc theo đường đi căn bản cũng không cần nàng xuất thủ, hầu hết người tuyết đều bị lão đuổi.
Nhưng sắp đến địa điểm truyền thừa, truyền thừa Hóa Huyết Ma công có thể làm cho người ta điên cuồng, trước mắt xem ra, tựa hồ rất có thể Nguyên Giáp này sẽ trở thành người thừa kế cuối cùng Hóa Huyết Ma công.
Mà Hoa Đóa cũng không hy vọng xuất hiện một người thừa kế Hóa Huyết Ma công, có thể nói Nguyên Giáp này sẽ là địch nhân của mình.
Hiện tại lão đang đi trước mặt mình, mà trong tay của Hoa Đóa thủ săn một mũi phi tiêu. Chỉ cần nàng xuất thủ, có lẽ sau khoảnh khắc, người tự xưng Nguyên Giáp này lập tức sẽ biến thành thi thể.
Nguyên Giáp, Nguyên Giáp, thì ra là một cái tên giả.
Hoa Đóa trong lòng suy nghĩ, chậm rãi giơ tay lên, rốt cục mình phải làm sao?
Vừa lúc đó, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên quay đầu lại, nói với Hoa Đóa:
- Hoa Đóa cẩn thận, có thể có địch nhân ở gần đây!
- Ủa, còn có người tuyết sao?
Hoắc Nguyên Chấn khẽ lắc đầu:
- Không, không phải là người tuyết, là người thật.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện vừa tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú đề phòng, Hoa Đóa theo sát phía sau hắn.
Chỉ có đi theo sát sau lưng Nguyên Giáp này, Hoa Đóa mới không cảm thấy quá lạnh, trên người của lão có thể tản mát ra một cỗ nhiệt khí, đây tựa hồ không phải là người tu luyện nội công thuộc tính âm hàn có thể có được. Hai người chậm rãi đi về phía trước, cảnh giác nhìn xung quanh, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được mới vừa rồi có một người âm thầm theo dõi hai người mình.
Hoắc Nguyên Chân tương đối nhạy cảm với sát khí, mới vừa rồi quả thật hắn cảm thấy sát khí, nhưng không biết tại sao bây giờ lại không cảm giác được nữa.
Lần này đi vào trong huyệt động, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có rất nhiều lo lắng.
Bọn Lý Dật Phong cũng sẽ không dễ dàng để người không liên quan gì lấy được truyền thừa Hóa Huyết Ma công, hơn nữa Mạc Thiên Tà tìm mình tới đây đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện, cũng không biết lão đang làm gì.
Còn có nữ tử bên cạnh mình gọi Hoa Đóa này, cũng lộ ra vẻ thần bí khắp nơi.
Đi tới nơi này không phải là vì lấy được truyền thừa Hóa Huyết Ma công, như vậy nàng là vì cái gì?
Bất quá nếu nàng không tranh đoạt truyền thừa, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn xuất thủ đối với nàng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hoắc Nguyên Chân lại nói với Hoa Đóa:
- Hoa Đóa cô nương, chúng ta đã nói từ trước, chỉ cần đến địa điểm truyền thừa Huyết Ma, nàng cũng sẽ không tiếp thu truyền thừa Huyết Ma, có đúng không?
Hoa Đóa gật đầu nói:
- Đây là tự nhiên, bản cô nương đã nói ra sẽ không tiếp thu, vậy tuyệt đối không tiếp thu.
- Được rồi, vậy chúng ta chờ ở chỗ này, chờ những người thừa kế khác tới đây, lúc ấy cứ để mặc ta xử trí.
Hoa Đóa nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Giáp, nếu như lão lấy được truyền thừa Hóa Huyết Ma công, lão sẽ làm gì?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Nếu như ta thật sự lấy được truyền thừa, như vậy chuyện ta muốn làm chính là không để cho truyền thừa này tiếp tục nữa.
Hoa Đóa ngẩn người một chút tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói ra, mà là quan sát xung quanh một lượt:
- Không phải lão nói xung quanh đây có địch nhân hay sao, vì sao không thấy?
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn chung quanh một chút:
- Mới vừa rồi quả thật cảm thấy khí tức người khác, nhưng bây giờ lại không có, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...
Đi về phía trước mấy bước, sau khi qua một khúc quanh, địa thế phía trước thình lình trở nên rộng mở.
Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Đóa đều sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng khó lòng tin được trước mắt.
Băng trụ trên không rũ xuống giống như thạch nhũ, bên trong động có khe hở, ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào, từ Đông sang Tây, phàm là địa phương được ánh mặt trời chiếu rọi chính là một dòng sông băng đang chậm rãi chảy xuôi.
Băng có thể phản xạ ánh mặt trời, địa điểm này tương tự đại sảnh, khắp nơi toàn là băng, cũng không biết ánh mặt trời trải qua bao nhiêu khúc xạ, tạo thành đủ các màu sắc rực rỡ, kỳ dị mà đẹp đẽ.
Hơn nữa nhiệt độ nơi này tựa hồ cũng ấm áp hơn một ít, cảm giác băng hàn thấu xương dần dần biến mất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên người của đối phương đều ánh lên một lớp màu sắc kỳ dị.
- Ôi... Nơi này là địa phương nào? Chẳng lẽ là địa điểm truyền thừa sao? Vì sao lại xinh đẹp như vậy?
Hoa Đóa cảm thán, bởi vì có ánh sáng, nàng cũng tắt đuốc mình đi.
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu lia lịa:
- Đại tự nhiên quả thật là quỷ phủ thần công, cảnh đẹp thiên thành, vẻ đẹp cảnh sắc nơi này, chỉ sợ ngay cả băng tuyết đại thế giới kia cũng còn kém.
- Băng tuyết đại thế giới là địa phương nào? - À, một vườn băng đảng mà thôi, không có gì quan trọng... Hàm hồ nói đôi câu, Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ phía trước mặt:
- Chúng ta sắp đến rồi, nàng xem nơi đó.
Hoa Đóa nhìn sang theo phương hướng Hoắc Nguyên Chân chỉ, chỉ thấy xa xa dường như có một chấm đen, cẩn thận nhìn kỹ, tựa hồ là một cánh cửa sắt đen kịt, có vẻ như cách nơi này ước chừng mấy trăm thước.
- Phiến cửa sắt kia chính là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
Đã đến nơi, Hoắc Nguyên Chân cũng cao hứng trong lòng, chuẩn bị chạy về phía trước.
Đột nhiên cảm giác sát khí mới vừa rồi lại xuất hiện lần nữa.
- Địch nhân đang ở gần đây...
Hoắc Nguyên Chân đang muốn tìm, đột nhiên Hoa Đóa sau lưng truyền tới một tiếng thét kinh hãi, tựa hồ là trượt chân ngã.