Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Kim Nhãn Ưng vẫn còn quanh quẩn trên trời chung quanh đây, được Hoắc Nguyên Chấn cho gọi lập tức vọt xuống.
Lên lưng Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp bay khỏi tổng đàn Ma giáo.
Hắn cũng không có lập tức trở về Thiếu Lâm tự, mà là bay đi Thiên Nhai Hải Các trước.
Hôm nay đã là trung tuần tháng Mười Hai, đã chữa bệnh cho Mộ Dung Thu Vũ qua hai mươi ngày, Hoắc Nguyên Chân muốn mang Mộ Dung Thu Vũ đi, mang về Thiếu Lâm tự từ từ trị liệu. Hắn không thể ngược xuôi qua lại giữa Thiếu Lâm tự cùng Thiên Nhai Hải Các mãi được, có tình huống gì xảy ra cũng tiện kịp thời xử lý.
Bằng không nếu Mộ Dung Thu Vũ xảy ra chuyện gì, An Như Sương muốn đưa tin cho hắn cũng sẽ rất khó khăn.
Phi hành gần nửa ngày, Kim Nhãn Ưng đi tới bầu trời Thanh Hải hồ, đi tới trên đảo nhỏ chỗ Thiên Nhai Hải Các.
Hoắc Nguyên Chân thấy được một chiếc thuyền lớn đang đậu trên bến tàu đảo nhỏ, lần trước tới nơi này cũng không thấy thuyền bè đến chỗ này.
Có lẽ là khách tới tìm An Như Sương, Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, ngồi Kim Nhãn Ưng đáp xuống bên bờ đảo, sau đó đi vào trong Thiên Nhai Hải Các.
Hắn vừa vào Thiên Nhai Hải Các, những nữ đệ tử kia lập tức phát hiện ra hắn.
Đối với hòa thượng giúp cho Mộ Dung Thu Vũ sống sót này, các đệ tử bên trong Thiên Nhai Hải Các rất có hảo cảm với hắn, Hoắc Nguyên Chân được nhiệt liệt hoan nghênh, có người chạy đi báo với An Như Sương thật nhanh.
Hoắc Nguyên Chân không chờ đợi An Như Sương, mà là đi thẳng tới phòng của Mộ Dung Thu Vũ, hắn nóng lòng xem thử tình huống của nàng.
Đến phòng của Mộ Dung Thu Vũ, Mặc Lan đang giúp Mộ Dung Thu Vũ lau mặt, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng cười cười, đi tới trước giường Mộ Dung Thu Vũ, cúi đầu xem thử.
Sắc mặt Mộ Dung Thu Vũ hồng hào hơn một ít, hô hấp đều đặn, tựa hồ như ngủ thiếp đi.
- Mặc Lan cô nương, khoảng thời gian qua Thu Vũ như thế nào?
Mặc Lan nói:
- Tốt hơn trước đây rất nhiều, vẫn giữ được trạng thái như vậy, nhưng đáng tiếc chính là bất tỉnh, Đại sư, muội muội còn ngủ đến khi nào mới tỉnh?
- Sẽ không ngủ mãi, nhất định nàng sẽ tỉnh lại.
Đối với chuyện quay trúng Tuyệt Tình Thảo, Hoắc Nguyên Chân có lòng tin rất sâu. Sau này chỉ cần Tuyệt Tình Thảo xuất hiện, bất kỳ vật gì hắn cũng có thể không cần, cũng không tin tháng rộng năm dài mãi vẫn quay thưởng không trúng.
- Ta muốn dẫn Thu Vũ trở về Thiếu Lâm trị liệu, như vậy cũng tiện chiếu cố, phiền Mặc Lan cô nương thông báo một tiếng với lệnh sư, hãy nói...
Hoắc Nguyên Chân cũng nóng lòng trở về Thiếu Lâm, hôm nay Mạc Thiên Tà trọng chưởng đại quyền Ma giáo, hơn nữa càng thêm hùng mạnh so với Ma giáo trước đây, sợ rằng sẽ làm dấy lên mưa máu gió tanh trên giang hồ. Thiếu Lâm thân giang hồ, không thể nào khoanh tay đứng ngoài, hắn cần phải đi về bố trí, thương nghị cách đối phó, không thể ở chỗ này lâu được.
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, bên ngoài chợt truyền tới thanh âm của An Như Sương:
- Đại sư khoan hãy đi gấp, ta dẫn kiến người với một người.
Sau khi nói xong, bên ngoài An Như Sương một thân quần lụa màu lục, dáng vẻ thướt tha đi vào phòng.
Bởi vì quan hệ với An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân thấy An Như Sương khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác thân thiết, thấy An Như Sương đi vào lập tức đứng dậy, mỉm cười chắp tay:
- An Các chủ, bần tăng xin có lễ.
- Mặc Lan, con hãy chiếu cố Thu Vũ, xin mời Đại sư đi theo ta.
An Như Sương ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân, mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn gặp khách nhân của nàng, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, đi theo An Như Sương ra khỏi phòng của Mộ Dung Thu Vũ.
- Đại sư, khoan hãy đi gấp, ta dẫn kiến người với một người, một người rất lợi hại.
Hoắc Nguyên Chân đi theo sau lưng An Như Sương, từng trận mùi thơm như xạ bay tới, mùi hương của nàng rất giống An Như Huyễn, dáng dấp cũng giống nhau như đúc, duy nhất có chỗ bất đồng chính là khí chất.
An Như Huyễn đạm bạc thanh nhã, giống như tiên tử không nhiễm lửa khói nhân gian, An Như Sương lại ít hơn một phần khí tức xuất trần, nhiều hơn một phần nữ nhân quyến rũ.
- An Các chủ, khách nhân nào vậy? Bần tăng muốn lập tức mang Thu Vũ trở về Thiếu Lâm...
- Thế nào? Không gọi ta là An tỷ tỷ nữa sao?
An Như Sương liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, thuận miệng hỏi một câu, nhất thời làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút ngượng ngùng.
Thấy hòa thượng này quẫn bách, An Như Sương che miệng cười khẽ:
- Ngươi cũng không phải một người không có phần tấc, vì sao lại thuận miệng gọi ta tỷ tỷ mấy lần? Chẳng lẽ là gọi người nào gọi quen miệng rồi, cho nên thấy ta lại nhớ tới người khác...
Trong lời của An Như Sương mơ hồ bao hàm những ý tứ khác, có thể nàng nghe nói cái gì, hoặc là phát giác cái gì.
Nhưng nàng không nói rõ, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng muốn giả bộ hồ đồ, thuận miệng cười ha hả vài tiếng:
- An Các chủ không khỏi xinh đẹp phi phàm, hơn nữa ngôn ngữ thân thiết, nhìn qua cũng không lớn hơn bần tăng bao nhiêu, gọi tỷ tỷ cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có hàm nghĩa gì khác.
Không ngờ An Như Sương lại nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, có vẻ bất mãn nói:
- Chẳng lẽ bề ngoài ta rất lớn tuổi sao, để cho ngươi nhìn qua cũng cảm giác là một tỷ tỷ?
Tuổi An Như Sương quả thật không nhỏ, nhưng nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, nói như vậy cũng không quá đáng.
Bất quá nếu cố ý cường điệu tuổi của nàng, khó tránh khỏi sẽ làm cho An Như Sương không vui, Hoắc Nguyên Chân còn chưa tới mức ngu xuẩn như vậy, đảo mắt vài vòng:
- Thật ra thì bần tăng cũng chỉ tạm thời đổi cách xưng hô, thực không dám giấu, lúc ấy nói chuyện với An Các chủ, thiếu chút nữa bần tăng đã gọi là An muội muội.
Lúc Hoắc Nguyên Chân nói chuyện tỏ vẻ nghiêm trang, hoàn toàn không có ý đùa giỡn, phảng phất những câu này là phát ra từ phế phủ.
An Như Sương phì cười một cái, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hòa thượng này quả thật nói càn, ngươi cũng không phải là không biết đại khái tuổi ta, sao gọi là muội muội được, lời này chỉ có thể lừa gạt Thu Vũ.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, cũng không nói thêm nữa, nghĩ thầm nếu là dựa theo tuổi phân cao thấp, ta còn phải gọi nàng là dì, bất quá có quan hệ với An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân cũng không chịu thua thiệt.
Đơn giản vài câu, quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi rất nhiều, lúc này An Như Sương nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ta gọi người lưu lại là bởi vì người tâm tư bén nhạy, bây giờ có một người giả danh lừa bịp đi tới Thiên Nhai Hải Các ta, ngươi đi vạch trần y một phen.
- Người giả danh lừa bịp ư?
Hoắc Nguyên Chân lấy làm kỳ nói:
- Người nào lớn mật như thế? Lại dám giở trò lừa gạt trước mặt An Các chủ?
An Như Sương nói:
- Người này tự xưng là đệ tử Thiên Cơ lão nhân, nói là đêm xem tinh tượng, dự đoán giang hồ hạo kiếp sắp nổi lên, vốn muốn cứu vớt thương sinh, cho nên cố ý thông báo các môn các phái thiên hạ sớm chuẩn bị.
- Đệ tử Thiên Cơ lão nhân ư?