Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân đã điều tra qua tri thức của thế giới này, không có chuyện Tây Du ký, cũng không có Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tứ Đại Danh Tác (Tây Du ký, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, Hồng Lâu Mộng) cũng không có, tự nhiên cũng không có Liêu Trai chí dị.
Ban đầu mới vừa xây dựng Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân đã điều tra qua, chính là vì phòng ngừa. Chỉ bất quá sau đó Thiếu Lâm phát triển nhanh, Hoắc Nguyên Chân gác lại công việc kể chuyện kiếm tiền này, hiệu suất quá thấp.
Không nghĩ tới hôm nay giở lại nghề cũ, bản lĩnh ngày xưa lại phát huy tác dụng, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy có hơi hưng phấn.
Không riêng hắn hưng phấn, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng cảm thấy rất hưng phấn.
Trong hai người các nàng, có chuyện gì thường là do La Thái Y ra mặt, Ninh Uyển Quân căn bản rất ít nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn.
Nhưng trong lòng hai người cũng đã in sâu hình bóng của Hoắc Nguyên Chân Hôm nay đêm hôm khuya khoắt ba người ở chung một phòng, các nàng ngủ ở trên giường để cho Hoắc Nguyên Chân ngồi phía dưới, các nàng có thể nào ngủ được. Cũng muốn trò chuyện với hắn, nhưng lại xấu hổ, nhất là Ninh Uyển Quân.
Bây giờ Hoắc Nguyên Chân chịu kể chuyện, vậy dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn, hai người đều vểnh tai lắng nghe.
Tên câu chuyện này có hơi lạ, Họa Bì chẳng lẽ là chuyện về họa sĩ hay sao, nghe qua có vẻ thê lương lãng mạn... (Họa Bì là một câu chuyện trong Liêu Trai Chí Dị)
Bên trong phòng có một ngọn đèn leo lét vàng vọt, bên trong không còn bao nhiều dầu, giống như quỷ hỏa chợt sáng chợt tối, các nàng đã đi nằm cũng không ai châm thêm dầu, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không đi. Hắn thầm nghĩ lúc này vừa khéo đang cần phối hợp âm thanh ánh sáng, hiện tại tiếng gió gào thét bên ngoài chính là âm thanh, ngọn đèn dầu này chính là ánh sáng.
Hoắc Nguyên Chấn ho khan hai tiếng, thử xem xét Mộ Dung Thu Vũ đang hô hấp đều đặn, tạm thời vô sự, dứt khoát đi tới bên người Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y.
Hai mái tóc đen rũ xuống, mùi thơm xông vào mũi, các nàng đều xoay người lại, nằm ở trong chăn lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn, hai đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, làm cho Hoắc Nguyên Chân hơi có chút không đành lòng.
Nhưng cảm giác khoái chí trong lòng vẫn chiếm cứ thượng phong, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Chuyện là như vậy, có một thư sinh tên là Vương Sinh, một ngày sáng sớm xuất hành, trên đường đi gặp một nữ tử, dung mạo nữ tử này chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn...
- Có thể sánh ngang với Uyển Quân không?
La Thái Y đột nhiên ở bên cạnh nói một câu.
Hoắc Nguyên Chấn ho khan một tiếng:
- Thái Y, không nên cắt đứt lời ta, đương nhiên là so ra kém Uyển Quân, chắc chắn là kém Uyển Quân rồi...
Ninh Uyển Quân cười mi mắt cong cong, không phản bác lời của Hoắc Nguyên Chân. Bóng tối cho nàng một ít can đảm để cho nàng có thể to gan nhìn người yêu, tấm chăn như một chỗ dựa ấm áp, khiến cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái.
Nhắc La Thái Y lần nữa không nên ngắt lời mình, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu kể tiếp:
- Vương Sinh thấy nữ tử này xinh đẹp, không nhịn được tiến tới bắt chuyện, hỏi nàng: “Tại sao sáng sớm đi một mình như vậy?” Nàng đáp: “Người đi đường, lo lắng trùng trùng, cần gì hỏi nhiều.” Vương Sinh nói: “Nàng nói ra lo lắng của mình, có lẽ ta có thể ra sức...” Thần sắc nữ nhân thê thảm đáp: “Cha mẹ tham tiền, bán ta cho phú ông, đại lão bà vô cùng đố kỵ, đánh mắng ta từ sáng đến tối, hiện tại ta không chịu được nữa cho nên bỏ đi.”
Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này dùng một chút:
- Chuyện này nói cho chúng ta biết, nữ nhân không thể ghen tị quá mức, bằng không sẽ trở thành hủ giấm.
Lần này La Thái Y lại giận trách:
- Kể mau một chút, hai chúng ta không phải là hủ giấm.
Sắc mặt Ninh Uyển Quân ửng đỏ, nhưng vẫn không chịu nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, nghĩ thầm ban đầu chẳng qua là hấp dẫn các nàng nghe tiếp, các nàng muốn không nghe cũng không được.
Quả nhiên, chuyện kế tiếp dần dần xuất hiện tình huống có ma quỷ.
Mặc dù hai người các nàng đều là tập võ có thành tựu, La Thái Y đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ khó được, nhưng dù sao các nàng vẫn là nữ tử, nghe qua vẫn sợi những chuyện yêu ma quỷ quái này, nghe một hồi mới phát hiện Hoắc Nguyên Chân đang kể là một chuyện ma.
Nhất thời sắc mặt hai người đều trắng bệch, tay nắm chăn trong lúc vô tình siết chặt lại.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân kể cũng quá mức dọa người, mỹ nhân kia lại là quỷ, khoác một tấm da người, muốn ăn tim gan Vương Sinh kia. Hơn nữa trong phòng ánh đèn u ám, ngoài phòng gió lạnh gào thét, bóng Hoắc Nguyên Chân lóe lên trên tường chợt xa chợt gần, có vẻ như giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn.
Thanh âm của Hoắc Nguyên Chân cũng không biết là làm thế nào, dần dần có cảm giác phiếu hốt bất định.
- Vương Sinh đi tới ngoài cửa sổ, lặng lẽ... Lặng lẽ nhìn vào trong phòng quan sát, chỉ thấy bên trong nhà kia, nữ tử đó... Nữ tử mà y coi như tiên nữ đang cởi tấm da trên người nàng xuống. Bắt đầu từ mặt xuống tới vai, đó là một tấm da người hoàn chỉnh, bên dưới toàn là máu, dữ tợn như quỷ, máu từ miệng chảy ròng ròng... Dường như nàng vẫn còn đang nhai tim người trong miệng...
Thanh âm Hoắc Nguyên Chân đột nhiên vút cao lên, gương mặt anh tuấn của hắn cũng thay đổi trở nên kinh khủng, cặp mắt phát sáng lấp lánh, Ninh Uyên Quân thấy vậy mặt cắt không còn giọt máu, thân thể ở trong chăn nhẹ nhàng run rẩy, tay nhỏ bé lặng lẽ đưa ra ngoài, tựa hồ muốn nắm lấy tay của La Thái Y.
Tình huống La Thái Y cũng không khá gì hơn, sắc mặt cũng tái nhợt, cũng đưa một tay ra tìm tay Ninh Uyển Quân, hai người an ủi lẫn nhau có thể có được can đảm nhiều hơn.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân sớm có chuẩn bị, lặng lẽ đưa ra hai tay, bởi vì bên trong phòng ánh sáng mờ tối, ngọn đèn dầu leo lét kia có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi, các nàng cũng không thể thấy rõ ràng, mỗi người nắm lấy một tay Hoắc Nguyên Chân còn không tự biết.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi chồm hổm xuống ở vị trí giữa hai người các nàng, khoảng cách giữa ba gương mặt rất gần.
Tình tiết câu chuyện còn đang phát triển, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục kể:
- Nữ tử khoác tấm da người trở lại, biến trở về hình dáng mỹ nhân như trước. Vương Sinh sợ hãi xoay người bỏ chạy, tìm được lão đạo sĩ treo phất trần trước cửa nhà.
Tay nhỏ bé của bọn Ninh Uyển Quần siết chặt lấy tay của Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được rõ rệt lòng bàn tay hai người đổ mồ hôi lạnh.
- Nàng lại tới vào một buổi tối mùa Đông, phía ngoài gió gào thét, Vương Sinh cô đơn ở bên trong phòng, ngọn đèn dầu bên trong phòng leo lét chập chờn nửa mờ nửa tỏ, dường như có thể tắt đi bất cứ lúc nào, cũng giống như ngọn đèn trong phòng chúng ta hiện tại.
Theo lời của Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y không nhịn được cùng nhìn ngọn đèn dầu bên trong phòng.
Cảnh tượng mà hắn kể hết sức tương tự với bây giờ, cũng cùng là mùa Đông, cũng có gió rét gào thét, cũng có ánh đèn mờ tới, chẳng lẽ là... Chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy xảy ra?