Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân bế Mộ Dung Thu Vũ lên, sau đó gọi Kim Nhãn Ưng từ bầu trời xuống, nói với An Như Sương:
- An Các chủ cứ việc yên tâm, trước mắt Ninh Uyển Quân cũng ở Thiếu Lâm, nàng có thể chiếu cố Thu Vũ.
Lúc này An Như Sương liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Một hòa thượng làm sao có thể có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, ta thật là bất bình thay Như Huyễn.
Hoắc Nguyên Chân lúng túng cười một cái:
- Có câu nói Phật môn rộng lớn, chỉ độ kẻ hữu duyên... Có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng được...
Thấy Hoắc Nguyên Chân lúng túng, An Như Sương cười cười, nói:
- Ta hiểu, Phật viết không thể nói, ngươi đi mau đi, hôm nay Thu Vũ đã là người bình thường, chớ có để cho nó bị gió làm bệnh.
Hoắc Nguyên Chân ôm lấy thân thể mềm mại Mộ Dung Thu Vũ, ngồi Kim Nhãn Ưng bay trở về Thiếu Lâm tự.
Hiện tại Mộ Dung Thu Vũ là một người bình thường, không có một chút nội lực hộ thân, hơn nữa luôn trong trạng thái ngủ say. Hoắc Nguyên Chân hết sức cẩn thận, sau khi ôm lấy nàng bay lên không bèn mở Kim Chung Tráo ra.
Được Kim Chung Tráo ngăn cách, gió trên trời không thể thổi vào, có thể giúp cho nàng không bị gió rét.
Thanh Hải hồ ở cách Hà Nam nói xa không xa, nói gần không gần, lúc Hoắc Nguyên Chân trở lại bầu trời Thiếu Lâm đã là đêm xuống.
Hắn không có lập tức mang Mộ Dung Thu Vũ đi Phương Trượng viện, dù sao nơi đó không phải là thuận tiện, mà là mang theo Mộ Dung Thu Vũ đi thẳng ra hậu sơn.
Hôm nay Mạc Thiên Tà nắm giữ Thánh Hỏa giáo, nhưng còn chưa bắt đầu bước chân chinh phạt giang hồ của lão, tin tức cũng không thể nào truyền lại nhanh như vậy. Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y vẫn ở tại Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân tính toán trước hết giao Mộ Dung Thu Vũ cho hai người các nàng chiếu cố.
Đi tới hậu sơn, Hoắc Nguyên Chân cảm nhận được Đại Thánh, Ngưu Ma Vương, lão quạ đen cùng với ổ ong vò vẽ mừng rỡ vô cùng.
Có bọn chúng, hậu sơn này mới vững chắc như tường đồng vách sắt, chúng là những đồng bạn trung thực nhất của Hoắc Nguyên Chân, chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân không có nhiều thời gian thường xuyên đến thăm bọn chúng.
Trong lòng chào hỏi cùng những đồng bạn này, Kim Nhãn Ung bay thẳng tới trước cửa bọn Ninh Uyển Quân, Hoắc Nguyên Chân ôm Mộ Dung Thu Vũ nhảy xuống.
Cố ý để cho tiếng bước chân nặng nề một chút, Hoắc Nguyên Chân đi tới cửa, thanh âm của La Thái Y ở bên trong vang lên:
- Người nào ở bên ngoài?
- Thái Y, là ta.
Ở trước mặt các nàng, thông thường Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không tự xưng bần tăng, quan hệ giữa bọn họ thân thiết, xưng bạn tăng có vẻ như dối trá không thật, cũng làm cho trong lòng các nàng bất an.
Bên trong phòng La Thái Y cùng Ninh Uyển Quân đều khẽ hô một tiếng, đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân chủ động nửa đêm đến tìm các nàng, trước kia chưa từng có chuyện như vậy.
La Thái Y có vẻ bất an nói:
- Ngươi muốn làm gì? Ta cùng Uyển Quân đã đi nằm...
- Mau mau mở cửa, bên ngoài lạnh lẽo, ta mang một người tới đây nhờ các nàng chăm sóc.
Nghe thấy giọng của Hoắc Nguyên Chân có vẻ gấp gáp, La Thái Y cũng không kịp lo nghĩ quá nhiều, dứt khoát từ trên giường nhảy xuống khoác bừa một chiếc áo, sau đó mở cửa cho hắn.
Hoắc Nguyên Chân lắc mình liền vào bên trong phòng, cũng không có suy nghĩ nhiều, tiến nhanh vào phòng hai nàng nghỉ ngơi.
Mới vừa đi vào căn phòng, nhất thời Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trước mắt sáng lên.
Ninh Uyển Quân mới vừa từ trên giường đứng dậy, đang luống cuống tay chân mặc y phục, thấy Hoắc Nguyên Chân tiến vào nhanh như vậy, tay chân hoảng hốt, vốn là y phục trên tay bất ngờ rơi xuống, trên người chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ. Nàng vô cùng sợ hãi, vội vàng xoay người lại, để lộ hoàn toàn chiếc lưng trần nõn nà xinh đẹp trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
- Ngươi mau nhắm mắt lại.
Ninh Uyển Quân mặt đỏ như gấc, không dám cử động chút nào.
- Được được, ta nhắm đây.
Hoắc Nguyên Chân ôm Mộ Dung Thu Vũ cũng không tiện xoay người, không hể làm gì khác hơn là nói cho Ninh Uyển Quân hắn đã nhắm mắt.
Lúc này La Thái Y từ phía sau đi vào bảo Hoắc Nguyên Chân tránh ra một chút, nàng muốn vào, Hoắc Nguyên Chân bàn lách người sang bên cạnh.
Ninh Uyển Quân vội vội vàng vàng mặc một chiếc áo khoác, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, chợt phát hiện Hoắc Nguyên Chân chỉ nhắm lại một con mắt.
- Ngươi... Vì sao ngươi lại...
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Đây là vì Thái Y muốn đi qua, ta không thể làm gì được bèn mở một mắt tránh sang bên cho nàng ấy đi qua, yên tâm đi, là mở mắt sau khi nàng đã mặc xong áo.
Ninh Uyển Quân vô cùng tức tối, cũng không biết hắn nói thật hay giả.
Bất quá là thật hay giả đã không quan trọng, bởi vì ánh mắt Ninh Uyển Quân lập tức bị người Hoắc Nguyên Chân đang ôm hấp dẫn.
Tà Đạo Song Kiều rất nổi danh trên giang hồ, nhưng Ninh Uyển Quân cùng Mộ Dung Thu Vũ chưa từng gặp nhau, Ninh Uyển Quân thấy Mộ Dung Thu Vũ, lập tức cảm thấy thiếu nữ này thật là xinh đẹp.
Đây là cảm giác đầu tiên của nàng, nhưng cảm giác đầu tiên của La Thái Y lại là xong rồi, lại thêm một người nữa...
Sau đó ánh mắt của hai người đều rơi xuống người Hoắc Nguyên Chân, La Thái Y hỏi:
- Hoắc Nguyên Chân, thiếu nữ này là ai?
Ninh Uyển Quân cũng nhìn hắn với vẻ quan tâm, hơn nữa còn có lo âu trong đó.
Tâm nàng đã đặt hết lên hòa thượng này, nụ hôn đầu của thiếu nữ cũng đã trao cho hắn một cách hồ đồ. Mặc dù lúc ấy là vì tình huống khẩn cấp, nhưng Ninh Uyển Quân cũng không cho là đời này mình sẽ có thể chung sống với nam nhân khác ngoại trừ hắn. Cho dù là tính nàng hiền thục dịu dàng, nhưng dù sao vẫn có tính ghen tị của nữ nhân, cảm thấy trong lòng chua xót.
Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân biết những chuyện này, nhưng lúc này cũng không thể hàm hồ, chỉ có thể nói thật:
- Đây là Mộ Dung Thu Vũ.
- Thì ra nàng chính là Mộ Dung Thu Vũ, nàng bị thế nào vậy?
Hai người bọn họ đều có chút ngạc nhiên, thì ra là Mộ Dung Thu Vũ nổi danh cùng Ninh Uyển Quân, tại sao lại ra nông nỗi này?
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân đặt Mộ Dung Thu Vũ xuống, chỗ ở của bọn Ninh Uyển Quân không nhỏ, cho dù là nằm bốn năm người cũng không hề chật chội.
Mắt thấy tình huống Mộ Dung Thu Vũ không phải là rất tốt, Ninh Uyển Quân cũng không kịp hỏi thăm, vội vàng cùng La Thái Y giúp một tay dọn dẹp, sửa sang, để cho Mộ Dung Thu Vũ nằm xuống trước.
Bận rộn một hồi an trí thỏa đáng, Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài, xem tình huống Mộ Dung Thu Vũ một chút, coi như ổn định, mới nhìn Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y nói:
- Uyển Quân, Thái Y, các nàng nghỉ ngơi một chút, ta nói một ít chuyện với các nàng.
Sau đó, Hoắc Nguyên Chân nói qua tình huống Mộ Dung Thu Vũ một phen, dĩ nhiên trong quá trình là tránh nặng tìm nhẹ, chủ yếu là nói chuyện bị thương ở Trường An, sau đó lại nói cho các nàng biết tạm thời Mộ Dung Thu Vũ sẽ không tỉnh, trừ phi mình có thể tìm được Tuyệt Tình Thảo.
Nghe thấy Mộ Dung Thu Vũ xả thân vì Hoắc Nguyên Chân ngăn cản Sinh Tử Phù, Ninh Uyển Quân cũng có chút động lòng.
Hiện tại Mộ Dung Thu Vũ vì động tình mà hoàn toàn tán công thành người bình thường, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh, điều này làm cho Ninh Uyển Quân tình cảm phong phú khóe mắt ươn ướt.
Nhìn Mộ Dung Thu Vũ nằm ở trên giường không nhúc nhích, lại nhìn Hoắc Nguyên Chân, Ninh Uyển Quân nói:
- Nguyên Chân, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta cùng Thái Y tỷ vẫn còn ở nơi này, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Thu Vũ của ngươi, tuyệt đối sẽ không để nàng bị thiệt thòi.
La Thái Y há miệng nhìn Ninh Uyển Quân một chút, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu với Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Ta không có gì, chủ yếu đừng làm khổ Uyển Quân là tốt rồi.
- Thái Y tỷ, nói gì vậy chứ?
Ninh Uyển Quân có chút giận trách liếc La Thái Y một cái, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Lần này người đi ra ngoài lâu như vậy, còn có những chuyện gì khác hay không?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, nói với Ninh Uyển Quân:
- Cha nàng trở lại làm giáo chủ như trước, có thể qua mấy ngày nữa sẽ đến đón ở các nàng trở về Thánh giáo.
Vốn cho là nói những lời này, bọn Ninh Uyển Quân sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng mặc dù các nàng cũng tỏ ra mừng rỡ, lại không cao hứng tới mức như Hoắc Nguyên Chân tưởng tượng.
Thậm chí Ninh Uyển Quân chẳng qua là lúc mới bắt đầu tương đối cao hứng, càng về sau lại tỏ ra tâm sự nặng nề.
Qua một lúc lâu, nàng mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy ta biết rồi, ngươi cũng cần phải trở về, để ta tiễn ngươi.
Hoắc Nguyên Chân đã nói tất cả chuyện nên nói cho các nàng, cũng không thể một mực ở lại khuê phòng nữ nhi người ta, gật đầu đáp ứng, đứng dậy muốn rời phòng.
Nhưng hắn mới vừa muốn rời khỏi, La Thái Y đột nhiên nói:
- Ủa, vì sao thân thể Mộ Dung Thu Vũ lại có hơi run rẩy...
Hoắc Nguyên Chân cả kinh, vội vàng trở lại nắm cổ tay của nàng lên thăm dò, mới phát hiện độc Vong Tình hoa trong cơ thể Mộ Dung Thu Vũ bất ngờ lại có dấu hiệu muốn phát tác.
Ban đầu dựa theo Hoắc Nguyên Chân suy đoán, mình trị liệu lần đó có thể kiên trì đại khái một tháng, nhưng cho tới bây giờ chỉ mới hai mươi ngày, không ngờ rằng đã phát tác một lần nữa.
Xem ra độc Vong Tình hoa này còn lợi hại hơn tưởng tượng, Hoắc Nguyên Chân vội vàng ngồi xếp bằng xuống, bảo Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đỡ Mộ Dung Thu Vũ dậy, hắn phải bắt đầu trừ độc cho Mộ Dung Thu Vũ.
Trừ độc cách y phục sẽ có hiệu quả rất kém, lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp lo nghĩ quá nhiều, cởi áo khoác cho Mộ Dung Thu Vũ, chỉ chừa lại yếm và quần lót trên người. Sau đó một tay đặt ở trước bụng Mộ Dung Thu Vũ, một tay đặt trước ngực nàng, bắt đầu xua độc cho nàng.
Vận công đuổi độc, rất nhanh Hoắc Nguyên Chân cảm giác được tình huống Mộ Dung Thu Vũ lần này xấu hơn lần trước một chút, độc Vong Tình hoa trong cơ thể chạy theo kinh mạch, tốc độ tăng nhanh.
Hắn vận chuyển Cửu Dương chân khi bắt đầu trị liệu cho Mộ Dung Thu Vũ, lần này ước chừng hao phí ba canh giờ, tình huống Mộ Dung Thu Vũ mới hơi ổn định một ít.
Nếu như nói lần trước Hoắc Nguyên Chấn trị liệu, cảm giác có thể kiên trì ước chừng một tháng, như vậy lần này cảm giác cũng chỉ có thể kiên trì hai mươi lăm hai mươi sáu ngày mà thôi.
Nhưng trên thực tế, lần đầu tiên có bảy tám ngày sai lệch, như vậy rất có thể lần này trị liệu chỉ có thể kiên trì hơn nửa tháng mà thôi.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân lo âu, cũng không yên lòng lập tức rời đi, còn đang nhẹ nhàng độ khí cho Mộ Dung Thu Vũ.
Bất quá lúc này đã không cần tiếp tục ngồi nữa, Hoắc Nguyên Chân bảo các nàng cho Mộ Dung Thu Vũ nằm xuống, như vậy để cho mọi người được nghỉ ngơi một chút. Dù sao đã qua ba canh giờ, đã qua nửa đêm từ lâu, ngồi đỡ như vậy một mạch cũng rất mệt mỏi.
Làm cho Hoắc Nguyên Chân có cảm giác may mắn chính là, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y vẫn không có nói gì. Dù sao hắn chữa thương cho Mộ Dung Thu Vũ đã lộ vẻ hết sức thân mật, nhưng các nàng vẫn không hề lộ vẻ không vui, quả thật là hiếm thấy.
Bọn Ninh Uyển Quân cũng nằm xuống, Ninh Uyển Quân nhìn bên ngoài một chút, ngoài cửa sổ đen nhánh như mực, gió rét gào thét, không khỏi do dự nói với Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Ngươi... Hay là sáng sớm ngày mai hãy trở về?
Hoắc Nguyên Chân quả thật rất không yên lòng Mộ Dung Thu Vũ, nhưng cũng không tiện ở lại phòng của các nàng, do dự một chút mới nói:
- Như vậy không tiện...
La Thái Y lại khẽ cười một tiếng:
- Được rồi, ngươi cũng không cần giả bộ, thấy ngươi cũng không yên lòng, nếu ngươi không ở lại, chỉ sợ cũng muốn đem Mộ Dung Thu Vũ về, như vậy còn không bằng cứ ở lại đây.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái:
- Nếu là như vậy, ta sẽ không trở về, nhưng ta cũng không ngủ, hai người các nàng nằm đi, ta sẽ bồi tiếp các nàng trò chuyện, trời cũng đã sắp sáng, đến lúc nàng ấy không có chuyện gì nữa ta sẽ đi liền.
- Thật là, nếu người bằng lòng không ngủ, vậy thì không ngủ, có phúc cũng không biết hưởng.
La Thái Y lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người ghé tại Ninh Uyển Quân nói gì đó, chọc cho Ninh Uyển Quân nổi giận, hai người hoa tay múa chân đùa giỡn vài cái.
Tai Hoắc Nguyên Chân rất thính, mơ hồ nghe thấy La Thái Y nói tiểu thê tử gì đó...
Ngồi ở mép giường, nhìn ba đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương nằm đó, cho dù là tâm cảnh Hoắc Nguyên Chân không tệ, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, có hơi hối hận vì mình xấu hổ không chịu lên giường ngủ.
Những lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể thu trở lại, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện nói cho qua:
- Hay là ta kể chuyện cho các nàng nghe, để giết thời gian nhàm chán.
- Kể chuyện gì vậy, chuyện sói và thỏ hay sao?
La Thái Y vừa cười vừa nói.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Không, chuyện này có tên là Họa Bì.
Hoắc Nguyên Chân đến từ thời hiện đại, có kiến thức uyên bác hơn những người cổ đại này, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân vẫn cho rằng, hắn là một diễn thuyết gia trời sinh.
Thật ra thì sở trường của hắn cũng không phải là võ công, cũng không phải Phật pháp, mà là miệng lưỡi.
Lúc hắn còn đi học đã có thể kể một câu chuyện thật đơn giản kéo dài ra chừng hơn một vạn chữ, hơn nữa hết sức hay ho hấp dẫn.
Hơn nữa chuyện ma càng là sở trường trong sở trường của hắn.
Lúc đi học dùng chiêu này hù dọa nữ sinh, quả thật là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất kể là nữ sinh loại nào, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể dọa cho sợ tới nỗi hồn bất phụ thể.
Hôm nay là đêm trời Đông giá rét, gió rét gào thét, trời tối như mực, vốn chính là thời cơ tốt nhất để kể chuyện ma.
Ba thiếu nữ trên giường, Mộ Dung Thu Vũ không nghe được, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng có thể nghe thấy, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ là muốn hù dọa các nàng một chút. Nếu không đêm dài đằng đẵng các nàng ngủ thiếp đi, để lại mình ngồi một mình ở chỗ này, bởi vì giả mạo quân tử ngay cả giường cũng không thể lên nằm, quả thật là một chuyện hết sức bi ai.