Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Có lẽ là Ninh Uyển Quân là nữ nhân, hơn nữa bề ngoài xinh đẹp, tuổi tác cũng xấp xỉ Mộ Dung Thu Vũ, lại thêm hiện tại tay chân nàng không có sức lực, mặc cho Ninh Uyển Quân ôm mình vào lòng.
Vô lực tựa vào trong ngực Ninh Uyển Quân, lòng Mộ Dung Thu Vũ còn vẫn còn sợ hãi Hoắc Nguyên Chân, len lén nhìn hòa thượng này một cái, sau đó nói nho nhỏ với Ninh Uyển Quân:
- Nàng tên là Ninh Uyển Quân ư?
- Không sai, ta chính là Ninh Uyển Quân, ta biết nàng, nàng tên là Mộ Dung Thu Vũ, trên giang hồ, người ta xếp hai chúng ta ngang nhau.
Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái:
- Không sai, ta cũng biết nàng, nàng là Thánh Nữ Ma giáo, người khác gọi chúng ta là Tà Đạo Song Kiều, trước kia ta còn không phục, bây giờ nhìn thấy nàng mới cảm nhận được nàng đẹp dường nào.
Ninh Uyển Quân khẽ cười một cái:
- Chỉ là lời đồn đãi của một ít người giang hồ trong lúc rảnh rỗi mà thôi, ngược lại Thu Vũ nàng mới thật là đẹp. Nàng biết không, trong thời gian nàng ngã bệnh, lúc ta cùng Thái Y tỷ không có chuyện gì làm cũng ở bên cạnh ngắm nàng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng thật đẹp.
Mộ Dung Thu Vũ có vẻ ngượng ngùng, sau đó nhìn về phía La Thái Y, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- À, còn chưa giới thiệu cho nàng biết, đây là Thái Y tỷ, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y, một trong Tứ Đại Pháp Vương Thánh giáo chúng ta trước kia, cũng là người dạy ta võ công. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao hả, Thái Y tỷ cũng rất đẹp.
Mộ Dung Thu Vũ đã nghe nói qua danh tiếng La Thái Y. Là nữ tử duy nhất bên trong Tứ Đại Pháp Vương, danh tiếng La Thái Y còn nổi trội hơn ba Pháp Vương còn lại rất nhiều, hơn nữa còn là một mỹ nữ.
Vì vậy nàng gật đầu một cái:
- Thì ra đây chính là Thái Y Phượng Hoàng, quả nhiên xinh đẹp giống như phượng hoàng.
La Thái Y mỉm cười đi tới, nói với Mộ Dung Thu Vũ:
- Thu Vũ muội muội, không nên nói như vậy, ta lớn hơn các ngươi chừng mười tuổi, đã già rồi, xinh đẹp nỗi gì nữa.
Mộ Dung Thu Vũ vội vàng lắc đầu:
- Nào có chuyện đó, Thái Y tỷ nhìn qua nhiều nhất hai mươi tuổi, xấp xỉ như muội mà thôi.
- Thu Vũ muội muội thật sự là biết nói chuyện, Uyển Quân, để cho ta ôm nàng một cái được không?
Mộ Dung Thu Vũ bây giờ mới vừa tỉnh lại, cả người không có một chút khí lực, mềm nhũn, giống như một con búp bê hết sức đáng thương, La Thái Y nhìn qua đã thích, giơ tay ra muốn đón lấy nàng.
Ninh Uyển Quân mỉm cười đưa Mộ Dung Thu Vũ tới, mặc dù nàng cũng là nữ tử mềm yếu nhưng dù sao cũng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Được nội lực gia trì, sức lực lớn hơn người bình thường rất nhiều, ôm Mộ Dung Thu Vũ không có vẻ cật lực chút nào.
Mộ Dung Thu Vũ có lòng phản đối, nhưng thật sự là không có khí lực, huống chi để cho tỷ tỷ xinh đẹp này ôm một cái cũng không phải vấn đề lớn lao gì, bèn mặc cho nàng ôm.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân có vẻ nóng nảy, các nữ tử này nói chuyện với nhau toàn là đề tài của nữ nhi, hắn không thể xen vào. Mắt thấy thần trí Mộ Dung Thu Vũ khôi phục một ít, liền vội vàng hỏi:
- Thu Vũ, nàng nhìn ta một chút, chẳng lẽ nàng không nhận ra ta sao?
Mộ Dung Thu Vũ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó lập tức quay đầu úp mặt vào vai La Thái Y.
- Thái Y tỷ, hòa thượng này là ai? Hắn nhìn qua thật là đáng sợ, tỷ ngàn vạn lần không nên giao muội cho hắn.
La Thái Y ngẩn người một chút, sau đó nở một nụ cười, nói với Mộ Dung Thu Vũ:
- Muội yên tâm đi, hòa thượng này không dám làm gì muội, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không giao muội cho hắn.
Hoắc Nguyên Chân nghe qua có chút nhức đầu, nói với Mộ Dung Thu Vũ:
- Thu Vũ, nàng xoay người lại, làm sao nàng có thể không quen biết ta được? Nàng không quen biết bất cứ kẻ nào cũng không sao, nhưng không thể không quen biết ta!
Nhưng hắn càng nói, Mộ Dung Thu Vũ lại càng trốn kỹ sau lưng La Thái Y, vội vàng nói:
- Không được! Ta không quen biết ngươi, ngươi không nên tới, nơi này là phòng của nữ tử, một mình hòa thượng người vào để làm gì? Mau đi ra!
Thấy dáng vẻ Mộ Dung Thu Vũ, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng ý thức được, tựa hồ nàng thật sự không quen biết Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù không biết đây là tại sao, nhưng các nàng hiểu, lúc này nhất định không thể tiếp tục kích thích Mộ Dung Thu Vũ nữa.
Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu điểm này, nhưng bị Mộ Dung Thu Vũ quên lãng như vậy, hắn lại càng không cam lòng, suy nghĩ một chút nói:
- Thu Vũ, không phải là võ công nàng không còn sao? Ta cho nàng biết, võ công của nàng là bị ta hấp thu, tất cả nội lực của nàng đều bị ta hấp thu, nàng biết không?
Vốn hắn muốn nói sau khi ta hấp thu nội lực của nàng mới chữa thương cho nàng, những lời còn chưa dứt, nước mắt Mộ Dung Thu Vũ đã trào ra khóe mắt, nói với Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y:
- Thái Y tỷ, Uyển Quân, tại sao hòa thượng này lại phế võ công của ta? Hắn đã làm gì ta? Sư phụ ta ở nơi nào? Ta muốn sư phụ giúp ta báo thù.
Nữ tử này tu luyện qua Mỹ thuật, hơn nữa đạt tới mức tự nhiên, mặc dù không có cơ hội thi triển đối với người khác, nhưng Mị thuật này đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, mặc dù võ công mất hết nhưng Mị thuật vẫn còn.
Trong lúc nói chuyện chợt rơi lệ, khiến cho người ta nhìn thấy phải đau lòng, trong khoảnh khắc này Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cảm giác hình như Hoắc Nguyên Chân là một tên bại hoại thập ác bất xá, hù dọa thiếu nữ người ta tới mức này.
Ninh Uyển Quân nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, chúng ta cũng không biết tại sao lại phát sinh chuyện như vậy, nhưng bây giờ ngươi không nên khinh suất hù dọa nàng. Nàng đã là người bình thường, bây giờ thân thể quá yếu, không chịu đựng được người hù dọa.
- Ai... Ai hù dọa nàng chứ?!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân hết sức bất đắc dĩ, nhưng không biết vì sao Mộ Dung Thu Vũ không nhận ra mình.
Trong lòng tính toán một hồi, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân ý thức được, những ký ức khác của Mộ Dung Thu Vũ vẫn rất rõ ràng, thậm chí còn biết Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y, còn nhớ sư phụ của mình, nhưng lại không nhận ra hắn...
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở Tuyệt Tình Thảo hay sao?
Vội vàng mở Hệ Thống ra, Hoắc Nguyên Chân muốn tra xét phần giải thích phần thưởng của Hệ Thống một chút.
Phàm là phần thưởng quay thưởng đạt được, bên trong Hệ Thống đều có ghi lại, hơn nữa có nói rõ chuyện liên quan tới phần thưởng.
Phần thưởng cuối cùng chính là Tuyệt Tình Thảo, sau khi Hoắc Nguyên Chân mở ra, đọc hàng chữ nhỏ bên dưới lập tức hiểu ra, quả nhiên vấn đề là ở chỗ này.
“Tuyệt Tình Thảo đối ứng cùng Vong Tình hoa, sau khi trúng độc Vong Tình hoa, không thể nhớ nhung người mình yêu. Một khi nhớ sẽ phát độc, nhớ càng nhiều trúng độc lại càng sâu.”
Lúc trước sau khi Mộ Dung Thu Vũ trúng độc Vong Tình hoa, cũng là vì nhớ nhung Hoắc Nguyên Chân quá nhiều, khiến cho độc phát. Hơn nữa nàng không khống chế được nỗi nhớ trong lòng, trúng độc càng ngày càng sâu, cuối cùng đã tới mức độ như hiện tại.
“Tuyệt Tình Thảo, đối ứng cùng Vong Tình hoa, nhưng sau khi dùng giải độc Vong Tình hoa sẽ quên đi người mình yêu, ngoài ra ký ức còn lại không bị ảnh hưởng.”