Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nghe Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Kế Vô Song đứng bật dậy:
- Phương trượng Thiếu Lâm, ngươi chớ có ngông cuồng, mặc dù Kế mỗ không biết sư phụ ở địa phương nào, nhưng khoảng thời gian này chắc chắn sư phụ còn phải dùng bồ câu đưa tin cho ta. Đến lúc đó ta có thể dùng chim bồ câu hồi âm cho sư phụ, nhất định bảo người đi Thiếu Lâm tự gặp ngươi một lần, để cho ngươi kiến thức cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Bần tăng rất mong đợi ngày đó đến.
Hoắc Nguyên Chân chắp tay, nở một nụ cười, nhưng nụ cười này trong mắt Kế Vô Song lại vô cùng đáng ghét. Bị hòa thượng này đả kích trên phương diện học thuật, khiến cho tâm trạng của Kế Vô Song rất xấu, giờ phút này cũng không còn lòng dạ nào ở lại Thiên Nhai Hải Các, ôm quyền thi lễ với An Như Sương sau đó xoay người rời đi.
Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn Kế Vô Song đi tới cửa, đột nhiên Kế Vô Song dừng bước, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hòa thượng, ta mới nhớ ra, miệng lưỡi người quả thật là tổn âm đức, ngươi mới là con khỉ biến thành.
- Lời thật thì khó nghe, bần tăng nói những câu phế phủ như vậy, không thẹn với lương tâm.
Kế Vô Song không muốn tiếp tục dây dưa cùng hắn, đi ra cửa. An Như Sương thấy Kế Vô Song đã đi xa, mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng này thật là, tại sao phải nói nhiều vấn đề không liên quan, khiến cho người kia tức tối bỏ đi như vậy?
- Bần tăng chỉ nói những câu thật tình, chẳng qua là y vẫn không thể hiểu được mà thôi. Huống chi bần tăng không nói như thế, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được Thiên Cơ lão nhân, ta muốn gặp lại một lần.
- Phép khích tướng... Cũng tốt.
An Như Sương trầm ngâm một chút, đột nhiên lại nói:
- Cho dù người nói những chuyện khác là thật, nhưng cũng không thể nói người ta là con khỉ biến thành như vậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía An Như Sương:
- Chuyện này ngàn lần là thật, An Các chủ chớ có hoài nghi, tổ tiên bao nhiêu đời trước của y nhất định là một con khỉ.
An Như Sương bĩu môi khinh thường:
- Dựa theo người nói như vậy, vậy trước kia ta có phải là một con khỉ hay không?
- Không sai, An Các cũng chủ đã từng là một con khỉ.
An Như Sương nhất thời mày liễu dựng đứng, hung hăng nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:
- Ta thấy Kế Vô Song nói không sai, ngươi mới là con khỉ hóa thành.
- Cũng vậy, ta cũng là như vậy, ngàn vạn năm trước, mọi người đều là con khỉ, chỉ bất quá có con khỉ là Hầu Vương, sau đó trở thành Hoàng đế. Có con khỉ thân thể rất cường tráng, sau đó trở thành tướng quân, có con khỉ rụng lông, sau trở thành hòa thượng, còn có một số con khỉ cái xinh đẹp, sau đó trở thành người xinh đẹp như An Các chủ vậy.
Mặt An Như Sương vốn lạnh lẽo, lúc này cũng không nhịn được cười:
- Hừ, người mới là khỉ cái.
Hoắc Nguyên Chân cười ha hả, nói với An Như Sương:
- An Các chủ, Kế Vô Song nói chưa chắc không có đạo lý, có thể thật sự có chuyện Thất Tinh Liên Châu, hơn nữa còn là do người làm ra. Chúng ta phải chuyên cần dò xét tin tức, nếu như có một chút dấu vết, vậy nhất định phải truy xét được người đang lẩn trốn, sửa đổi quỳ tích vận chuyển của các vì sao, bất kể thế nào cũng phải ngăn cản loại chuyện như vậy phát sinh.
Nghe thấy lời Kế Vô Song nói người ứng kiếp không phải là người của thế giới này, thật ra trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã tin bảy tám thành.
Mình cũng có thể có vật phẩm nghịch thiên như Hệ Thống Phương Trượng, như vậy xuất hiện chuyện quái dị Thất Tinh Liên Châu cũng không phải lớn lao gì.
Chỉ bất quá bản lãnh Kế Vô Song có hạn, hơn nữa tính tình kiêu ngạo, trò chuyện với y cũng không tìm hiểu được gì nhiều. Không bằng tìm Thiên Cơ lão nhân, hỏi cho rõ ràng chuyện này.
Từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân cũng không ngờ được lại có người có thể suy đoán gần đúng thân thế của mình, điểm này khiến cho hắn không thể không tin tưởng.
Cho dù là cao thủ như Vô Danh, mỗi ngày sống trong Thiếu Lâm tự cũng không biết rõ lai lịch Hoắc Nguyên Chân, nhưng một lão nhân xa cuối chân trời lại có thể tính ra, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể nào không truy xét đến cùng.
Mặc dù bản thân Hoắc Nguyên Chân muốn thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng nếu thật là như thế, chỉ sợ ngoại trừ phải hoàn thành ba nhiệm vụ Hệ Thống ra, nói không chừng mình còn phải ứng đối kiếp số lần này.
Chuyện này nghe quả thật có chút khoa trương, lực lượng gì lại có thể làm cho quỹ tích vận hành của ngôi sao phát sinh biến hóa? Ở đời trước mà Hoắc Nguyên Chân biết, khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ đó cũng không thể làm được điểm này.
An Như Sương nghe Hoắc Nguyên Chân nói xong cũng gật đầu một cái:
- Được rồi, sau này nhất định ta sẽ chú ý tin tức phương diện này, bất quá Thiên Nhai Hải Các bên trong hồ lớn, bốn bề toàn là nước, cho dù có lòng hỏi thăm, sợ cũng không có hiệu quả gì.
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu, chuyện này không thể gởi gắm hy vọng vào An Như Sương, trọng điểm cần phải trông cậy vào lực lượng Thiếu Lâm.
Nói đến chỗ này, chuyện này tạm thời kết thúc, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị đi đón Mộ Dung Thu Vũ rời đi.
An Như Sương cũng đứng lên theo Hoắc Nguyên Chân, đi được hai bước đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Phương trượng, giữa người cùng Như Huyễn...? Hoắc Nguyên Chân dừng bước, suy nghĩ một chút nói: - Giữa An tỷ tỷ cùng bần tăng, giống như giữa bần tăng cùng Thu Vũ.
- Quả thật không ngoài suy đoán của ta, Như Huyễn là thật lòng, người ngàn vạn lần chớ làm tổn thương muội muội ta.
An Như Sương nói một câu, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc ngươi là một hòa thượng, Như Huyễn muốn không bị tổn thương cũng khó...
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hơi bối rối. Đây là một vấn đề thực tế vĩnh viễn không thể nào tránh né, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Hoàn tục nói thì dễ dàng, nhưng trong đó cũng có rất nhiều vấn đề khó khăn chờ đợi mình giải khai.
- An Các chủ yên tâm, chuyện là do người, sớm muộn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân nói một câu, liền đứng dậy đi tới phòng của Mộ Dung Thu Vũ.
Biết phương trượng Thiếu Lâm muốn tới đón Mộ Dung Thu Vũ đi, bọn Mặc Lan đã sớm tắm rửa thay y phục cho Mộ Dung Thu Vũ, thu thập chỉnh lý sẵn sàng.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân vào phòng, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.
Mặc Lan muốn cõng Mộ Dung Thu Vũ rời đi, An Như Sương lại nhận lấy Mộ Dung Thu Vũ:
- Để cho ta.
Đi theo sau lưng Hoắc Nguyên Chân, An Như Sương cõng Mộ Dung Thu Vũ rời khỏi phòng, không để cho những người khác của Thiên Nhai Hải Các đi theo, đi thẳng ra bờ hồ.
Sau khi tới bờ hồ, giao Mộ Dung Thu Vũ cho Hoắc Nguyên Chân, An Như Sương còn căn dặn:
- Trước đây tâm Thu Vũ đã ở chỗ của ngươi, hôm nay người của nó cũng ở chỗ của ngươi, ngươi cần phải đối xử với nó cho thật tốt. Thiếu Lâm tự toàn là nam nhân, người chăm sóc nó cũng không phải là thuận tiện, chờ ta giao phó chuyện ở nơi đây xong, mấy ngày sau sẽ đi tới đó, đặc biệt chăm sóc cho Thu Vũ.