Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Huyết dịch bên trong thân thể nổ tung, sau đó hòa tan da thịt xương cốt người ở đó, chỉ cần là người, cơ hồ không chạy khỏi sát kiếp này.
Một đòn của Đông Phương Thiếu Bạch làm cho bọn họ nhớ lại Đinh Bất Nhị. Năm đó Đinh Bất Nhị truyền thừa Huyết Ảnh thần công còn chưa thỏa mãn, lại tự nghĩ ra Hóa Huyết Ma công, từ đó đạt độ cao tới chưa từng có ai, trở thành đệ nhất thiên hạ không thể tranh cãi.
Vốn đã không ai dám đến gần địa điểm Bất Tử Đạo Nhân tử vong, nhưng không nghĩ tới Mạc Thiên Tà lại đột nhiên phi thân lên, nhanh chóng đi tới chỗ Bất Tử Đạo Nhân tử vong, trong tay hàn quang chợt lóe, bảo hiểm xuất hiện.
Mũi kiếm chỉ xuống đất, thân thể Mạc Thiên Tà lăng không hư độ đi tới không trung bên trên chỗ Bất Tử Đạo Nhân tử vong, dùng kiếm khẽ vít một cái, một mảnh lụa màu trắng chợt bay lên.
- Ha ha! Quả nhiên không hề dính máu, mãnh Huyết Ma tàn đồ này thuộc về lão phu.
Mạc Thiên Tà lăng không chộp lấy mảnh Huyết Ma tàn đồ giữa không trung, sau đó bảo kiếm chấn mạnh, thân thể rơi xuống, toàn bộ động tác làm liền một mạch.
Lý Dật Phong nhất thời biến đổi sắc mặt, quả thật Mạc Thiên Tà tâm tư tỉ mỉ, không ngờ rằng lúc này còn tranh cướp Huyết Ma tàn đồ.
Mạc Thiên Tà trở lại bọn bên người Lý Dật Phong, nhìn bọn họ cười nói:
- Sao hả, Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, bây giờ các ngươi còn có gì để nói?
Sắc mặt Lý Dật Phong âm trầm nói:
- Mạc Thiên Tà, lão khổ tâm như vậy, lão phu lại không hiểu, Đông Phương Thiếu Bạch trở nên như vậy có lợi gì cho lão, chẳng lẽ lão cho rằng hiện tại lão có thể ngăn cản huynh đệ lão phu sao?
Mạc Thiên Tà cười lạnh nói:
- Các ngươi vẫn chưa suy nghĩ ra, vậy lão phu không vòng vo với các ngươi làm gì nữa. Tuy rằng Đông Phương Thiếu Bạch đã mất đi ý thức bản ngã, nhưng cũng không phải là không có cách nào khống chế y. Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương Thiếu Bạch chính là đệ nhất thủ hạ của bản giáo chủ.
- Ta thấy huynh đệ các ngươi coi như có chút giá trị lợi dụng, nếu như các ngươi thức thời hãy ngoan ngoãn quy thuận bản giáo chủ, ra sức cho ta, bản giáo chủ còn cân nhắc tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi!
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà đột nhiên lấy ra một chiếc đoản địch thổi lên vài tiếng.
Đông Phương Thiếu Bạch vốn đang tĩnh tọa bất động đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó một trận huyết quang chớp động, sau khoảnh khắc, Đông Phương Thiếu Bạch đã xuất hiện ở sau lưng Mạc Thiên Tà.
Trường bào màu đỏ máu, ánh mắt cũng màu đỏ máu, mặt trắng bệch, mối cùng mí mắt bầm đen, phối hợp với đầu đầy tóc bạc, lúc này trong Đông Phương Thiều Bạch giống như Ma Thần tới từ địa ngục.
- Chuyện... Chuyện này không thể nào...
Hai người Lý Dật Phong nhất thời sợ ngây người, không nghĩ tới Đông Phương Thiếu Bạch lại nghe lời của Mạc Thiên Tà, vì sao vậy?
- Không có chuyện không thể nào, nếu không có ích lợi gì, các ngươi cho là bản giáo chủ ngu ngốc sao, từ xa chạy tới vất vả giúp đỡ các ngươi, đó không phải là tự tìm đường chết sao?
Mạc Thiên Tà ngửa mặt lên trời cười to, tâm trạng vui vẻ cực độ.
- Lão... Lão làm sao làm được?
- Chuyện này các ngươi không cần quan tâm, ở đây bản giáo chủ có hai viên độc hoàn, sau khi uống vào nhất định phải dùng giải được độc môn do bản giáo chủ luyện chế mới có thể trì hoãn độc phát, mỗi tháng một lần, không uống thuốc giải sẽ thối rữa toàn thân mà chết. Hơn nữa chỉ cần bản giáo chủ thổi đoản địch này, các ngươi cũng sẽ chết.
Mạc Thiên Tà dứt lời, run tay lên, hai viên đan dược màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Hiện tại uống độc hoàn vào, cho dù là Độc Cô Cửu Kiếm của hai huynh đệ các ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không có năng lực đánh chết bản giáo chủ trong nháy mắt. Sau khi uống vào các ngươi sẽ phải thần phục ta, nếu như không chịu uống, hiện tại các ngươi có thể đi theo Bất Tử Đạo Nhân.
Mạc Thiên Tà nói những lời này, giọng điệu càng ngày càng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân.
Hai người này liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh cảm giác không cam lòng.
Sau khi Đinh Bất Nhị mất tích, huynh đệ bọn họ cơ hồ là người mạnh nhất trên giang hồ, năm đó là thủ hạ Đinh Bất Nhị coi như không oan ức, nhưng hôm nay Mạc Thiên Tà bắt bọn họ phải thần phục, làm sao bọn họ có thể cam lòng.
Một khi uống độc dược này, sau này sinh tử không nằm trong tay mình, còn nói gì tiêu dao sung sướng.
Nhưng nếu không uống, vết xe đổ của Bất Tử Đạo Nhân rành rành trước mắt, Mạc Thiên Tà không phải là loại người mềm yếu, nhất định lão sẽ giết chết huynh đệ mình.
Cho dù là uy lực Độc Cô Cửu Kiếm song kiếm hợp bích lớn hơn nữa, cũng không cách nào đánh bại Tiên Thiên viên mãn, bọn họ tự biết rõ.
Cân nhắc hơn thiệt hồi lâu, Lý Dật Phong ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với Mạc Thiên Tà:
- Mạc giáo chủ, lão phu nhận mệnh, sau này sẽ ra sức vì Mạc giáo chủ, Mạc giáo chủ phải đối xử tử tế với hai huynh đệ ta.
Mạc Thiên Tà bật cười ha hả:
- Đây là tự nhiên, chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực làm việc vì bản giáo chủ, như vậy hết thảy đều rất dễ dàng, bình thời chúng ta cũng là gọi nhau huynh đệ, ngàn vạn lần không nên giở trò gì là được.
Dứt lời, lão đưa đan dược tới trước mặt hai người Lý Dật Phong, hai người bất đắc dĩ nhận lấy, ngửa cổ uống vào.
Thấy hai người Lý Dật Phong nuốt độc hoàn, Mạc Thiên Tà trong lòng đại định, quay đầu lại ngó Tu La Sát cùng Ngọc La Sát:
- Phu thê La Sát, các ngươi trợ giúp bản giáo chủ rất nhiều, bản giáo chủ cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, các ngươi không cần uống độc dược. Nhưng bản giáo chủ hy vọng các ngươi cũng có thể gia nhập dưới quyền Thánh giáo ta, cùng chung sáng lập vinh quang thuộc về chúng ta.
Tu La Sát cùng Ngọc La Sát liếc mắt nhìn nhau, mặc dù Mạc Thiên Tà nói lời khách sáo, nhưng bọn họ biết giờ khắc này mình đã không có lựa chọn nào khác.
Đừng nói sau lưng Mạc Thiên Tà còn có con rối Đông Phương Thiếu Bạch kinh khủng kia, cho dù là hai người Lý Dật Phong cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản.
Hai người Tu La Sát gật đầu, sau đó tham bái với Mạc Thiên Tà:
- Ra mắt giáo chủ!
Có bọn họ dẫn đầu, hai người Lý Dật Phong do dự một chút, cũng có hơi không tình nguyện tham bái với Mạc Thiên Tà:
- Thuộc hạ ra mắt giáo chủ.
Mạc Thiên Tà nhìn không sót biểu lộ của hai người bọn họ, ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì, nói với Bạch Vô Thường:
- Vô Thường huynh, hôm nay huynh đệ lão đã chết, lão tính toán đi đâu về đâu?
Bạch Vô Thường mất đi một cánh tay, đang toàn lực cầm máu, nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, suy nghĩ một chút mới nói:
- Lão phu cũng không có ý nghĩ gì, hay là quay về Ác Nhân cốc trước rồi hãy tính.
- Địa phương sơn cùng thủy tận như Ác Nhân cốc có gì hay ho, ta thấy không bằng lão cũng uống một viên đan dược, sau đó gia nhập Thánh giáo chúng ta là hơn.
Sắc mặt Bạch Vô Thường biến đổi:
- Mạc giáo chủ, chuyện này ngàn vạn lần không thể, lão phu trở về còn có rất nhiều chuyện quan trọng muốn...
Mạc Thiên Tà không thèm nghe lão nói hết lời, quay đầu lại đưa một viên độc hoàn cho Đông Phương Thiếu Bạch, nói với y:
- Cho lão uống đi!
Đông Phương Thiếu Bạch chộp lấy đan dược, thân hình chợt lóe đã đến trước mặt Bạch Vô Thường, chộp lấy cổ lão, nhét viên đan dược vào miệng lão.
Bạch Vô Thường mất đi một cánh tay, trước mặt Đông Phương Thiếu Bạch ngay cả chống cự cũng không làm được, bị ép phải nuốt độc hoàn.
- Mạc giáo chủ! Lão có thể nào... Có thể nào làm như vậy? Mạc Thiên Tà cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn hai người Lý Dật Phong:
- Hai vị Lý huynh, ta cho Bạch Vô Thường uống đan dược cũng giống như các ngươi, chỉ cần ta thổi địch, sống chết của lão cũng sẽ không do lão, hiện tại các ngươi có thể xem thử.
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà kêu một tiếng:
- Lui!
Những người này nhất tề lui về phía sau, sau đó Mạc Thiên Tà đột nhiên thổi địch trong tay.
Một tiếng địch sắc bén bắn thẳng tới Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường không kịp tránh né hay chống cự, thình lình thất khiếu chảy máu, thân thể mềm nhũn ngã nhào xuống đất, hồn quy địa phủ.
Ngay sau đó, thân thể của lão bắt đầu rữa nát, huyết dịch màu đen chảy ra ngoài, mặc dù không nhanh như Hóa Huyết Ma công, nhưng trình độ thê thảm cũng không kém chút nào.
Mạc Thiên Tà quay đầu lại nhìn bọn Lý Dật Phong một cái, chỉ thấy hai người này sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là hơi sợ.
Thật ra thì nếu Mạc Thiên Tà muốn thu phục Bạch Vô Thường cũng không phải không được, nhưng Mạc Thiên Tà cho là giá trị Bạch Vô Thường không lớn, còn không bằng mang ra giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp hai người Lý Dật Phong một phen.
Chỉ cần hai người Lý Dật Phong quy phục, như vậy trên giang hồ này cơ hồ cũng không còn ai là đối thủ của Mạc Thiên Tà.
Hiện tại chấn nhiếp như vậy quả nhiên đưa đến hiệu quả, hai người Lý Dật Phong sống hơn một trăm tuổi, quý trọng tánh mạng của mình hơn ai khác, bọn họ cũng không muốn chết đi giống như Bạch Vô Thường hoặc là Bất Tử Đạo Nhân. Hiện tại ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời của Mạc Thiên Tà, bọn họ đã không có những lựa chọn khác.
Cho tới bây giờ, chuyện nơi đây căn bản kết thúc, Mạc Thiên Tà thành người thắng lớn nhất.
Bọn Khô Mộc cùng Niệm Từ may nhờ chạy nhanh, nếu không cũng tuyệt đối không cách nào chạy trốn khỏi tay Mạc Thiên Tà.
Hơn nữa Mạc Thiên Tà thu tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, Tu La Sát, Ngọc La Sát, còn có đại sát khí Đông Phương Thiếu Bạch này, thêm vào bản thân lão, sau khi trở lại Ma giáo ắt sẽ quét ngang giang hồ, đánh đâu thắng đó.
Mạc Thiên Tà đã thấy ngày mình nhất thống giang hồ sắp sửa tới.
- Nhị sư tỷ ôi Nhị sư tỷ, hy vọng nàng hãy tự biết mình, ngàn vạn lần không nên cố gắng đối kháng cùng ta. Hiện tại nàng chưa chắc là đối thủ của Đông Phương Thiếu Bạch, qua một thời gian nữa lại càng không có cơ hội.
Trong lòng Mạc Thiên Tà đang suy nghĩ về Đông Phương Tình, có lẽ trên toàn giang hồ, có thể coi là đối thủ của lão duy nhất cũng chỉ có Đông Phương Tình.
Bởi vì Đông Phương Tình là võ lâm Minh chủ, đối lập với Ma giáo của lão, e rằng giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận.
- Đúng rồi! Còn có môn phái kia, còn có nàng...
Trong lòng Mạc Thiên Tà chợt nghĩ tới một người.
Bất quá cũng không cần quá lo lắng, giữa các nàng không thể nào hợp tác, hơn nữa ta cũng phải cố gắng, không thể thua cho những nữ nhân này.
Trong lòng Mạc Thiên Tà đã có một kế hoạch, lão đã cảm giác mơ hồ đạo của mình ở nơi nào. Thời gian kế tiếp nhất định lão phải trở thành chúa tể giang hồ.
Sau khi bọn Mạc Thiên Tà rời đi địa điểm truyền thừa, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ đi vào.
Bên trong phòng huyết khí đã từ từ tiêu tan, nhưng mấy vũng máu còn đọng lại như nói cho Hoắc Nguyên Chân biết, nơi này mới xảy ra chuyện kinh khủng tới mức nào.
Hoắc Nguyên Chấn quan sát bốn phía một lượt, bên trong phòng không có gì cả.
Hắn nấp trong băng tuyết ngoài xa theo dõi tình huống trong phòng, biết rõ ràng chuyện cuối cùng Đông Phương Thiếu Bạch được truyền thừa, hơn nữa trở thành con rối.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tả tâm trạng mình là thế nào, không nghĩ tới Mạc Thiên Tà ẩn giấu sâu như thế, cuối cùng chẳng những khống chế Đông Phương Thiếu Bạch, hơn nữa cũng thu bọn Lý Dật Phong vào dưới trướng.
Ma giáo quật khởi, nhất định sẽ trở thành môn phái mạnh nhất thiên hạ, thậm chí còn mạnh hơn Hồ Điệp cốc hiện tại.
Một trong ba nhiệm vụ của Hệ Thống giao cho hắn là phải đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ, nhưng hiện tại xem ra Mạc Thiên Tà đã trở thành kẻ ngáng đường lớn nhất.
Lão già này sống hơn trăm năm cũng còn mạnh khỏe như rồng cọp, huống chi tuổi tác Mạc Thiên Tà cũng không phải là lớn lắm, sống thêm hai trăm năm cũng không có vấn đề gì.
Lão có thể sống lâu như vậy, nhưng Hoắc Nguyên Chân không chờ được lâu như vậy, hắn còn trông cậy sau khi hoàn thành ba Hệ Thống nhiệm vụ sẽ hoàn tục. Mạc Thiên Tà cứ giương danh giang hồ như vậy, lúc nào mới có thể đến phiên mình ra mặt?
Còn có ba mảnh Huyết Ma tàn đồ cuối cùng, đang nằm trong tay ba người Mạc Thiên Tà, Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân. Hôm nay bọn họ là một phe, Hoắc Nguyên Chân muốn lấy được quả thật là khó như lên trời.
Đưa mắt nhìn sang đài cao dùng truyền thừa kia, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, thân hình nhảy vọt lên.
Đài này vuông vức, mỗi chiều rộng chưa tới một thước, nhìn qua không có gì là nổi bật, vì sao có thể có được lực lượng truyền thừa?
Hoắc Nguyên Chân không cam lòng gõ gõ xung quanh, hy vọng có thể tìm được bí mật truyền thừa.
Gõ được vài cái, đột nhiên hắn cảm nhận được vị trí chính giữa đại đường như là rỗng, giật nảy mình, vội vàng đánh vỡ đá xanh trên mặt đài.
Sau khi mở ra, một cỗ huyết khí nhàn nhạt từ bên dưới bốc lên, tiêu tan trong không khí.
Hoắc Nguyên Chấn cúi đầu nhìn xuống phía dưới lại có một không gian nho nhỏ, giống như một cái hộp nhỏ, trong không gian giữa lòng đá xanh này có một chiếc nhẫn đen kịt nằm trong đó.
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ cầm lên, đây là một chiếc nhẫn cổ quái, hình vẽ trên đó là một ngọn lửa.
Trên hình vẽ, ngọn lửa nằm bên dưới, bên trên là màu xanh nhạt, có cảm giác như biểu thị cho nước.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy kỳ quái, chiếc nhẫn này thiết kế có vẻ làm cho hắn khó hiểu, vì sao ngọn lửa nằm dưới nước như vậy?
Nhìn một hồi không có đầu mối, Hoắc Nguyên Chân liền thu chiếc nhẫn này vào, tìm tòi trong không gian này một lúc, sau khi thấy không còn gì nữa bèn đứng dậy rời khỏi nơi này.
Thi triển Trường Hồng Quán Nhật, tốc độ Hoắc Nguyên Chân không gì sánh kịp, lúc này cũng không cần lo lắng gì nữa, chỉ lo lên đường một mạch.
Chỉ bất quá lộ tuyến mà Hoắc Nguyên Chân rời đi hơi lệch một chút, hắn sợ giữa đường gặp phải Mạc Thiên Tà. Mặc dù Mạc Thiên Tà có vẻ tốt với mình, nhưng hiện tại lão đã đổi khác, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn đối mặt với lão.
Không cần tránh né những người tuyết kia, không cần lo lắng bị người phát hiện, không tới nửa ngày Hoắc Nguyên Chân đã rời đi Đại Tuyết cốc, đi tới trước chỗ vách đá kia.
Theo xích sắt lên vách đá, Hoắc Nguyên Chân lập tức cho gọi Kim Nhãn Ưng.