Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đối mặt hai người này uy hiếp, Mạc Thiên Tà không sợ chút nào, mà là bật cười ha hả:
- Ta có ý gì đến lúc này các ngươi lại còn hỏi ta có ý gì ư? Được rồi, bản giáo chủ sẽ nói cho các ngươi biết.
Mạc Thiên Tà cũng đứng lên, nói với hai người Lý Dật Phong:
- Uổng cho các ngươi một đống tuổi trên đầu, cũng không biết động não suy nghĩ. Chỉ một truyền thừa làm sao có thể giúp cho người ta tiến vào Tiên Thiên viên mãn? Không có lãnh ngộ làm sao có thể có cảnh giới viên mãn?
Lý Dật Phong cau mày nói với Mạc Thiên Tà:
- Lão không nên ở chỗ này dùng yêu ngôn hoặc chúng nữa, chúng ta đã từng thấy qua Đinh giáo chủ, chúng ta đều là người đã từng mặt đối mặt cùng Tiên Thiền viên mãn. Đông Phương Thiếu Bạch hiện tại có khí tức Tiên Thiên viên mãn, điểm này là không sai.
- Không sai, các ngươi nói cũng không sai.
Mạc Thiên Tà gật đầu một cái:
- Bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch tuyệt đối là cao thủ viên mãn, sợ là Đông Phương Tình bây giờ cũng chưa chắc là đối thủ của y, điểm này bản giáo chủ cũng không nghi ngờ.
- Mạc Thiên Tà, rốt cục lão muốn nói gì?
- Ha ha, ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, đây thật là có chí không đợi tuổi cao, ngu xuẩn chỉ sống uổng trăm năm. Các ngươi làm nô tài cho Đinh Bất Nhị đã quen, ngay cả suy tính cũng không biết.
Mạc Thiên Tà bật cười ha hả, vô tình cười nhạo bọn Lý Dật Phong.
- Vẫn không hiểu ư, các ngươi cũng không biết động não, nếu không lãnh ngộ mà đạt tới cảnh giới viên mãn, chuyện này có nghĩa là gì, đến bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch vẫn không mở mắt, chuyện này có ý nghĩa gì? Suy nghĩ cẩn thận một chút xem nào!
Mạc Thiên Tà chắp tay sau lưng mà đứng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, hết thảy đều diễn ra đúng như kế hoạch của lão.
Lý Dật Phong nhìn Đông Phương Thiếu Bạch vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ không chịu mở mắt, nhìn lại Mạc Thiên Tà bên cạnh cười ngông cuồng, trong lòng càng ngày càng thắc thỏm không yên.
Sắc mặt Lý Lưu Vân âm trầm, nói với Mạc Thiên Tà:
- Mạc Thiên Tà, lão đang giở trò quỷ gì? Lão phu cảnh cáo lão, ở trước mặt hai huynh đệ lão phu, tốt nhất lão đừng giở trò, nếu không sẽ không có kết quả tốt gì.
Mạc Thiên Tà khinh thường nhìn Lý Lưu Vân một cái:
- Nếu các ngươi nói như vậy trước khi ta tới nơi này, bản giáo chủ sẽ còn cân nhắc tới chuyện tạm thời rời đi, nhưng hiện tại, song kiếm hợp bích các ngươi đã không uy hiếp được bản giáo chủ nữa.
Lý Lưu Vân hừ lạnh một tiếng:
- Lớn lối mà không biết thẹn, lão cũng biết Độc Cô Cửu Kiếm song kiếm hợp bích, vô địch dưới Tiên Thiên viên mãn, chẳng lẽ lão có cảnh giới Tiên Thiên viên mãn hay sao?
- Ta không có, nhưng...
Mạc Thiên Tà dừng một chút, lấy tay chỉ Đông Phương Thiếu Bạch ngồi xếp bằng trên đài cao:
- Y có!
Lý Dật Phong bất động thanh sắc nói:
- Mạc Thiên Tà, lão nói như vậy là có ý gì?
- Đến bây giờ các ngươi còn chưa hiểu rõ, được rồi, bản giáo chủ sẽ khai đạo cho những tên ngu xuẩn các ngươi. Nếu các ngươi cũng biết tiến vào Tiên Thiên viên mãn cần lãnh ngộ, mà Đông Phương Thiếu Bạch mặc dù lấy được truyền thừa, nhưng rất rõ ràng không có được lãnh ngộ gì, nhưng y lại tiến vào Tiên Thiên viên mãn, điều này có nghĩa gì?
Không đợi bọn Lý Dật Phong suy nghĩ ra, Mạc Thiên Tà cứ tiếp tục nói:
- Nói cách khác, Đông Phương Thiếu Bạch không cần lãnh ngộ đã có thể đi vào viên mãn, chuyện này còn không rõ ràng lắm sao, y tiến vào viên mãn không phải là dựa vào lãnh ngộ tiến vào, mà y căn bản là không cách nào lãnh ngộ, y đã không hề có suy nghĩ như người bình thường nữa, bản giáo chủ nói như vậy, các ngươi hiểu chưa?
- Không hề có suy nghĩ như người bình thường... Đây là...
- Không sai, kế hoạch của các ngươi rất tốt, một lòng trợ giúp Đông Phương Thiếu Bạch, không để cho những người tuyết kia đến gần y, để cho y một mạch đi tới thuận lợi, thậm chí cuối cùng để cho Bất Tử Đạo Nhân mang theo Đông Phương Thiếu Bạch đi tới.
- Lần truyền thừa này căn bản là do một tay các ngươi đạo diễn, các ngươi cho là sau khi Đông Phương Thiếu Bạch tiến vào Tiên Thiên viên mãn, có của các ngươi, trở thành con rối cho các ngươi đạt tới mục đích cuối cùng.
- Nực cười các ngươi uổng phí tâm cơ, trước hết không nói Đông Phương Thiếu Bạch tiến vào viên mãn có thể phục vụ cho các ngươi hay không, chẳng lẽ không lãnh ngộ là có thể trở thành viên mãn? Thật là nực cười, bây giờ thì sao, Đông Phương Thiếu Bạch đã trở thành con rối chân chính, để xem các ngươi làm thế nào có thể chỉ huy y...
- Trở thành con rối?
Bọn Lý Dật Phong tỏ ra khó lòng tin được nhìn Đông Phương Thiếu Bạch trên đài.
Thậm chí Bất Tử Đạo Nhân lớn tiếng kêu gọi:
- Đông Phương Thiếu Bạch, mau tỉnh lại, truyền thừa kết thúc, ngươi có thể mở mắt...
Nhưng gọi liên tiếp mấy tiếng mà Đông Phương Thiếu Bạch không có động tĩnh gì, vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt tại chỗ, mái tóc dài không gió mà bay, lộ vẻ nguy hiểm mà quỷ dị.
- Ha ha ha...
Mạc Thiên Tà bên dưới bật cười ha hả:
- Vô dụng, vào lúc truyền thừa các ngươi cũng cảm giác được cỗ khí tức nguy hiểm lạnh như băng kia, hắn các ngươi còn hiểu rõ hơn ta, đó là khí tức của Đinh Bất Nhị. Đinh Bất Nhị tự nghĩ ra Hóa Huyết Ma công, lão để lại công lực nhiều như vậy ở chỗ này, trong lúc truyền thừa, huyết khí Hóa Huyết Ma công kia đã hoàn toàn ăn mòn đầu óc Đông Phương Thiếu Bạch, khiến cho y không còn là người nữa. Đông Phương Thiếu Bạch hiện tại chỉ là một con rối không có ý thức và tư tưởng bản ngã mà thôi.
Những lời của Mạc Thiên Tà giống như sấm động giữa trời quang, khiến cho bọn Lý Dật Phong chấn động trợn mắt há mồm.
Thì ra là như vậy, khó trách không cần lãnh ngộ là có thể vào Tiên Thiên viên mãn, thì ra y đã không cách nào lãnh ngộ, đầu Đông Phương Thiếu Bạch bị Hóa Huyết Ma công ăn mòn, cảnh giới của y chẳng qua là miễn cưỡng dựa vào nội lực khổng lồ tăng lên mà thôi.
Như vậy chuyện mà bọn họ chủ đạo truyền thừa Đông Phương Thiếu Bạch đã trôi theo dòng nước.
Lý Dật Phong nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mạc Thiên Tà, phải chăng là lão đã sớm biết những chuyện này?
- Không sai, các ngươi cũng biết ta là giáo chủ, tự nhiên biết một ít chuyện các ngươi không biết.
- Nhưng làm như vậy có ích lợi gì đối với lão? Đông Phương Thiếu Bạch biến thành một tên đầu gỗ không thể động, chẳng lẽ lão không hao phí công lực trợ giúp truyền thừa cho y sao? Y không thể động, chẳng lẽ lão có thể đối kháng song kiếm hợp bích của huynh đệ chúng ta sao?
- Bởi vậy cho nên bản giáo chủ mới nói các ngươi ngu xuẩn. Ta đã nói ta là giáo chủ, tự nhiên biết được chuyện mà các ngươi không biết, các ngươi đừng tưởng rằng Đông Phương Thiếu Bạch thật sự không thể động, không tin các ngươi thử động y xem.
Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân liếc mắt nhìn nhau, không dám mạo hiểm động tới Đông Phương Thiếu Bạch, bởi vì hết thảy thoạt nhìn quái dị như vậy, hai người này cảm thấy nên cẩn thận một chút.
Nhưng Bất Tử Đạo Nhân vẫn không chấp nhận hết thảy trước mắt, Đông Phương Thiếu Bạch là do lão tìm được một thời gian trước đây, vì lần truyền thừa Hóa Huyết Ma công này, có thể nói là lão đã ra sức không ít.
Hiện tại nhìn thấy đại kế mưu đồ trăm năm trôi theo dòng nước, lão hết sức không cam lòng, liên tục kêu gọi mấy tiếng, Đông Phương Thiếu Bạch cũng không nhúc nhích. Bất Tử Đạo Nhân nóng lòng, phi thân nhảy lên đài cao, tính toán lay gọi Đông Phương Thiếu Bạch.
Nhưng lão mới vừa bay đến nửa đường, Đông Phương Thiếu Bạch một mực nhắm nghiền hai mắt đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt màu đỏ máu mở ra, trong khoảnh khắc này, Bất Tử Đạo Nhân lập tức cảm giác được một cỗ sát cơ lạnh như băng xuất hiện.
Nhất thời Bất Tử Đạo Nhân cảm thấy không xong, tử vong uy hiếp khổng lồ như vậy, khiến cho lão sợ hãi hồn phi phách tán.
Lão hú lên một tiếng quái dị, thân thể uốn éo mấy cái giữa không trung, sử xuất công lực bình sinh cố hết sức dừng lại. Rốt cục lão cũng đổi hướng giữa không trung, chuẩn bị xoay người bay trở về.
Mắt Đông Phương Thiếu Bạch nhìn chằm chằm Bất Tử Đạo Nhân, tay chân không có bất kỳ động tác gì, nhưng đầu đầy tóc bạc đột nhiên mọc dài ra nhanh chóng, giống như linh xà dài tới mấy trượng, nhanh như thiểm điện trói chặt tay chân Bất Tử Đạo Nhân giữa không trung.
Bất Tử Đạo Nhân kinh hãi hồn bất phụ thể, lớn tiếng nói:
- Lý huynh cứu ta...
Nhưng lúc này bạn Lý Dật Phong cũng sợ ngây người, làm sao còn dám đường đột đi cứu Bất Tử Đạo Nhân.
Đông Phương Thiếu Bạch đột nhiên mở miệng ra, phát ra một tiếng kêu quái dị về phía Bất Tử Đạo Nhân.
Thanh âm giống như không phải đến từ nhân gian vang vọng bên trong không gian này.
Bọn Lý Dật Phong cũng chật vật bịt tai lại, thanh âm này hết sức chói tai, chấn cho khí huyết bọn họ sôi trào.
Kèm theo thanh âm, một cỗ huyết khí từ trong miệng Đông Phương Thiếu Bạch phun ra, trúng vào thân thể Bất Tử Đạo Nhân giữa không trung.
Một tiếng ầm rất lớn vang lên, Bất Tử Đạo Nhân bị tóc trắng Đông Phương Thiếu Bạch cố định giữa không trung không cách nào né tránh, thân thể bị này một đòn thật nặng, lăng không bay ra ngoài.
Bay chừng mấy chục trượng, Bất Tử Đạo Nhân và thật mạnh vào vách, khiến cho vách tường vỡ ra một vết lõm hình người.
Dừng lại trên vách vài giây, sau đó thân thể Bất Tử Đạo Nhân trượt xuống đất.
Sau khi phát ra một đòn này, Đông Phương Thiếu Bạch nhắm hai mắt lại, tóc bạc đầy đầu rút trở về, trở lại độ dài đến đùi như trước.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch lại bất động, bọn Lý Dật Phong mới lấy lại tinh thần, ai nấy đều xa xa tránh ra Đông Phương Thiếu Bạch, chạy về phía Bất Tử Đạo Nhân.
Hắc Bạch Vô Thường và Bất Tử Đạo Nhân còn có một chút giao tình, bởi vì khoảng cách tương đối gần, Hắc Vô Thường đỡ thân thể Bất Tử Đạo Nhân dậy, vội vàng hỏi:
- Bất Tử đạo huynh, lão cảm thấy thế nào?
Bất Tử Đạo Nhân phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chậm rãi mở mắt.
Nhìn ánh mắt của Bất Tử Đạo Nhân bọn Lý Dật Phong đều lộ ra vẻ vui mừng, tựa hồ cũng không có gì đáng ngại.
Như vậy tương đối hợp lý, dù sao Bất Tử Đạo Nhân là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ lại bị một tiếng thét giết chết.
Bản thân Bất Tử Đạo Nhân cũng cảm thấy ngạc nhiên, tra xét một phen không cảm thấy có gì đáng ngại, vui mừng nói:
- Không có chuyện gì lớn, chẳng qua là trong bụng có chút nội thương, điều dưỡng chừng một ngày sẽ không sao nữa.
Hắc Bạch Vô Thường cũng yên tâm, Hắc Vô Thường chuẩn bị đồ Bất Tử Đạo Nhân đứng lên.
Lý Lưu Vân cũng nói:
- Như vậy là tốt rồi, mặc dù Hóa Huyết Ma công mạnh thật, nhưng cũng không đến nỗi đạt tới mức rống lên một tiếng là có thể giết người.
Lão vừa dứt lời, Lý Dật Phong nghe thấy bốn chữ Hóa Huyết Ma công đột nhiên đổi sắc mặt, kéo cánh tay Lý Lưu Vân lại:
- Mau lui lại!
Lý Lưu Vân bị Lý Dật Phong kéo cũng ý thức được không ổn, hú lên quái dị, theo Lý Dật Phong nhảy lên một cái, trong nháy mắt lướt ra xa hơn hai mươi trượng.
Bọn họ vừa lui, Hắc Bạch Vô Thường cũng ý thức được không tốt, Bạch Vô Thường lập tức ra sức bay vọt đi xa, Hắc Vô Thường cũng vội vàng buông tay.
Lúc này, đột nhiên trên thân thể Bất Tử Đạo Nhân nổ tung trận trận sương máu, giống như bị cài đặt tạc đạn toàn thân, từ đầu đến chân xuất hiện vô số chỗ nổ tung như vậy.
Hắc Vô Thường ở gần Bất Tử Đạo Nhân nhất, tránh né không kịp, bị bao phủ bên trong sương máu, hết thảm mấy tiếng, cũng không còn hô hấp.
Bạch Vô Thường cũng không khá hơn bao nhiêu, một cánh tay bị sương máu bao phủ, trong nháy mắt bắt đầu có máu rỉ ra. Bạch Vô Thường cũng coi như lòng dạ cứng rắn, dựng chưởng như đao chém rơi cánh tay mình.
Cánh tay rơi xuống đất, chốc lát liền hóa thành nước máu.
Mấy người chưa tỉnh hồn, nhanh chóng lăn đi mấy vòng về phía sau, thẳng tới bên kia phòng, lúc này mới nhìn thấy Mạc Thiên Tà mang theo Tu La Sát cùng Ngọc La Sát đã sớm tránh đến nơi này.
Lý Dật Phong vô cùng kinh hãi nhìn Mạc Thiên Tà, trong lúc nhất thời không cách nào mở miệng. Đến bây giờ lão vẫn không rõ, Đông Phương Thiếu Bạch biến thành quái vật kinh khủng như thế có ích lợi gì đối với Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà khinh thường liếc Lý Dật Phong một cái, dáng vẻ ung dung tự tại, hết sức tự tin.
Sương máu nồng đậm bên kia dần dần tan đi, lộ ra cảnh tượng trước đó.
Bất Tử Đạo Nhân vốn nằm ở nơi đó, còn có Hắc Vô Thường, giờ phút này thân thể, xương cốt đã hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại một chút y phục rách nát
Thi hài tan đi, còn có khốc Tang bổng Học Vô Thường và Thậm chí Khắc Tang bổng kia vốn là do kỳ mộc chế tạo, giờ khắc này cũng đã bắt đầu rữa nát.
Hai người cũng đã biến thành nước máu.
Đáng tiếc Bất Tử Đạo Nhân có được thiên phú dị bẩm, tim sinh ở bên ngực phải, cho nên mới nhiều lần bị người xuyên tim mà không chết.
Bất Tử Đạo Nhân tung hoành giang hồ hơn trăm năm, trải qua vô số sinh tử đánh giết mà không chết. Trải qua trăm năm mưu đồ, tìm kiếm, rốt cục tìm được người thừa kế truyền thừa Hóa Huyết Ma công, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới vào thời khắc tối hậu, lão cũng chết thảm dưới Hóa Huyết Ma công của Đông Phương Thiếu Bạch.
Bất Tử ấn pháp bất khả nhất thế, tim nằm bên phải, rốt cục không thể ngăn được kỳ công ác độc này, kết quả Bất Tử Đạo Nhận thi cốt không còn.
Bất Tử Đạo Nhân cùng Hắc Vô Thường chết thảm, hoàn toàn chấn nhiếp bọn Lý Dật Phong.
Đã sớm biết Tiên Thiên viên mãn kinh khủng, nhưng bọn họ vẫn còn khinh thường. Hơn trăm năm trôi qua, những người này đã quen tung hoành vô địch, đánh đâu thắng đó trong thế giới không có Tiên Thiên viên mãn, đã tạo nên cảm giác tự cao tự đại trong lòng bọn họ.
Huống chi Bất Tử Đạo Nhân nhiều lần chiến đấu không chết, thật sự cho là mình có thể không chết. Hơn nữa Đông Phương Thiếu Bạch mới vừa đột phá, suy nghĩ của bọn họ vẫn không chân chính liệt Đông Phương Thiếu Bạch vào hàng ngũ Tiên Thiên viên mãn.
Còn có một điểm, bọn Lý Dật Phong đã quên mất đặc tính của Hóa Huyết Ma công.
Điểm ác độc nhất của môn võ công này chính là sau khi đánh trúng người khác, chỉ cần bên trong thân thể người này có máu, hơn nữa không kịp thời sử dụng nội lực cực mạnh áp chế, vậy sẽ dẫn tới huyết bạo.