Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân vội vàng quay đầu lại, kéo tay của Hoa Đóa lại, giữ lấy thân thể nàng sắp ngã nhào.
Mà đúng vào lúc này, tay còn lại của Hoa Đóa đột nhiên giơ lên, một đạo hàn quang chớp động trong tay, một mũi phi tiêu đột ngột bắn thẳng vào trán Hoắc Nguyên Chân.
Hoa Đóa bắn ra một mũi phi tiêu, Hoắc Nguyên Chân lập tức cúi đầu, phi tiêu bay qua đầu hắn.
Hoắc Nguyên Chân không có xuất thủ với Hoa Đóa trước mắt, mà là quay đầu lại phát ra một chiêu phách không chưởng.
Sau lưng truyền tới một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên người kia không ý thức được phi tiêu sẽ bắn ra từ sau Hoắc Nguyên Chân, một tiếng phập ghim vào thịt nho nhỏ vang lên, sau đó lại là một tiếng hét thảm.
Phách không chưởng của Hoắc Nguyên Chân theo sát mà đến, người kia cũng bổ ra một chưởng nhắm vào Hoắc Nguyên Chân. Chưởng phong hai người đối nhau, một tiếng vang thật lớn, chấn cho các băng trụ xung quanh gãy đổ một mảng.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Đóa cũng quay đầu nhìn lại người này.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn, nhận ra chính là Chu Cẩn.
Hiện tại trên vai Chu Cẩn dính một mũi phi tiêu, đang có máu tươi rỉ ra, chạm nhau một chưởng cùng Hoắc Nguyên Chân cũng không có chiếm được phần hơn.
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân nói với Hoa Đóa:
- Phi tiêu cô nương rất lợi hại.
- Phản ứng của lão cũng rất nhanh.
- Ta cũng thấy được địch nhân phía sau từ trong mắt của nàng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy phối hợp với nhau ăn ý, cười một tiếng, sau đó Hoắc Nguyên Chân nói với Chu Cẩn:
- Đông Hiền Chu Cẩn, nếu lão dám đến, vậy không nên nghĩ đến chuyện đi về.
Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng:
- Đừng tưởng rằng các ngươi đánh lén một chiêu đắc thủ, sẽ là đối thủ của lão phu, Hấp Tinh đại pháp!
Chu Cẩn dựng đơn chưởng lên, lập tức bao phủ Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Đóa, một cô hấp lực to lớn truyền tới.
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, hắn nhìn vết thương trên vai Chu Cẩn, cũng khoát tay y như vậy:
- Lão mới nhập môn Hấp Tinh đại pháp cũng dám lấy ra phô trương, để cho lão nếm thủ mùi vị chảy hết máu mà chết.
Lực hút hùng mạnh ập tới, vết thương trên vai Chu Cẩn lập tức nứt ra, phun máu ra như suối, muốn ngăn cũng không được, bắn thẳng tới lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tiếp lấy máu của lão, bàn tay khẽ phất, cột máu bắn tới dòng sông bằng cách đó không xa.
Trong nháy mắt Chu Cẩn mất máu thật nhiều, kêu thảm một tiếng:
- A...
Lúc này Hoa Đóa đồng thời bắn ra mấy mùi phi tiêu, tay còn lại của Chu Cẩn vung ống tay áo lên, đánh rớt ba mũi phi tiêu.
- A... Tử Mậu Liên Hoàn Phiêu!
Chu Cẩn khinh thường, đầu vai trúng một mũi phi tiêu nữa, bị Tử Mẫu Liên Hoàn Phiêu của Hoa Đóa bắn thủng vai bên kia.
Hoắc Nguyên Chân không bỏ qua cơ hội như vậy, giơ tay lên thi triển Hấp Tinh đại pháp lần nữa, đánh rách vết thương vai bên kia của lão, lại là một cột máu bắn ra.
Dòng sông bằng kia lập tức nhuộm đỏ máu, thân thể một người có thể có được tổng cộng bao nhiêu máu, Hoắc Nguyên Chân thi triển Hấp Tinh đại pháp hai lần, rút ra trên người Chu Cẩn chừng một chậu lớn.
Sắc mặt Chu Cẩn trắng bệch như tờ giấy, lão ngàn vạn lần không nghĩ tới Nguyên Giáp này cũng biết sử dụng Hấp Tinh đại pháp, hơn nữa thi triển còn thuần thục hơn cả lão.
Từ lúc bắt đầu trúng một mũi phi tiêu của Hoa Đóa, lão cũng đã chắc chắn thất bại cuộc chiến này.
Không còn nhớ tới thể diện của cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, Chu Cẩn quay đầu định bỏ chạy.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân sao còn có thể dễ dàng cho phép Chu Cẩn chạy trốn khỏi tay mình một lần nữa, Hấp Tinh đại pháp lập tức bao phủ lão, sau đó vung tay lên bắn ra hai đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Thân thể Chu Cẩn vừa dừng lại, không có khả năng né tránh hai chỉ này, hai chân ứng tiếng gãy lìa.
Lão mất máu quá nhiều, đầu óc đã hôn mê, cần nghỉ ngơi cùng trị liệu, bây giờ hai chân bị cắt đứt, thân thể ngã nhào, lập tức bị Hấp Tinh đại pháp Hoắc Nguyên Chân kéo ngược trở lại.
Lúc này Hoa Đóa từ phía sau rút ra bảo kiếm, chuẩn bị kết liễu Chu Cẩn này.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng khoát tay:
- Hoa Đóa cô nương, người này để cho ta xử trí.
Lại xuất ra hai chỉ điểm huyệt đạo Chu Cẩn, để cho lão không cách nào nhúc nhích. Hoắc Nguyên Chân có thể nào dễ dàng giết chết Chu Cẩn, người này là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, trên giang hồ cũng không có mấy người hậu kỳ đỉnh phong, mỗi một người đều là cực kỳ quý báu, đều là pháp bảo giúp cho Bắc Minh thần công hắn mau chóng thăng cấp.
Thấy Nguyên Giáp nói như thế, Hoa Đóa gật đầu một cái, nàng bắt đầu từ từ đi lại ở xung quanh, đồng thời cũng cảnh giới cho Hoắc Nguyên Chân.
Đối với lão ma đầu Chu Cẩn này, Hoắc Nguyên Chân không có chút thương hại nào, lúc này lão đã là dê béo đợi làm thịt, không có năng lực phản kháng nữa, Hoắc Nguyên Chân lấy một tay đặt lên Đan Điền lão, triển khai toàn bộ công lực Hấp Tinh đại pháp.
Cỗ nội lực mênh mông bàng bạc kia giống như biển cả, lăn lộn gầm thét ào vào lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân.
Nội lực Bắc Minh thần công trong cơ thể hắn đang tăng trưởng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Vốn bên trong Tam Phân Âm Dương Khí, Bắc Minh chân khí là yếu nhất, đạt tới Hậu Thiên trung kỳ cũng xa xa không cách nào so sánh được với Cửu Dực cùng Đồng Tử Công.
Bên trong luồng khí to lớn chia làm hai màu xanh đỏ, màu đỏ là dương khí, màu xanh là âm khí.
Bây giờ hấp thu nội lực Chu Cẩn, khí màu xanh lập tức bắt đầu tăng lên, toàn bộ luồng khí cũng bắt đầu lớn mạnh.
Vốn là luồng khí đường kính hơn một thước một một chút, đang tiến đến gần một thước hai.
Lúc còn Võ Tướng Thần Công, đường kính luồng khí chỉ có một thước hai, chỉ cần bây giờ có thể đạt tới một thước hai, coi như khôi phục được trình độ ban đầu.
Trong đầu Hoắc Nguyên Chân phát ra tiếng nổ ầm, trong lòng vui mừng, rốt cục Bắc Minh chân khí trong cơ thể công phá một bình cảnh, đạt tới trình độ Hậu Thiên hậu kỳ.
Mới vừa bắt đầu hấp thu nội lực Chu Cẩn là Hậu Thiên trung kỳ, bây giờ còn chưa hấp thu xong nội lực đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Mà đường kính Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể cũng đạt tới một thước mười chín, thiếu chút xíu nữa là một thước hai.
Như vậy có thể thấy được, Bắc Minh Hậu Thiên hậu kỳ căn bản là tương đương với Vô Tướng Hậu Thiên viên mãn, có thể thấy được Hoắc Nguyên Chân lựa chọn lần này là vô cùng chính xác.
Hút lấy nội lực người khác, có hết chín phần mười sẽ tiêu tan trong thiên địa, chỉ có một phần mười Hoắc Nguyên Chân có thể sử dụng cho mình. Nhưng chỉ nột phần mười này cũng không ít, bởi vì nội lực Chu Cẩn thật sự là quá hùng hậu, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cần phải hấp thu một lúc mới hết.
Bên kia Hoa Đóa thấy Nguyên Giáp đang hút thu nội lực người này, bèn trợ giúp hắn cảnh giới, phòng ngừa người khác quấy rầy.
Lần này hấp thụ hơn mười phút, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy vui mừng.
Bởi vì nội lực Chu Cẩn điên cuồng tràn vào cơ thể, lập tức lần nữa gia tăng Bắc Minh thần công trong cơ thể hắn, đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Lúc này luồng khí Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân lại mở rộng đường kính đạt tới một thước hai mươi lăm. Vì là khối cầu, càng về sau hàm lượng càng lớn, tuy chỉ gia tăng vài phân nhưng đã giúp cho thực lực Hoắc Nguyên Chân có biến hóa rất lớn.
Mà cho tới bây giờ, nội lực Chu Cẩn vẫn chưa hoàn toàn khô kiệt.
Hoắc Nguyên Chân không chút khách sáo, muốn xem thử có thể tăng Bắc Minh thần công lên tới cảnh giới Tiên Thiên hay không.
Chu Cẩn mặt xám như tro tàn muốn động cũng không động được. Lão mất máu quá nhiều, cả người vô lực, hai chân bị cắt đứt, cũng không thể trị liệu, mà người trước mắt này đang hấp thu nội lực của lão. Cả đời lão đã quen hút lấy nội lực người khác, không nghĩ tới cũng có một ngày bị người hút lấy, đây thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng chẳng sai.
Luồng khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân tiếp tục gia tăng, một thước hai sáu... Một thước hai bảy...
Khí tức màu xanh càng ngày càng hùng mạnh, mặc dù vẫn không thể so sánh cùng hai loại nội lực còn lại, nhưng so với trước đã là mạnh hơn quá nhiều.
Lúc này rốt cục nội lực Chu Cẩn trong cơ thể chậm lại, Hoắc Nguyên Chân biết nội lực của lão cũng sắp sửa khô kiệt, mình đã không ngừng hấp thu nửa canh giờ, nhiều nội lực hơn nữa cũng không chịu được tốc độ hấp thu như vậy.
Những Bắc Minh thần công của hắn vẫn còn cách cảnh giới Tiên Thiên một chút.
Dựa theo tính toán, nếu như luồng khí Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể có thể đạt tới một thước ba mươi, vậy sẽ có khả năng phá vỡ bình cảnh cảnh giới Tiên Thiên.
Một thước hai tám... Một thước hai chín... Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã bắt đầu tính toán bằng ly, bởi vì mặc dù từ một thước hai chín đến một thước ba mươi nhìn như chỉ có một phân, nhưng mỗi một ly gia tăng đều là cực kỳ nhiều.
Nội lực trong cơ thể Chu Cẩn cung ứng càng ngày càng ít, đường kính luồng khí Hoắc Nguyên Chân tăng trưởng càng ngày càng chậm.
Rốt cục, lúc đường kính Tam Phân Âm Dương Khí đạt tới một thước hai chín phẩy năm, nội lực Chu Cẩn ngừng lại, hoàn toàn bị Hoắc Nguyên Chấn hấp thu sạch sẽ không còn.
Mà rốt cục Bắc Minh thần công Hoắc Nguyên Chân cũng dừng lại ở vị trí đến gần Hậu Thiên viên mãn, cách Tiên Thiên còn có một đoạn ngắn.
Như vậy Hoắc Nguyên Chân cũng đã hết sức hài lòng, từ hơn Hậu Thiên trung kỳ một chút, trước sau đột phá Hậu Thiên hậu kỳ, Hậu Thiên viên mãn, còn thiếu có một chút là tiến vào Tiên Thiên, tốc độ tiến bộ như vậy sợ là đạt tới đệ nhất thiên hạ.
Thực lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong quả nhiên cường hãn, đáng tiếc số lượng quá ít, nếu có thêm hai ba tên như vậy nữa, chỉ sợ Bắc Minh thần công của Hoắc Nguyên Chân có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Mà Chu Cẩn trên đất mất đi toàn bộ nội lực, cũng giống như người bình thường, hơn nữa mất máu thật nhiều, ánh mắt của lão tán loạn, mắt thấy đã là người sắp chết.
Hoắc Nguyên Chấn cúi đầu nói với Chu Cẩn:
- Lão thất phu, lão có biết ta là ai không?
Chu Cẩn miễn cưỡng giương mắt lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Bất kể lão... Lão là ai, lão ở nơi này hút lấy nội lực của ta, đã hao tốn thời gian... Thời gian rất dài, bây giờ các ngươi đã chậm, các ngươi... Các ngươi không lấy được truyền thừa Huyết Ma...
Nghe thấy lời của Chu Cẩn, Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi trong lòng, không ngờ rằng mình quên mất đại sự.
Chu Cẩn nói xong, thấy trên mặt Hoắc Nguyên Chân lộ ra vẻ tiếc nuối, bất ngờ toét miệng cười mấy tiếng, sau đó ngẹo đầu sang bên, hồn quy địa phủ.
Một đời ma đầu hơn trăm năm trước, cứ như vậy chết trong tay của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân bất kể sống chết của lão, mà là ngẩng đầu nhìn Hoa Đóa, chỉ thấy Hoa Đóa cũng đang nhìn mình.
- Hoa Đóa, nàng có từng thấy đại môn địa điểm truyền thừa bên kia có người nào đi vào hay không?
Hoa Đóa gật đầu một cái:
- Mới vừa có một người tiến vào, không đúng, là hai người, một người trong đó hình như là Bất Tử Đạo Nhân. Lão cũng nhìn thấy tình huống của bên này, nhưng lão không tới đây, mà là mang theo tên Đông Phương Thiếu Bạch vào địa điểm truyền thừa.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng đứng dậy:
- Chúng ta lập tức chạy tới, tuyệt đối không thể để cho Đông Phương Thiếu Bạch lấy được truyền thừa cuối cùng
Nếu như là những người khác lấy được truyền thừa, Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là đặc biệt lo lắng, nhưng một khi Đông Phương Thiếu Bạch lấy được truyền thừa, như vậy tuyệt đối là một chuyện hết sức làm cho người ta không vui.
Bởi vì bản thân Đông Phương Thiếu Bạch là địch nhân của hắn cùng Đông Phương Tình, nếu y lấy được truyền thừa, nhất định sẽ đối phó Võ Lâm Minh cùng Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Đông Phương Thiếu Bạch mới vừa tiến vào địa điểm truyền thừa, cũng không biết có kịp ngăn cản hay không...
Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn hấp thu nội lực Chu Cẩn, nhưng lại quên đi tình huống địa điểm truyền thừa, để cho Đông Phương Thiếu Bạch tiến vào.
Hắn vội vàng mang theo Hoa Đóa chạy tới trước cửa địa điểm truyền thừa, cánh cửa sắt đen kịt kia đang đóng chặt.
Hoa Đóa nói:
- Chậm đã, phiến cửa sắt này cực kỳ chắc chắn, tin đồn không có lực lượng Tiên Thiên viên mãn là không phá được, chúng ta không phá được, truyền thừa hẳn là của Đông Phương Thiếu Bạch rồi.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn cửa sắt này:
- Chưa chắc, nàng mau tránh ra, ta thử một chút.
Hoa Đóa lui về phía sau, Hoắc Nguyên Chân sử xuất khí lực toàn thân, song chưởng đập thật mạnh vào cửa sắt.
Tiếng nổ ầm vang chấn cho mặt đất run rẩy mấy cái, cửa sắt lắc lư mấy cái, nhưng cũng không sụp đổ như dự liệu của Hoắc Nguyên Chân.
Điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân phải thầm giật mình, kể từ khi tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh không được, chẳng lẽ lực lượng như vậy còn chưa đủ sao?
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi, lần này không chỉ sử dụng khí lực toàn thân, thậm chí cũng điều động toàn bộ nội lực trong cơ thể.
Tam Phân Âm Dương Khí vận chuyển, đường kính gần một thước ba, đây là trạng thái tốt nhất trước đó Hoắc Nguyên Chân chưa từng có, từ trước tới nay chưa từng đạt tới trình độ hùng mạnh như vậy.
Ánh sáng hai màu xanh vàng lưu chuyển trong lòng bàn tay, bên cạnh Hoa Đóa thấy vậy vô cùng kinh hãi. Nàng có thể cảm giác được rõ rệt lực lượng Nguyên Giáp này, không nghĩ tới công lực của người này lại đạt tới trình độ này, lão không phải là một Tiên Thiên trung kỳ sao?
- Lui xa thêm một chút.
Hoa Đóa vội vàng theo lời lui về phía sau, lui ra xa mấy chục thước.
Mà lúc này rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong của mình.
Lúc trước tỷ thí cùng Vô Danh ở bên trong Tàng Kinh Các, Hoắc Nguyên Chân vận chuyển nội lực toàn thân, hơn nữa cộng thêm Long Tượng Bát Nhã Công gia trì, đã có thể so đấu lực lượng ngang tay cùng Vô Danh. Công lực lần này cao hơn một ít so với lần trước, Hoắc Nguyên Chân không tin không phá được cửa sắt này.
- Mở cho ta!
Hoắc Nguyên Chân lại đánh ra một chưởng toàn lực, đập thật mạnh vào cửa sắt.
Một tiếng Ầm vang thật lớn, cửa sắt đung đưa kịch liệt rốt cục không có thể chống đỡ một chưởng toàn lực của Hoắc Nguyên Chân, sau khi kêu lên ken két vài tiếng ngã xuống thật mạnh.