Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Các nàng nào biết, Hoắc Nguyên Chân vì tạo không khí kinh khủng đã cải biến một phần nguyên bản của chuyện Họa Bì, trở nên gần sát với tình cảnh bây giờ.
- Nàng thè lưỡi đỏ như máu ra, phất trần treo trước cửa lung lay kịch liệt, như không ngăn cản được nữ quỷ này tiến tới...
Ánh đèn trong phòng chợt mờ đi, dường như muốn tắt bất cứ lúc nào.
Hoắc Nguyên Chân vẫn âm thầm nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu này, trong lòng tính toán cũng đã đến lúc, chuyện này cũng tới cao trào.
Thanh âm của La Thái Y cũng hơi run rẩy, không nhịn được nói:
- Thật sự không ngăn được hay sao, không phải là lão đạo kia có chút đạo hạnh sao?
Ninh Uyển Quân cũng lộ vẻ căng thẳng, thân thể run rẩy ở trong chăn, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân kể tiếp:
- Phất trần lắc lư mấy cái, rốt cục nữ quỷ kia bị phất trần làm cho mất đi kiên nhẫn, gào lên một tiếng...
- A..
Hoắc Nguyên Chân cũng phối hợp phát ra một tiếng gào lên, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng bí quyết kể chuyện ma nằm ở chỗ này, tiếng gào này ngay cả quỷ nghe thấy cũng phải sợ hãi.
Cộng thêm ba người ở khoảng cách gần, Hoắc Nguyên Chân rõ ràng cảm giác được tay của hai nàng căng thẳng, thân thể run rẩy kịch liệt, gương mặt vốn đã tái nhợt hiện tại không còn chút máu.
- Theo nữ quỷ gào lên, ngọn đèn mờ mờ kia trong khoảnh khắc này đột nhiên tắt mất, nữ quỷ lập tức xông vào...
Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này, thấy ngọn đèn dầu bên trong phòng lại còn chưa chịu phối hợp tắt, trong lòng gấp gáp, dứt khoát thổi một hơi ra, lập tức thổi tắt ngọn đèn dầu này.
Nội lực của hắn rất mạnh, thổi một hơi là có thể thổi tắt ngọn đèn dầu, thậm chí hai người La Thái Y cũng không có phát giác, chỉ nghe Hoắc Nguyên Chân nói đèn tắt, sau đó ngọn đèn dầu bên trong phòng thật sự tắt, nhất thời hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Giờ khắc này khí tức kinh khủng quá mức nồng đậm, các nàng đều cảm thấy đối phương cũng không thể mang cho mình cảm giác an toàn. Bởi vì bóng tối, cộng thêm không ai nhìn thấy ai, lại thêm giờ phút này Hoắc Nguyên Chân làm như vô ý lấy tay kéo các nàng một cái.
Cảm giác được phương hướng lôi kéo đến từ Hoắc Nguyên Chân, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y sợ hồn bất phụ thể cũng không kịp lo nghĩ quá nhiều, đồng thời nhảy ra, nhào về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nghĩ tới hiệu quả lại mạnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là giang hai cánh tay, một tả một hữu, hai thân thể mềm mại thơm tho lập tức chui vào lòng hắn.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm giác được, lúc Ninh Uyển Quấn áp sát mình trên mặt còn có nước mắt, không ngờ rằng thiếu nữ ngây thơ này vì sợ quá mà khóc.
Thật là hư hỏng... Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm oán trách chính mình, nhưng chuyện đã làm rồi, oán trách cũng vô ích.
Choàng tay ôm lấy vai các nàng, Hoắc Nguyên Chân thấp giọng nói:
- Chớ sợ chớ sợ, có ta ở chỗ này, có bao nhiêu quỷ tới, chúng ta cũng có thể giết chết.
Lúc này, thân thể hai giai nhân trong ngực hắn chợt trở nên sượng cứng, mới ý thức được mình đã chui vào lòng hắn.
Nhưng các nàng quả thật sự muốn chết, giờ khắc này bên trong phòng đen kịt, không ai nhìn thấy ai, bóng tối cho các nàng thêm can đảm. Mặc dù xấu hổ nhưng còn có thể kiên trì, hai nữ tử đều nằm trong lòng Hoắc Nguyên Chân, không có ý định rời đi.
- -------------------------------------------
Mạc Thiên Tà cũng không phải là vừa nắm đại quyền Ma giáo đã quét ngang giang hồ ngay tức khắc như Hoắc Nguyên Chân tưởng tượng, cả Ma giáo Thiên Sơn đều vô cùng yên tĩnh, thậm chí rất nhiều người căn bản không biết Mạc Thiên Ta đã làm giáo chủ trở lại.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân hiểu, Mạc Thiên Tà hao phí tâm cơ đoạt lại địa vị giáo chủ Ma giáo, tuyệt đối không phải chỉ muốn sống yên lặng như vậy. Dã tâm lão này to lớn khó lòng tưởng tượng, từ việc trước đây lão lập chí vượt qua Đinh Bất Nhị là có thể thấy được.
Có lẽ lão đang chính hợp thế lực nội bộ Ma giáo, có lẽ là còn có yếu tố bất an chưa xử lý xong, tóm lại cuộc sống bình tĩnh như vậy sẽ không kéo dài mãi được.
Nhưng về Thiếu Lâm tự, hiện tại coi như là thời điểm tốt nhất.
Hoắc Nguyên Chân biết, mình nhất định phải đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ, sợ rằng có thể có một ngày phải chống lại cùng Mạc Thiên Tà, nhưng trước lúc này, Thiếu Lâm cùng Ma giáo không phải là địch nhân.
Sau khi mang Mộ Dung Thu Vũ về, Hoắc Nguyên Chân lại tập trung hết tinh thần vào việc tu luyện.
Hôm nay Thiếu Lâm phát triển vô cùng tốt đẹp, trên giang hồ không có địch nhân, chuyện bình thời căn bản không cần Hoắc Nguyên Chân quan tâm, hết thảy đều đi vào quỹ đạo, tăng lữ ai vào việc nấy, người người tự giác, không có dấu hiệu loạn như những môn phái giang hồ khác.
Nhiệm vụ thiết yếu của Hoắc Nguyên Chân hiện tại chính là gia tăng thực lực, tiến bộ càng xa càng tốt.
Mặc dù học tập Hấp Tinh đại pháp, tu luyện nội lực Bắc Minh, còn học tập được Hàn Băng chương từ trên Thánh Hỏa lệnh, nhưng mấy môn võ học này căn bản là không thể lấy ra dùng.
Giống như sau khi Hoắc Nguyên Chân hóa trang không thể sử dụng võ công đặc sắc của Thiếu Lâm, sau khi hắn bỏ đi lớp hóa trang cũng không thể khinh suất sử dụng võ học không phải của Thiếu Lâm.
Dù sao thân là phương trượng, phải là tấm gương mẫu mực hàng đầu, hết thảy lấy ích lợi Thiếu Lâm làm trọng.
Vừa qua khỏi trung tuần tháng Mười Hai trở về đến Thiếu Lâm, mãi cho đến hạ tuần tháng Mười Hai, trừ ngày thứ nhất tới chỗ các nàng Ninh Uyển Quân ở một đêm ra, Hoắc Nguyên Chân cũng không hề rời khỏi Phương Trượng viện.
Gần mười ngày không ngủ không nghỉ tu luyện, giúp cho nội công Hoắc Nguyên Chân có được một bước tiến dài.
Luồng khí Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể hắn đã đạt tới đường kính một thước tư.
Hoắc Nguyên Chân đang tập trung tu luyện Đồng Tử Công, bởi vì Bắc Minh thần công tiến bộ có thể thu nạp cộng lực đối thủ, nếu như cố ý tu luyện ngược lại không hay, cho nên hắn tập trung tinh thần tu luyện Đồng Tử Công. Sau một thời gian tu luyện, Đồng Tử Công đã đi được nửa đường từ Tiên Thiên sơ kỳ tới Tiên Thiên trung kỳ.
Hoắc Nguyên Chân suy đoán, nếu dưới tình huống nội lực Bắc Minh không đột phá đến Tiên Thiên, đường kính Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể mình đạt tới một thước sáu, chính là lúc Đồng Tử Công mình đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.
Tu luyện vui vẻ làm cho Hoắc Nguyên Chân cơ hồ quên mất những chuyện khác. Cho đến Hai Mươi Hai tháng Mười Hai, Hoắc Nguyên Chân mới dừng tu luyện, bởi vì một tin tức bất ngờ cắt đứt hắn.
Khu vực Tây Bắc độc lập rồi...
Tây Bắc độc lập không phải là chuyện lớn lao gì, Tây Bắc tướng quân Mã Đạo Viễn chiến đấu cùng triều đình có một thời gian, triều đình cũng không có biện pháp đánh hạ Tây Bắc. Hai bên đánh giằng co đến kiệt sức, vũng lầy chiến tranh vô tận làm cho mọi người đều tiêu hao sạch hết nhiệt tình.
Sau khi Triệu Nguyên Khuê làm Hoàng đế cũng không thể thay đổi cục diện bất lợi này. Bởi vì mùa Đông sắp đến, khu vực Tây Bắc giá rét, mọi người đều cho rằng cuộc chiến này chắc là sẽ không kết thúc trước mùa Đông, cho nên làm gì cũng là vô ích, chỉ mong đợi mùa Đông đến sớm một chút, để cho mọi người được nghỉ một chút.
Chiến tranh vào thời cổ, thông thường đến mùa Đông đều sẽ tự động bãi chiến. Bởi vì mùa Đông giá rét, đường xá khó đi, hậu cần tiếp liệu khó khăn, một khi gặp phải bão tuyết ngăn cách, các chiến sĩ thiếu hụt y phục lương thực cũng dễ dàng chết rét ở vùng hoang dã, đừng nói là đánh giặc.
Ngay cả bản thân Triệu Nguyên Khuê cũng cho rằng trước mùa Đông chắc sẽ không có kết quả, chỉ có thể chờ đến sang năm mùa Xuân ấm áp hoa nở mới có thể tính tiếp.
Mùa Đông đến, tuyết rơi, hai bên tự động bãi chiến, quân đội triều đình chinh phạt cũng tự động dừng lại, đóng ở thành thị duy nhất ở địa khu Hà Tây vẫn còn dưới quyền triều đình khống chế, bên trong thành Lương Châu.
Lúc mới bắt đầu, quân đội triều đình còn đề phòng quân đội Mã Đạo Viễn đánh lén, nhưng theo thời gian trôi qua, sắp tới cuối tháng Mười Hai, mắt thấy sắp hết năm, mọi người cũng không có lòng cảnh giác.
Nhưng Mã Đạo Viễn hành binh hiểm yếu, vào ngày Mười Tám tháng Mười Hai bất ngờ sai phái quân đội ban đêm đánh lên thành Lương Châu. Nội ứng ngoại hợp nhất cử công phá Lương Châu, tiêu diệt hết mười vạn quân đội chinh Tây của triều đình.
Quân đội triều đình trong trại nhận được thông báo quét tuyết, lại thêm tích trữ cỏ khô, kết quả sau khi quét sạch tuyết, nửa đêm bị người phóng hỏa.
Không còn tuyết đọng có thể dập lửa, hơn nữa khắp nơi là cỏ khô, vô số người táng thân trong biển lửa, lối ra duy nhất lại bị quân địch canh giữ chặt chẽ. Dưới sự hướng dẫn của một số cao thủ võ lâm ra sức chém giết, chỉ gần nửa canh giờ, lối ra này đã ngã xuống hơn chín ngàn thi thể định xông ra bên ngoài.
Quân đội triều đình sụp đổ, dưới sự uy hiếp của tử vong tất cả phản bội tập thể, bị quân đội Mã Đạo Viễn tiếp thu chỉnh biên.
Mười vạn quân chinh Tây tử trận hơn ba vạn người, năm vạn người đầu hàng, còn có một số trọng thương hoặc là không biết tung tích.
Sau khi khống chế cục diện, Mã Đạo Viễn lập tức xua quân mạo hiểm gió tuyết đi tới, đánh chiếm một mảng lớn địa phương dọc theo phía Tây Hoàng Hà, thuộc địa phận Lương Châu. Quân trấn thủ của triều đình sĩ khí tan rã, vừa chạm lập tức sụp đổ, không tới ba ngày, toàn bộ khu vực phía Tây Hoàng Hà không còn một tấc đất nào là của Thịnh Đường, cũng không còn tên quân coi giữ nào của Thịnh Đường nữa.
Mà Mã Đạo Viễn tuyên bố với bên ngoài, khi mùa Xuân tới, cũng chính là mùng Một tháng Giêng sẽ lập quốc, định quốc hiệu là Đại Hạ, định đô thành là Tiêu Châu, sau khi định đô đổi tên gọi là U Châu.
Địa vực của Đại Hạ cơ hồ tương đương với nửa Thịnh Đường, khoan nói tới các đại thành thị nằm trong đó như U Châu, Lương Châu, Sa Châu vân vân, hơn nữa còn chinh phục một ít nước nhỏ cùng thành bang biên thùy Tây Vực.
Phòng tuyến Hoàng Hà chính là ranh giới giữa Thịnh Đường cùng Đại Hạ, triều đình bị mất ngàn dặm giang sơn ở Hà Tây, muốn thu phục nhưng hữu tầm vô lực. Lại e sợ quân đội Mã Đạo Viễn thừa thể đánh qua Hoàng Hà, uy hiếp an toàn Lan Châu, bèn biến Lan Châu thành tiền tuyến, kiến tạo phong hỏa đài dọc theo bờ sông, tử thủ Hoàng Hà.
Quân đội Mã Đạo Viễn cũng không đánh qua Hoàng Hà, y biết trong thời gian ngắn triều đình căn bản không thể phái binh tới thu phục Lương Châu, cũng thừa cơ hội này xây dựng phòng tuyển Hoàng Hà.
Hai bên cũng muốn tử thủ, Hoàng Hà trở thành ranh giới, tạo nên cục diện giằng co cách một con sông.
Đợi đến mùa Đông này qua đi, sang năm ai muốn tấn công đối phương sợ rằng chỉ là hy vọng xa vời.
Chuyện này chấn động cả thiên hạ, vốn là toàn bộ khu vực Tây Bắc đều là của Thịnh Đường, nhưng sau khi Mã Đạo Viễn phản loạn, Sa Châu, U Châu cùng Cam Châu đều không thuộc về Thịnh Đường nữa, duy chỉ có Lương Châu vẫn còn ở trong tay của triều đình.
Hiện tại thì sao, sơn hà vạn dặm trở thành một quốc gia khác, quân đội của triều đình vô lực đánh sang bên kia Hoàng Hà, những chuyện này làm cho Triệu Nguyên Khuê mới lên ngôi Hoàng đế phải đau đầu nhức óc.
Tin tức truyền đến Trung Nguyên, truyền đến Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân luôn luôn tương đối quan tâm chuyện quốc gia, nhưng đối với chuyện này, hắn căn bản không muốn quản, cũng không có năng lực mà quản. Người giang hồ nên có dáng vẻ người giang hồ, hơn nữa còn là người xuất gia.
Nhưng trong này có một tin tức đưa tới sự chú ý của Hoắc Nguyên Chân.
Đó là trong trận chiến Lương Châu, có người giang hồ trợ giúp quân đội Mã Đạo Viễn đánh tan quân đội triều đình.
Lúc đó cửa ra duy nhất chính là cửa chính doanh trại, những địa phương còn lại cũng đã biến thành biển lửa.
Bởi vì người của Mã Đạo Viễn cũng muốn lưu cho mình một lối ra vào, cho nên ở cửa chính này cũng không có lửa.
Cửa chính là sinh tử môn duy nhất, phải biết trong này có mười vạn quân đội chuẩn bị chạy trốn, nếu như tất cả xung phong, người nào có thể ngăn được?
Cho nên chuyện này, theo Hoắc Nguyên Chấn thấy cơ hồ là không thể tưởng tượng.
Nhưng sự thật chính là mười vạn người triều đình không có xông ra, bởi vì chẳng những Mã Đạo Viễn bố trí máy bắn đá, cung tiễn thủ cùng với rất nhiều chướng ngại vật ở cửa ra, hơn nữa còn có một đám người giang hồ tham dự trong đó.
Lúc ấy chỉ huy quân đội triều đình xung phong là Âu Dương tướng quân chủ soái quần chinh Tây Thịnh Đường, nhưng Âu Dương tướng quân mới vừa ló đầu ở hậu phương, một ngọn phi đao liền bay vụt qua thiên quân vạn mã, một đao giết chết Âu Dương tướng quân.
Chủ soái vừa chết, mấy tên phó quan mạnh ai nấy đánh, dẫn thủ hạ quân sĩ xung phong lung tung, kết quả là tạo cơ hội cho quân đội Mã Đạo Viễn.
Mặc dù tin tức không phải là rất cặn kẽ, nhưng Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn có thể tưởng tượng trong cuộc chiến này, những người giang hồ kia có tác dụng quan trọng tới mức nào.
Có thể nói mới bắt đầu một đao giết chết chủ soái Thịnh Đường, mang đến tác dụng cơ hồ là quyết định.
Nếu như chủ soái không chết, quân đội Mã Đạo Viễn chưa chắc đã có thể ngăn được. Bởi vì lúc ấy là đánh lén ban đêm, quân đội Mã Đạo Viễn vào thành còn chưa tới vạn người, nhưng mấy ngàn người như vậy lại có thể ngăn chặn hơn nửa canh giờ, rốt cuộc chờ đến khi viện quân đến, hoàn toàn hủy đi số mạng đại quân triều đình.
Nếu như lúc ấy quân đội triều đình lao ra ngoài tiêu diệt quân đội Mã Đạo Viễn, như vậy Lương Châu cũng sẽ không mất, thậm chí còn có thể tổ chức phản công, hết thảy sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Cho nên một đao kia, theo Hoắc Nguyên Chân thấy là một đao mấu chốt nhất.
Tính tình Âu Dương tướng quân vô cùng cẩn thận, coi trọng tính mạng mình hơn bất cứ thứ gì, lúc xung phong chỉ huy từ xa nhưng vẫn bị người dùng một đao giết chết, có thể thấy được người xuất thủ này tuyệt đối là một cao thủ, Hoắc Nguyên Chân suy đoán là một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang suy đoán xem cao thủ này có phải là nam tử sử dụng phi đao mà mình đã gặp lần trước hay không, chợt có một tin tức khác truyền tới.
Chính là Mã Đạo Viễn sắp lên ngôi Hoàng đế Đại Hạ tuyên bố, lập Lạc Hoa thần giáo là quốc giáo, phàm là con dân Đại Hạ đế quốc không thể tín ngưỡng những giáo phái khác.