Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cứ như vậy, có lẽ trị liệu Mộ Dung Thu Vũ nhiều nhất không thể qua được tiết Nguyên Tiêu.
Nghĩ đến thời gian cấp bách, nhất thời trong lòng Hoắc Nguyên Chân lạnh như băng.
Trị liệu Mộ Dung Thu Vũ trước tiết Nguyên Tiêu, mình chỉ có cơ hội quay thưởng Tết, nếu như lần này vẫn không quay trúng Tuyệt Tình Thảo, có thể sẽ không cứu được Mộ Dung Thu Vũ.
Còn có hai ngày mà thôi, có thể quay trúng hay không? Hoắc Nguyên Chân không nắm chắc chút nào, dù sao Hệ Thống cho ra phần thưởng gì, hắn cũng không thể khống chế.
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng đẩy cửa sổ Phương Trượng viện ra, một cỗ khí lạnh ập vào mặt.
Hít sâu một hơi khí lạnh, tinh thần hắn trở nên phấn chấn.
Hôm nay là Hai Mươi Chín tháng Chạp, trong Thiếu Lâm tự bận rộn, xuất gia cũng vậy, nhập thể cũng vậy, chuẩn bị bước sang năm mới.
Quét tuyết, treo liên Xuân, tụng kinh cầu phúc vân vân, các tăng nhân Thiếu Lâm đều có chuyện làm.
Hoắc Nguyên Chân cũng thay áo mới đẹp, có Ninh Uyển Quân ở đây, y phục Hoắc Nguyên Chân có người cung ứng, tăng bào được may rộng rãi nghiêm chỉnh, hơn nữa bề ngoài đẹp đẽ, mặc rất thoải mái.
Trong thiên hạ hòa thượng có đãi ngộ như vậy, sợ là trừ hắn ra cũng không có người thứ hai.
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ một hồi, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi phòng, đi ra phía ngoài.
Nghỉ ngơi một chút cũng không sao, trong thời gian qua đường kính luồng khí trong cơ thể hắn đã vượt qua một thước bốn mươi lăm, còn cách một thước rưỡi không xa.
Chỉ cần đến một thước sáu, Đồng Tử Công hắn có thể lên cấp lần nữa, đạt tới Tiên Thiên trung kỳ.
Sắp Tết rồi, không thể tu luyện mãi, nên thả lỏng một chút, đi ra ngoài dạo chơi.
Đi tới trong sân, hai người Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo đang treo đèn lồng màu đỏ trên cửa cho hắn.
- Sư phụ, sư phụ...
Thấy Hoắc Nguyên Chân hiếm khi đi ra, hai người Tuệ Nguyên rối rít chào hỏi.
- Đây là năm đầu tiên các ngươi ở Thiếu Lâm, có cảm giác thế nào?
Tuệ Đạo cười nói:
- Rất tốt, sư phụ, chỉ là một điểm không hài lòng lắm
- Cái gì không hài lòng cứ việc nói, đừng nhắc tới chuyện nhậu nhẹt.
Tuệ Đạo nói:
- Sư phụ, Thiếu Lâm chúng ta dầu gì cũng là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, phải chăng là địa vị trên giang hồ rất cao?
- Đây là tự nhiên, phàm là môn phái có thể đảm nhiệm môn phái nhất đẳng bên trong Võ Lâm Minh, tất cả đều là đại phái thống lãnh một phương. Hiện tại trên giang hồ, Thiếu Lâm chúng ta coi như là một môn phái nhất đẳng, hắn không kém gì các môn phái như Cái Bang, Võ Đang, Không Động, chỉ dưới Hồ Điệp cốc cùng Thiên Sơn Thánh Hỏa giáo.
Lúc này Tuệ Nguyên ở bên cạnh tiếp lời:
- Sư phụ, nếu chúng ta là môn phái nhất đẳng, vậy những môn phái nhị đẳng, tam đắng, mạt đẳng còn lại nên tới Thiếu Lâm chúng ta chúc Tết mới phải, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết tôn trọng môn phái nhất đẳng sao?
Nghe thấy Tuệ Nguyên nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút.
Tự nhiên hắn không quan tâm tới chuyện những môn phái khác tới bái phỏng, cũng không quan tâm lễ vật người ta đưa tới, những quả thật chuyện này có vẻ quỷ dị.
Khoan nói môn phái nhất đẳng Thiếu Lâm mình cao quý tới mức nào, người trong Võ Lâm Minh đều biết lần trước Triệu Vô Cực phản loạn, là do Hoắc Nguyên Chân liên thủ cùng Đông Phương Tình mới dẹp yên cục diện, thậm chí có thể nói rằng Đông Phương Tình là do hắn cứu.
Người người đều biết phương trượng Thiếu Lâm quan hệ không cạn cùng Đông Phương Minh chủ, tại sao những người giang hồ ngã theo chiều gió này lại tỏ ra không nghe không thấy không hỏi Thiếu Lâm như vậy?
Nhớ lại một thời gian trước, Thiếu Lâm mới vừa trở thành môn phái nhất đẳng, còn có thật nhiều môn phái giang hồ tới đây lấy lòng. Hiện tại mắt thấy sắp sửa Tết đến, không ngờ rằng không thấy một người nào tới, tình huống như vậy quả thật hết sức khác thường.
Chẳng lẽ trong này có cái gì ảo diệu sao?
Lúc này Tuệ Đao nói tiếp:
- Sư phụ, ngày hôm qua trò chuyện cùng Giáo Viễn sư điệt, tán gẫu về chuyện mới xảy ra gần đây trên giang hồ. Y là Tri Khách tăng trước cửa, biết chuyện rất nhiều, nói rằng môn đình của Võ Đang phát hiện tại có vô số môn phái giang hồ đổ xô tới, chúc Tết cho tên Linh Hư Tử kia.
- Đi Võ Đang chúc Tết Linh Hư Tử ư?
Hoắc Nguyên Chấn thầm nghĩ, Thiếu Lâm Võ Đang đều là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, lần trước lúc phản loạn Triệu Vô Cực, Linh Hư Tử kịp thời hối ngộ, thật ra cũng có thể nói là ngã theo chiều gió, nhờ vậy được Đông Phương Tình tha thứ.
Cho nên Võ Đang vẫn là môn phái nhất đẳng bên trong Võ Lâm Minh, vốn là Không Động cùng Cái Bang lại là không có uy phong như ngày xưa, e sợ Đông Phương Tình có một ngày tới cửa tìm bọn họ tính sổ, cho nên dù bọn họ còn mang danh môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, cũng không có bao nhiêu uy thế nữa.
Chỉ có Võ Đang vẫn còn sôi nổi bên trong Võ Lâm Minh, nhưng sôi nổi thế nào cũng không thể sánh bằng Thiếu Lâm mới phải, vì sao những người khác không thấy rõ tình thế như vậy?
Tuệ Nguyên vẫn còn đang nói:
- Dựa vào cái gì Võ Đang trở nên uy phong như vậy? Đệ tử còn nghe nói lần trước trong trận chiến Hồ Điệp cốc, chưởng môn Võ Đang thua thiệt không ít dưới tay sư phụ, những nhân sĩ giang hồ kia thật đúng là ngu xuẩn, lại không biết phân rõ môn phái nào nặng hay nhẹ.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Từ trước tới nay người giang hồ cũng không ngu xuẩn, tối thiểu ở những chuyện nhỏ nhặt này, bọn họ càng thông minh hơn bất kỳ ai khác. Chúng ta không hiểu dụng ý của bọn họ, có lẽ là vì chúng ta còn có chuyện chưa hiểu rõ ràng mà thôi.
Tuệ Đao tiếp một câu:
- Sư phụ, dường như Giác Viễn sư điệt biết rất nhiều chuyện, tin tức của y linh thông nhất Thiếu Lâm ta, tin tức của chúng con đều nghe được từ chỗ của y. Hay là để con gọi y tới cho sư phụ hỏi?
- Không cần, hôm nay vừa hay rảnh rỗi vô sự, vi sư đi dạo chơi trong chùa, thuận tiện đến thăm Giác Viễn một chút.
Hoắc Nguyên Chân nói vài câu với hai người Tuệ Nguyên, sau đó đứng dậy đi bên ngoài Phương Trượng viện.
Trên đường đi, tăng lữ rối rít thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, ai nấy đều toát ra niềm vui đón năm mới sắp đến.
Trong sân đã được quét qua, nhưng trên trời lại bất ngờ có tuyết rơi, phủ lên một lớp thật mỏng.
Hoắc Nguyên Chân chân đạp tuyết, phát ra tiếng vang lào xào khe khẽ, đi từng bước một về phía cửa chùa.
Dọc trên đường đi gặp Nhất Đăng, Hoắc Nguyên Chấn bèn hỏi lão xem tình huống Tây Vực thế nào, Nhất Đăng trả lời có chút hàm hồ, xem ra vẫn còn chưa tra rõ.
Hoắc Nguyên Chân cũng không hỏi nhiều, tiếp tục tiến về phía trước, đi tới cửa chùa.
Hôm nay là ngày Hai Mươi Chín, ngoại trừ những khách dâng hương đặc biệt thành kính ra, cũng không có bao nhiêu người đến chùa miếu dâng hương, mọi người đều chuẩn bị đón năm mới ở nhà.
Tín đồ nhà Phật thông thường đều thờ phụng Phật tổ ở nhà, mồng Một ngày rằm mới lên chùa dâng hương, ngoài ra cũng ít khi chạy tới chùa miếu.
Đi tới cửa chùa, chỉ thấy Giác Viễn ở chỗ này rất thanh nhàn, thậm chí y còn đang luyện tập La Hán Quyền ở trước cửa.
Hoắc Nguyên Chân đứng ở đó nhìn Giác Viễn đánh xong quyền, mới nhẹ nhàng vỗ tay nói:
- Cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, luyện tập La Hán Quyền đệ tử mới nhập môn tu luyện này, quả nhiên có thể dung hội quán thông rất nhanh, lúc xuất quyền không hề vấp váp, tự nhiên mà thành, khá, khá lắm.
Giác Viễn luyện quyền đến nỗi nhập thần, lúc này mới chú ý thấy Hoắc Nguyên Chân đi tới, vội vàng thu quyền thi lễ:
- Phương trượng, đệ tử luyện tập nhập thần, không có chú ý ngài đến đây lúc nào.
- Không sao, ta cũng là mới vừa tới đây.
Hoắc Nguyên Chân đi tới, nhìn Giác Viễn
- Nghe nói người ngày ngày thủ vệ sơn môn, biết được không ít tin tức giang hồ, bần tăng xin hỏi người mấy vấn đề.
- Phương trượng cứ hỏi, đệ tử biết gì nói nấy.
- Ngươi có biết chuyện Võ Đang phái kia rốt cục là thế nào không?
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi tới vấn đề này, Giác Viễn do dự một chút:
- Tin tức này, đệ tử cũng là thỉnh thoảng nghe nói, cũng không chứng thực được, không rõ thật giả cho nên mới không bẩm báo phương trượng. Vốn đệ tử tính sau khi xác nhận mới bẩm báo phương trượng.
- Chờ xác nhận xong hết thảy, lúc ấy đã quá muộn màng, hiện tại nói cho ta biết đi.
- Dạ, phương trượng, mấy ngày trước đây đệ tử ở trước cửa đón khách, có mấy người trong giang hồ tới, trong đó có người nói tới chuyện này, đệ tử nghe thấy mấy câu. Một người trong đó nói, môn phái bọn họ lên núi Võ Đang thăm viếng chưởng môn Võ Đang Linh Hư Tử, nói hôm nay rất nhiều người cũng đi, nếu như đi chậm, chỉ sợ Linh Hư Tử còn không tiếp đãi nữa là...
- Sau đó lại có người khác hỏi, Thiếu Lâm Võ Đang đều là môn phái nhất đẳng giang hồ, tại sao nhiều người đi Võ Đang chúc Tết như vậy mà không đi Thiếu Lâm?
Hoắc Nguyên Chân nghe đến đó, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng lại dựng đứng lỗ tai lắng nghe, bởi vì hắn cũng rất muốn biết chuyện này
- Người đầu tiên nhỏ giọng nói mấy câu, nếu không phải công lực đệ tử đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không cách nào nghe được y nói cái gì.
- Y nói gì vậy?
- Người kia nói... Nói chưởng môn Võ Đang Linh Hư Tử sắp tiếp nhận vị trí võ lâm Minh chủ, muốn đi chúc Tết phải đi sớm, chúc Tết Minh chủ tương lai sớm còn có thể được may mắn.
- Cái gì?!
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, vì sao Linh Hư Tử sắp sửa đảm nhiệm Minh chủ?
Nếu như đảm nhiệm Minh chủ, thế nào cũng sẽ không đến phiên Linh Hư Tử, bởi vì vị trí Minh chủ này, Hoắc Nguyên Chân đã sớm coi như mình độc chiếm, tuyệt đối không cho người khác nhúng tay vào, liên quan tới một trong ba nhiệm vụ Hệ Thống.
Đừng nói Đông Phương Tình vẫn còn, cho dù là Đông Phương Tình không có ở đây, không phải là Hoắc Nguyên Chấn tiếp nhận, luận võ công cũng là chưởng phái Không Động Động Huyền Tử tương đối thích hợp hơn một chút, làm sao có thể tới phiên Linh Hư Tử...
Huống chi Đông Phương Tình đột phá Tiên Thiên viên mãn, nàng chưa từng nói chủ động từ đi vị trí Minh chủ, người nào dám dòm ngó?
Đông Phương Tình không muốn tiếp tục làm Minh chủ nữa, nhưng Hoắc Nguyên Chân ước định cùng nàng, chỉ chờ qua năm, đến mùng Chín tháng Chín đại tuyến Minh chủ, Đông Phương Tình sẽ trợ giúp Hoắc Nguyên Chân lấy được vị trí Minh chủ.
Bởi vì chỉ có đến sang năm đại tuyển Minh chủ, khi đó tiếp nhận mới là danh chính ngôn thuận, cũng không ai nói được gì.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân rất yên tâm, chỉ cần có Đông Phương Tình, vị trí Minh chủ này tuyệt đối sẽ không bay đi đâu được.
Trừ phi Đông Phương Tình không có ở đây, Võ Lâm Minh mới có thể phát sinh biến cố.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ Đông Phương Tình thật sự xảy ra vấn đề?
Sẽ không... Đông Phương Tình là Tiên Thiên viên mãn, tuyệt đối không thể dễ dàng xảy ra vấn đề như vậy. Trên giang hồ này, trừ lão ma Đinh Bất Nhị biến mất trăm năm kia ra, không ai là đối thủ Đông Phương Tình.
Nhưng... Nếu như Lý Thanh Hoa sử dụng tuyệt kỹ phi đao cũng tiến vào Tiên Thiên viên mãn thì sao?
Hoắc Nguyên Chân càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng hỏi Giác Viễn:
- Người kia còn nói cái gì?
Giác Viễn suy nghĩ một chút:
- Người kia còn nói mấy câu nói, dường như là ý nói, Thiên Sơn có người đi tới Võ Đang chính là vì trợ giúp Linh Hư Tử lấy được địa vị Minh chủ, còn nói...
- Còn nói cái gì? Ngươi cứ việc nói không sao.
- Người kia còn nói, nói Nhị sư tỷ đã chết, người từ Thiên Sơn tới đã xác nhận chuyện này, cho nên Linh Hư Tử mới dám yên tâm chuẩn bị đảm nhiệm vị trí Minh chủ. Bởi vì đệ tử không mấy tin tưởng chuyện này, cho nên mới không bẩm báo với phương trượng.
- Cái gì, Đông Phương Tình chết...
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, cảm giác hết thảy trước mắt như biến thành màu đen.
Giác Viễn cũng nhìn phương trượng, y biết, tựa hồ phương trượng có quan hệ rất tốt cùng Nhị sư tỷ, hôm nay lời đồn Nhị sư tỷ chết, không biết phương trượng sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích, mắt nhắm lại rồi mở ra nhìn Giác Viễn một cái, chậm rãi lên tiếng nói:
- Lời đồn, không đáng tin...
Hoắc Nguyên Chân nghe nói tin Đông Phương Tình chết cũng không lộ vẻ gì, mà là tiếp tục hỏi thăm Giác Viễn một ít tình huống.
Chuyện đại khái chính là như vậy, Giác Viễn nghe người ta nói, người từ Thiên Sơn mang đến tin tức nói là Đông Phương Tình đã chết ở Tây Vực, không có nói nguyên nhân chết cụ thể.
Những tin tức này tựa hồ được Võ Lâm Minh xác nhận, cho nên Linh Hư Tử mới dám tranh đoạt vị trí Minh chủ.
Tin tức này đã truyền ra bên trong Võ Lâm Minh, bởi vì lần trước chiến đấu, nội bộ Võ Lâm Minh cũng tổn thất không nhỏ, chưởng phái Không Động sợ tội mà chạy, Linh Hư Tử đã là nhân vật cấp nguyên lão bên trong Võ Lâm Minh.
Hơn nữa người Thiên Sơn tới cố ý trợ giúp Linh Hư Tử lấy được địa vị Minh chủ, những môn phái giang hồ xuôi theo chiều gió kia thấy tình huống này lập tức thi nhau đầu phục Linh Hư Tử.
Mà Thiếu Lâm vốn giao hảo cùng Đông Phương Tình, bởi vì Đông Phương Tình đã chết, trở thành mối họa tránh không kịp trong mắt của mọi người.
Ai cũng biết lúc trước Linh Hư Tử bị thực lực Đông Phương Tình bức bách, không thể không cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Hiện tại Đông Phương Tình đã chết đi, chắc chắn Linh Hư Tử sẽ không còn nể mặt Thiếu Lâm tự nữa. Thiếu Lâm tự vừa mới lên làm môn phái nhất đẳng không được bao lâu, e rằng không lâu sau sẽ bị xóa tên khỏi Võ Lâm Minh.
Nhất định Linh Hư Tử sẽ mượn cơ hội này báo thù rửa nhục, thuận tiện lập uy giang hồ.
Dĩ nhiên những chuyện này đều là Hoắc Nguyên Chân phân tích ra được, lời của Giáo Viễn cũng không có cặn kẽ như vậy.
Biết những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân tùy tiện nói mấy câu cùng Giác Viễn, sau đó liền xoay người đi trở về.
Đi thẳng trở lại trong Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân mới hơi mệt mỏi ngồi xuống, trong lòng suy tính xem chuyện này là thật hay giả.
Có thể được công nhận bên trong Võ Lâm Minh, có thể thấy được chuyện này có khả năng chân thật là rất lớn.
Hôm nay Đông Phương Tình đã đi Tây Vực hơn ba tháng, nhưng vẫn không có ở một chút tin tức truyền về, mà Tây Vực sắp thành lập Đại Hạ quốc, rất có thể cừu nhân Lý Thanh Hoa của Đông Phương Tình chính là giáo chủ Lạc Hoa thần giáo.