Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Không sai, Thiên Cơ lão nhân quả thật không đơn giản, tuy rằng võ công không ra gì, nhưng Thiên Cơ thuật của lão hết sức thần kỳ, từng dự đoán qua không ít chuyện chính xác, chỉ bất quá rất nhiều năm không xuất hiện, người giang hồ dần dần quên đi.
An Như Sương giải thích một câu với Hoắc Nguyên Chân, sau đó lại nói:
- Chỉ bất quá ta thấy tên đệ tử này của lão đạo hạnh còn cạn, nói chuyện cũng là khoa trương khoác lác, nói cái gì tinh tượng biến hóa, cái gì ngôi sao tinh không là vận hành dựa theo quỹ tích bình thường. Còn nói có người sửa đổi tinh tượng, chỉ sợ sẽ có tuyệt thế hung ma xuất thế, người nói đây không phải là nói hươu nói vượn sao, có ai có thể làm cho đường đi của ngôi sao sai lệch được chứ?
An Như Sương vừa nói chuyện, mặt vừa lộ vẻ không tin, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy hứng thú. Thật sự thần kỳ như thế, hắn cũng muốn kiến thức một phen.
Dưới sự hướng dẫn của An Như Sương, Hoắc Nguyên Chân đi vào phòng khách Thiên Nhai Hải Các.
Gần sát tường bày mấy cái ghế, một người đang ngồi ở đó sau khi thấy An Như Sương cùng Hoắc Nguyên Chân đi vào, vội vàng đứng lên.
An Như Sương giới thiệu Hoắc Nguyên Chân với người này:
- Kế tiên sinh, vị này là Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự phương trượng Nhất Giới
Nói xong quay đầu lại rồi hướng Hoắc Nguyên Chân nói:
- Vị này là Kế Vô Song Kế tiên sinh, đệ tử duy nhất của Thiên Cơ lão nhân.
Hoắc Nguyên Chân đầu tiên là chắp tay thi lễ, sau đó nhìn về phía trung niên nam tử đối diện.
Người này sắc mặt trắng nõn, ba chòm râu dài, nhìn qua bốn năm mươi tuổi, một thân trường sam nho sinh màu trắng, bộ dáng đoan chính, hơi có chút khí chất văn nhân.
Thấy Hoắc Nguyên Chân, Kế Vô Song này đầu tiên là ôm quyền thi lễ, sau đó cũng quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân mấy lần, có vẻ ngạc nhiên nói:
- Kế mỗ thấy mặc dù tướng mạo phương trượng Nhất Giới không tầm thường, nhưng giữa chân mày mơ hồ có sát khí, trên người có mùi máu tanh, chắc là mới vừa từ nơi hung hiểm trở lại?
Hoắc Nguyên Chân nhất thời ngẩn người một chút, y nói thật không sai, mình mới vừa từ Thiên Sơn trở lại, tranh đấu bên trong huyết động kết thúc cũng mới có mấy canh giờ.
Những trải qua mấy canh giờ trên bầu trời cuồng phong thổi lất phất, Hoắc Nguyên Chân không tin người bình thường có thể ngửi được mùi máu tanh trên người mình, An Như Sương cũng không cảm giác được, vì sao Kế Vô Song này lợi hại như thế, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra?
Xem ra người này thật sự có chút bản lãnh.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- A Di Đà Phật, Kế tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, quả thật bần tăng trở về từ địa phương có xảy ra một trận chiến.
Trên mặt Kế Vô Song lộ ra vẻ đắc ý, nhìn An Như Sương một cái, tiếp tục nói:
- An Các chủ, Kế mỗ thấy nàng vừa ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại tinh thần phấn chấn, có chuyện gì vui vẻ hay không? Có thể cho Kế mỗ chia vui được chăng?
Vốn là tâm trạng An Như Sương không tệ, nhưng nghe Kế Vô Song nói như thế nhất thời sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Kế tiên sinh, hãy nói chuyện của ngươi đi.
Kế Vô Song cười một cái, không nói tiếp chuyện này, mà là ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân, mấy người đều ngồi xuống.
Hoắc Nguyên Chân nghe ra trong lời Kế Vô Song vừa nói có vẻ hơi nhạo báng, trong lòng có vẻ không thích, Kế Vô Song này giỏi về xem sắc diện nghe lời nói đoán ý, hơn nữa dường như có bản lĩnh suy đoán suy nghĩ trong lòng người khác. Những giọng điệu của y với An Như Sương có vẻ khinh bạc, dường như giữa hai người là chỗ quen biết cũ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Kế Vô Song một cái:
- Kế tiên sinh, bần tăng mới vừa nghe An Các chủ nói, dường như người có chuyện gì muốn báo cho các môn các phái trên giang hồ, bần tăng cũng là phương trượng một tự, có thể biết được đôi chút hay không?
Kế Vô Song gật đầu một cái:
- Thiếu Lâm tự, môn phái quật khởi gần đây trên giang hồ, bắt đầu từ khi người tiếp nhận phương trượng, mới đầu chỉ có ba hòa thượng. Nghe nói phương trượng Nhất Giới người là người có thể cầu thông cùng Phật tổ, Thiếu Lâm tự nhiều lần được Phật tổ ban cho thần tích, ở giang hồ cùng dân gian được đồn đãi rất nhiều.
Mà võ công của ngươi cũng đột nhiên tăng mạnh trong vòng hai năm qua, từ một người căn bản không có võ công tới độ cao như hôm nay, thật ra đã là người tu luyện nhanh nhất trên giang hồ.
Kế Vô Song nói xong, An Như Sương cũng ngẩn ra, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi mới chỉ tu luyện hai năm ư?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn nói với An Như Sương:
- Võ công bần tăng là do Phật tổ truyền thụ, tu luyện mau một chút cũng là bình thường.
Lúc này Kế Vô Song tiếp tục nói:
- Thiếu Lâm quật khởi với tốc độ cực nhanh, vượt xa tưởng tượng của người khác, đây hoàn toàn là do một tay phương trượng Nhất Giới người tạo nên. Theo Kế mỗ biết, phương trượng Nhất Giới ở Pháp Vương tự, Trung Nhạc phái, Hàng Châu, chùa Bạch Mã, Thiên Sơn, Hồ Điệp cốc...
Kế Vô Song kể chuyện với tốc độ rất nhanh, hơn nữa kể thao thao không trở ngại chút nào, cơ hồ không hề dừng lại, kể ra từng chuyện mà Hoắc Nguyên Chân đã làm, trên căn bản trừ chuyện Thiên Trúc không kể ra được, chuyện còn lại y đều biết hết.
Hoắc Nguyên Chân càng nghe càng chấn động, rất nhiều chuyện của hắn trên giang hồ không phải là bí mật gì, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên biết có người sửa sang xâu chuỗi những chuyện này lại, đây cơ hồ là một quyển tiểu sử về Hoắc Nguyên Chân.
Thậm chí trong đó còn nhắc tới bọn Ninh Uyển Quân, Mộ Dung Thu Vũ, bao gồm An Như Huyễn ở Trường An tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Nghe thấy tên An Như Huyễn, An Như Sương nhất thời sửng sốt, chuyện này nàng cũng không rõ ràng lắm.
Thiên Nhai Hải Các ở trung tâm hồ lớn, cả năm trời cũng khó lòng thấy được một người ngoài lui tới, bản thân An Như Sương có hơi bế tắc tin tức, không biết nhiều chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhưng ít nhiều gì nàng cũng nghe được tin đồn liên quan tới muội muội mình, lúc Hoắc Nguyên Chân chống lại cướp biển ở Đông Hải, nàng cũng biết chuyện, chẳng qua là biết không nhiều lắm.
Bây giờ lại nghe thấy chuyện của An Như Huyễn cùng hòa thượng này ở Trường An, mặc dù Kế Vô Song nói cũng không cặn kẽ, nhưng cũng giúp cho An Như Sương hiểu được vài chuyện.
Nàng nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân với vẻ hứng thú, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ có thể tiếp tục nghe Kế Vô Song nói chuyện.
Vị sử gia Kế Vô Song nói qua một lượt lịch sử phát triển của Hoắc Nguyên Chân, sau đó lại nói:
- Kế mỗ còn chưa đủ tài liệu cặn kẽ, không biết phương trượng Nhất Giới cùng An Các chủ cũng là chỗ quen biết, xem ra lần này sau khi trở về, còn phải cộng thêm một ít tin tức vào trong tài liệu.
Lắng nghe Kế Vô Song nói xong, Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài:
- Kế tiên sinh thật là người có lòng, không ngờ rằng ghi lại tất cả mọi chuyện của bần tăng trên giang hồ trong hai năm qua, thật là làm cho bần tăng giật mình không ít.
- Phương trượng Nhất Giới, nghe người nói những lời này cũng biết người không có giao thiệp với những nhân sĩ tầng dưới chót giang hồ. Nếu không người sẽ biết, trên giang hồ có rất nhiều nhân sĩ chuyên môn sửa sang thu thập các loại tin tức, còn có thể mang ra bán, trừ một ít chuyện đặc biệt bí ẩn ra, rất nhiều tài liệu cũng có thể mua được.
- Ủa, có bán thứ này nữa sao?
- Không sai, trên giang hồ tự nhiên có một ít người buôn bán, Kế mỗ cũng là một thành viên trong đó, bất quá nổi danh nhất chính là Lục Nhĩ tiên sinh được xưng Giang Hồ Bách Hiểu Sinh, một ít tài liệu đặc biệt bí mật, y cũng có thu thập.
- Vậy nếu như bần tăng muốn mua một phần tài liệu liên quan tới trăm năm trước, không biết Kế tiên sinh có thể cung cấp hay không?
- Dĩ nhiên có thể cung cấp, bất quá rất nhiều tài liệu hôm nay Kế mỗ cũng không mang theo trên người. Nếu phương trượng muốn mua, như vậy qua mấy ngày nữa Kế mỗ sẽ đi Thiếu Lâm tự, đem toàn bộ tài liệu người muốn cung cấp cho ngươi, bất quá cần phương trượng phụ trách phí dụng trên đường đi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Chuyện này không thành vấn đề, những tài liệu nhất định phải tin cậy.
- Nếu ngươi muốn mua tài liệu cặn kẽ, tốt nhất là đi tìm Lục Nhĩ, người này coi bói còn có thể, về phương diện tài liệu cũng không cặn kẽ.
An Như Sương ở bên cạnh tiếp một câu.
Nghe thấy An Như Sương nói như thế, Hoắc Nguyên Chân càng thêm xác nhận, nàng quen biết cùng Kế Vô Song này, hơn nữa dường như ấn tượng của nàng đối với Kế Vô Song không tốt lắm, nhưng dường như quan hệ không xa.
Nói xong lời này, An Như Sương lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Không nghĩ tới hòa thượng người còn có nhiều bí mật như vậy, đây chỉ mới là bề nổi, bên trong còn bao nhiều chuyện mà chúng ta không biết chứ...
Hoắc Nguyên Chân biết mới vừa rồi nàng nghe thấy chuyện liên quan tới An Như Huyễn, cho nên nói bóng gió ám chỉ, không dám chủ động nhắc tới mà quay sang nói với Kế Vô Song:
- Kế tiên sinh, bần tăng mới vừa nghe An Các chủ nói, ngươi tới thông báo chuyện hạo kiếp cho các đại môn phái giang hồ, không biết rốt cục là hạo kiếp gì mà đáng để hưng sự động chúng như vậy?
Thấy Hoắc Nguyên Chân cố ý đổi chủ đề, An Như Sương thêm xác định hòa thượng này chột dạ.
Không nghĩ tới muội muội tính tình đạm nhã lại động tình với hòa thượng này, là tỷ muội sinh đôi, An Như Sương hiểu rõ tính tình An Như Huyễn.
Theo như nàng thấy, An Như Huyễn hoặc là cả đời bất động tình, một khi động tình chính là cả đời, thậm chí nhiều lần An Như Sương cho là, sau này sợ rằng muội muội sẽ tu luyện thành tiên.
Nhưng vì hòa thượng này, An Như Huyễn rơi xuống phàm trần, sợ là cả đời này cũng không cách nào tránh thoát lưới tình này được nữa.
Khó trách... An Như Sương suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ tới một ít chuyện, không chú ý nghe Hoắc Nguyên Chân cùng Kế Vô Song nói chuyện.
Kế Vô Song thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, lên tiếng nói: - Nhắc tới chuyện này, hẳn là phương trượng rất khó tiếp nhận.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Bần tăng không dám ba hoa chuyện khác, nhưng năng lực tiếp nhận sự vật coi như không tệ, Kế tiên sinh cứ việc yên tâm nói ra là được.
Hoắc Nguyên Chân đã nói như thế, nhưng Kế Vô Song vẫn còn úp úp mở mở:
- Phương trượng, vậy người cần phải chuẩn bị tư tưởng, thuở nhỏ Kể mỗ đi theo sư phụ học tập Thiên Cơ thuật, tự nhiên biết rất nhiều thứ những người khác không biết, thậm chí là những thứ căn bản không cách nào tưởng tượng. Hơn nữa Kế mỗ biết, mặc dù người xuất gia các ngươi không phải ai ai cũng cổ hủ, nhưng chắc chắn là tư tưởng tương đối cố chấp, cho nên Kế mỗ nói ra, người phải tin tưởng mới được.
- Tin hay không tin, Kế tiên sinh cũng phải nói ra trước mới được.
Đối với cách nói của Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân coi như có thể hiểu được. Dù sao hôm nay hắn đang ở thời cổ đại, niên đại này người ta biết tin tức quá ít, một ít chuyện không thể tin tưởng cũng là bình thường.
- Được rồi, nếu phương trượng muốn biết, Kế mỗ sẽ nói.
Kế Vô Song nâng chung trà lên từ từ uống một hớp, có vẻ thong thả, sau đó lại nhìn An Như Sương một cái.
Liếc mắt nhìn, y mới phát hiện An Như Sương đang suy nghĩ viễn vông, không biết nghĩ những chuyện gì, lần này mình làm dáng như vậy coi như là làm cho người mù nhìn.
Quay đầu lại, Kế Vô Song đối mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Mới vừa rồi Kế mỗ đã nói cho An Các chủ một lần, nhưng An Các chủ cũng rất khó khăn tiếp nhận ý tưởng Kế mỗ, cho là Kế mỗ đang nói hươu nói vượn.
Kế Vô Song nói tới chỗ này dùng một chút, sau đó lại nói:
- Trước khi Kế mỗ nói, đầu tiên phải phản bác lý luận của phương trượng người một chút.
- Lý luận của bần tăng ư?
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ nói:
- Dường như sau khi sau khi gặp Kế tiên sinh, bần tăng cũng không đưa ra lý luận gì...
- Ngươi không nói lý luận gì, nhưng nhất định là người tin chắc lý luận này, bởi vì những người xuất gia các ngươi, hoặc là những kẻ tự nhận là người bình thường cũng cho là như vậy.
- Người bình thường hay nhìn nhận sai sự việc, bần tăng cũng muốn nghe vài lời cao luận của Kế tiên sinh.
- Nghe cho kỹ, đầu tiên Kế mỗ muốn nói cho ngươi biết, chính là nhật nguyệt tinh thần cũng không phải là ở trên bầu trời không nhúc nhích, chúng đang di chuyển, phương trượng có thể hiểu được Kế mỗ nói hay không?
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Kế Vô Song nói nhảm nửa ngày, cuối cùng lại nói với mình nhật nguyệt tinh thần là di động.
Chuyện này còn cần ngươi nói cho ta biết sao? Huống chi mặt trời trên trời kia chắc là sẽ không động chứ gì...
Lời của hắn mới vừa nói xong, Hoắc Nguyên Chân chưa kịp nói chuyện, đột nhiên An Như Sương phục hồi tinh thần lại, ở bên cạnh tiếp một câu:
- Kế tiên sinh chỉ có coi chúng ta như tiểu hài tử, ai mà không biết mặt trời sáng sớm mọc lên từ phía Đông, sau đó lặn ở phía Tây. Sau khi mặt trời lặn, mặt trăng lại xuất hiện, ngươi không nói chuyện này, chẳng lẽ chúng ta cũng không biết sao?
Bị An Như Sương nói hớt mấy câu, Kế Vô Song có hơi lúng túng, cũng biết trong lời mình có chỗ không chính xác, vội vàng nói:
- Không không không, ta nói không đơn thuần chỉ mặt trời mặt trăng, ta muốn nói cho các ngươi biết là các ngôi sao.
Lúc này Hoắc Nguyên Chấn hỏi Kể Vô Song một câu:
- Kế tiên sinh nói sao là chỉ các ngôi sao chiếu lấp lánh trên trời ư?
- Dĩ nhiên! Ta muốn nói cho ngươi biết, thật ra thì những ngôi sao kia cũng đang chuyển động.
- Ta không tin, trừ những ngôi sao băng chuyển động, cũng không thấy những ngôi sao khác chuyển động.
An Như Sương lại nói một câu, căn bản không tin tưởng lời của Kế Vô Song.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cười, nghĩ thầm ta còn tưởng người muốn nói gì, thì ra là nói cho ta biết ngôi sao chuyển động, nhưng những ngôi sao chiếu lấp lánh kia chính là hằng tinh, hằng tinh chắc sẽ không chuyển động.
Nhưng lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tra cứu vấn đề này, hỏi Kế Vô Song:
- Bần tăng cũng biết một ít sao chuyển động, nhưng chuyện này có liên quan gì tới chuyện mà Kế tiên sinh muốn nói?