Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Hoắc Nguyên Chân thật sự là khóc không ra nước mắt, tại sao vậy... Quy luật quay như vậy cũng không phải hoàn toàn có thể tin được, vì sao lại tiến thêm một bước, quay trúng một chiếc áo cà sa?
Đã cho ta bạch mã rồi, hiện tại lại cho ta một chiếc áo cà sa, chẳng lẽ thật sự muốn ta làm Đường Tam Tạng hay sao?
Suýt chút nữa quay trúng Cửu Dương chân kinh, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hết sức không cam lòng.
Hắn cắn cắn môi, cố gắng bắt buộc mình trấn tĩnh lại.
Lúc khuyên người khác thế nào, cầu không được cũng là một loại khổ, mình không thể trầm luân trong bể khổ.
Cùng may Hoắc Nguyên Chân luôn luôn rất lạc quan, vẫn có tính cầm lên được thì buông xuống được, rất nhanh đã bình phục lại.
Mặc dù lần này không thành công, nhưng mình còn có cơ hội, Cửu Dương chân kinh này chắc chắn sẽ còn xuất hiện nữa, sớm muộn gì mình cũng có thể quay trúng, vấn đề là thời gian mà thôi.
Áo cà sa thì áo cà sa vậy, để xem thử có chức năng đặc thù gì.
Đang lúc Hoắc Nguyên Chân muốn nhận lấy phần thưởng, nhưng lại không cách nào nhận lấy.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng quan sát hình về Hệ Thống, đột nhiên Hệ Thống lóe lên một trận, chính là hình ảnh kết thúc, quay trúng thứ gì cũng không thấy rõ, chẳng qua là nghe được thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Lần quay thưởng này kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận lấy.
Hoắc Nguyên Chân uể oải trả lời.
Sau khi nói xong, Hệ Thống tự động đóng lại, phần thưởng sắp xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân đưa ra hai cánh tay, hy vọng áo cà sa đó có thể tự động rơi lên trên người mình.
Nhưng áo cà sa trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, ngược lại bộp một tiếng, một quyển sách rơi xuống trước mặt hắn.
- Cái gì vậy, áo cà sa của ta đâu?
Hoắc Nguyên Chân cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng nhặt lên quyển sách trên mặt đất.
- Ủa, vì sao lại là sách?
Tâm trạng vốn có chút chán nản của hắn lại trở nên kích động, vội vàng nhạt quyển sách kia lên quan sát cẩn thận.
Vừa nhìn thấy, Hoắc Nguyên Chân lập tức há to miệng.
Đây quả thật là được nọ mất kia, không có được Cửu Dương chân kinh trong mơ ước, lại bất ngờ lấy được quyền bí tịch võ công này.
Bí tịch tuyệt đỉnh là tuyệt học của Kim Luân Pháp Vương năm xưa, thần công hộ giáo Mật tông, có tất cả mười ba tầng, luyện tập đến tầng mười là có thể đạt được lực Thập Long Thập Tượng.
Bìa da màu đen, quyển sách thật dày, trên có mấy chữ thật to rõ: Long Tượng Bát Nhã công, nửa bộ trên.
Nhìn quyển Long Tượng Bát Nhã công nửa bộ trên trong tay, lòng Hoắc Nguyên Chân lại trở nên kích động.
Mặc dù không có được Cửu Dương chân kinh quyển thứ nhất là hết sức tiếc nuối, nhưng Long Tượng Bát Nhã công này cũng đã đền bù cho mình.
Năm đó Kim Luân Pháp Vương vào Trung Nguyên, chẳng qua là luyện thành tầng thứ mười Long Tượng Bát Nhã công, đã đạt được lực Thập Long Thập Tượng, bằng vào tầng thứ mười Long Tượng Bát Nhã công này đã có thể sánh ngang cùng Trung Nguyên Ngũ Tuyệt.
Dĩ nhiên công phu ngoại gia của Kim Luân Pháp Vương cũng rất cường hãn, mà thủ đoạn tấn công cụ thể là sở đoản trước mắt của Hoắc Nguyên Chân
Bất quá cho dù quyền pháp cao minh hơn nữa, cũng không trân quý bằng Long Tượng Bát Nhã công này, dù sao đây là một quyển kỳ thư có thể thay đổi lực lượng con người từ trên căn bản.
Rất nhiều người cho là Long Tượng Bát Nhã công là nội công, nhưng thật ra là không phải.
Long Tượng Bát Nhã công cũng không thuộc về nội công tâm pháp, mà thuộc về hộ giáo thần công chí cao vô thượng của Mật tông, là một môn công pháp kích thích tiềm năng, phát huy lực lượng cường hãn phát kình. Nếu xét về nguồn gốc cũng thuộc về Phật môn, cho nên mới có thể xuất hiện bên trong Hệ Thống Phương Trượng của Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù không phải là nội lực, nhưng lại có rất nhiều diệu dụng về nội lực không thể nghĩ bàn. Ai ai cũng có thể luyện được môn võ công này, cho dù là một người ngu dốt, chỉ cần có người dạy, trong một hai năm cũng có thể luyện thành tầng thứ nhất.
Nếu như là nội công, cũng không đến nỗi ai ai cũng có thể luyện tập.
Chỉ bất quá tầng thứ hai sẽ khó khăn gấp đôi so với tầng thứ nhất, nếu như trong vòng một năm luyện thành tầng thứ hai, như vậy sẽ cần hai năm mới có thể luyện thành tầng thứ hai.
Mà tầng thứ ba là cần bốn năm, tầng thứ tư cần tám năm, cứ như vậy mà tính tới.
Nếu như dựa theo một năm tính toán, như vậy luyện thành tầng thứ mười ba Long Tượng Bát Nhã công cần hơn tám ngàn năm.
Mà tính toán từ đầu tới đuôi, lại cần hơn một vạn sáu ngàn năm.
Bình thường mà nói, không ai có thể chân chính luyện thành mười ba tầng Long Tượng Bát Nhã công, Kim Luân Pháp Vương coi như là kỳ tài tập võ, cũng bất quá chỉ luyện thành mười tầng.
Năm đó trong tiểu thuyết Thần Điêu Hiệp Lữ, Kim Luân Pháp Vương bằng vào mười tầng Long Tượng Bát Nhã công, xét về phương diện lực lượng tuyệt đối cũng đã vượt qua cao thủ tuyệt đỉnh như Chu Bá Thông.
Cho nên sau khi Hoắc Nguyên Chân quay trúng quyển Long Tượng Bát Nhã công nửa bộ trên này, lập tức rơi vào trạng thái hưng phấn đến cực độ.
Hắn vô cùng kích động mở Long Tượng Bát Nhã công ra, phía trên chú thích đây là nửa bộ trên Long Tượng Bát Nhã công, có thể bằng vào bí tịch này tu luyện tới tầng thứ bảy Long Tượng Bát Nhã công.
Lúc Hoắc Nguyên Chân dụng tâm quan sát, một cỗ lực lượng thần kỳ bắt đầu tiến vào trong cơ thể, thoải mái làm cho hắn gần như muốn cất tiếng ca vang.
Qua chừng một canh giờ, lực lượng thần kỳ trong quyển sách này biến mất, trở thành một quyển bí tích bình thường.
Mà Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác được hai tay mình múa may tràn đầy lực lượng, tựa hồ một quyền là có thể đánh nát hết thảy, đây không phải là nội lực, mà chính là lực lượng vốn có của mình.
Nhưng bên ngoài cũng không nhìn ra được chút nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn là hòa thượng mày thanh mắt sáng như trước, không nhìn ra hắn thân mang cự lực chút nào.
Vội vàng muốn thử nghiệm lực lượng trước mắt của mình một chút, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một chén trà bằng sứ xanh.
Hai ngón tay hắn hơi bóp một cái, chén trà lập tức vỡ ra thành năm bảy mảnh.
Đây mới là thần lực trời sinh!
Hai cánh tay tên Thiết Ngưu kia có lực lượng ngàn cân, nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm giác có lẽ hiện tại lực lượng tuyệt đối của y cũng không bằng mình.
Nghĩ đến Thiết Ngưu, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, nếu như Thiết Ngưu học tập Long Tượng Bát Nhã công, sẽ đạt tới một trình độ kinh khủng như thế nào đây?
Vốn là có lực lượng ngàn cân, nếu như lấy ngàn cân là khởi điểm, tu luyện tới tầng thứ mười ba, vậy chẳng phải là có thể dời non lấp bể?
Hắn tự giễu lắc đầu một cái, tư chất như Thiết Ngưu nếu muốn tu luyện xong Long Tượng Bát Nhà công tầng mười ba, chỉ sợ phải bắt đầu tu luyện từ kỷ Jura mới được.
Bất quá cho dù không thể tu luyện cao như vậy, tu luyện đến tầng bốn tầng năm cũng đã là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Chi bất quá Thiết Ngưu là do Ninh Uyển Quân để lại Thiếu Lâm nằm vùng, mặc dù y nằm vùng cũng không có giác ngộ nằm vùng, nhưng chỉ cần một ngày Ninh Uyển Quân không xuất hiện, không nói rõ chuyện này, Hoắc Nguyên Chân không có khả năng hoàn toàn tin tưởng Thiết Ngưu.
Quay thưởng Tháng Bảy kết thúc, Hoắc Nguyên Chân cất xong bí tịch Long Tượng Bát Nhã công, nghĩ thầm tìm một cơ hội truyền thụ bí tịch cho Nhất Tịnh trước. Dù sao y cũng là sư đệ của mình, phương diện trung thành không có bất cứ vấn đề gì.
Tin tức Đăng Phong huyện Trần Định Trần đại hiệp muốn đánh lôi đài cùng Thiếu Lâm tự truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Trong lòng đa số dân chúng đều nghiêng về Thiếu Lâm tự, nhưng chuyện lần này bọn họ không có chút ảnh hưởng gì, bởi vì chuyện này coi như là phân tranh trong chốn giang hồ.
Đệ tử tục gia Thiếu Lâm đả thương em vợ Trần Định, Trần Định lại đã thương đệ tử Thiếu Lâm, coi như hai bên đã kết thù.
Nếu như Thiếu Lâm đơn thuần chỉ là một Phật môn lánh đời còn đỡ, nhưng Thiếu Lâm cùng truyền thụ võ công chiếu thu đệ tử, đây rõ ràng chính là môn phái giang hồ, cho nên chuyện giang hồ vẫn phải dựa theo quy củ giang hồ để giải quyết.
Chuyện không gạt được người, mọi người cũng biết Trần Định liên thủ cùng Lợi Huyền. Hơn nữa Trần Định cũng không có ý giấu giếm, chẳng những liên thủ cùng Lợi Huyền mà còn mời bằng hữu khắp nơi chạy tới Đăng Phong huyện trợ quyền, chuẩn bị nhất cử đánh bại Thiếu Lâm.
So ra phe Thiếu Lâm kém thế hơn nhiều, cũng không có tuyên bố đặc biệt gì đáp lại chuyện lôi đài, dường như những chuyện này vô can với mình.
Mọi người không biết, Hoắc Nguyên Chân cũng muốn tìm những người này tới trợ quyền, dù sao trước mắt người Thiếu Lâm có thể xuất thủ thật sự là không nhiều lắm.
Quan Sơn Nguyệt là lá bài tẩy cuối cùng, không thể khinh suất vận dụng. Trong đám người còn lại, Thiết Ngưu có thể đánh một trận, Nhất Tịnh cũng có thể miễn cường lên đài, người nữa chính là mình.
Gần đây hắn luyện tập Long Tượng Bát Nhã công, nếu phối hợp thêm khinh công tuyệt đỉnh Nhất Vì Độ Giang cùng Sư Tử Hống, Thiết Đầu công, có lẽ xuất kỳ bất ý có thể thắng được một hai trận, nhưng chắc chắn là chưa đủ.
Nhắc tới mình cũng coi như là một “thiên tai”, đã học được Long Tượng Bát Nhã công tầng thứ bảy, còn có khinh công Nhất Vì Độ Giang cao thâm, còn có thần thông Sư Tử Hống Phật môn, nhưng thủ đoạn tấn công chân chính một chút cũng không biết.
Bây giờ cho dù là một bộ Thiếu Lâm Trường Quyền căn bản nhất, ở trong tay hắn cũng có thể phát huy ra uy lực tuyệt đại, nhưng hắn lại không biết.
Muốn bảo hắn đi học tập cũng là không thể nào, tư chất Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ tầm thường, cho dù là hắn luyện tập tới năm Thìn bão lụt cũng không thấy được hiệu quả gì. Huống chi chỉ cần quay trúng một quyển bí tịch là có thể học được, hắn dễ gì chịu khổ học tập.
Nhưng thư khiêu chiến của Trần Định đã đưa đến Thiếu Lâm, mình cũng đã chính thức tiếp nhận thư khiêu chiến.
Trên thư khiêu chiến viết rất rõ ràng, ngày rằm tháng Tám cử hành lôi đài, muốn quyết đấu chín trận cùng Thiếu Lâm, bên nào thắng được năm trận bên đó toàn thắng.
Trần Định cùng Pháp Vương tự là một phe, Thiếu Lâm tự một phe.
Trần Định lại nói, phe thất bại phải hoàn toàn thối lui ra khỏi núi Thiếu Thất, trên núi Thiếu Thất chỉ có thể có một môn phái Phật học.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không đồng ý yêu cầu này, bởi vì Pháp Vương tự đã không còn năng lực cạnh tranh cùng Thiếu Lâm, bây giờ ở lại núi Thiếu Thất cũng là kéo dài hơi tàn, cho nên hoàn cảnh giữa hai phe không đồng nhất.
Hoắc Nguyên Chân cộng thêm một điều kiện, nếu như Trần Định muốn tham dự tranh đấu giữa Thiếu Lâm tự cùng Pháp Vương tự, như vậy nhất định phải trả giá đủ cao: Nếu như thua, mời Trần Định giao ra tất cả sản nghiệp của y ở Đăng Phong huyện.
Trần Định ở Đăng Phong nhiều năm, hiện tại cũng không thiếu sinh ý: Hai cửa hàng gấm lụa, một khách sạn tửu lâu cùng một cửa hàng thợ rèn quy mô rất lớn, đều đang làm ăn tấp nập, giá trị không nhỏ.
Thiếu Lâm hiện tại cũng hết sức tấp nập phồn hoa, tín đồ đông đảo, muốn kiếm tiền cũng không phải việc khó gì. Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là kẻ cam chịu thiệt thòi, Trần Định người muốn chia phần, vậy trước hết phải đóng phí, đừng giở trò tay không bắt giặc trước mặt bản phương trượng.
Trần Định cho rằng phe mình tất thắng, cho nên cũng đáp ứng Hoắc Nguyên Chân rất nhanh, hai bên ký giấy làm tin, hơn nữa đặc biệt mời người của huyện nha chứng kiến, chuyện này đã định như vậy.
Sau đó bên ngoài không ngừng có tin tức Trần Định mời võ lâm cao thủ trợ quyền truyền tới.
- -----
- Mạc Bắc Song Quỷ, cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, sở trường sử dụng quỷ đầu đạo, tướng mạo xấu xí, hai người có một bộ phương pháp hợp kích đặc biệt, nếu hai người liên thủ, thậm chí có thể ngăn cản cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ.
Bên trong căn phòng của Hoắc Nguyên Chân, Quan Sơn Nguyệt cầm một phần tình báo, phía trên đều là võ lâm cao thủ Trần Định mời được trong khoảng thời gian này, lão nhất nhất đọc cho Hoắc Nguyên Chân nghe:
- Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn, kẻ đứng cuối trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm, cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, chính là sự thúc Trần Định, cũng là một trong hai tên cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ mà hiện tại Trần Định mới được.
Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm... Hậu Thiên hậu kỳ, Hoắc Nguyên Chân xoa xoa đầu, chuyện phát triển có chút không ngờ, mắt thấy còn có mười mấy ngày nữa sẽ tới ngày rằm tháng Tám, bên Trần Định không ngừng có cao thủ tới. Nhất là hai tên cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ đến, rốt cục mang đến cho Hoắc Nguyên Chân chút áp lực.
- Trần Định còn có sự phụ ư?
- Đúng vậy phương trượng, trên thực tế người trong giang hồ phần lớn đều có sư phụ. Sư phụ Trần Định là Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn đứng hàng thứ hai trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm. Bốn người này đều sử bảo kiếm, hành sự từ trước tới nay cũng tự xưng là chính đạo, ở Giang Nam cũng có chút danh tiếng.
- Tứ Tiểu Danh Kiếm, vậy có phải có Tứ Đại Danh Kiếm hay không?
Hoắc Nguyên Chân thuận miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy, trên thực tế quả thật có Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm, Tứ Đại Danh Kiếm coi như lợi hại, bất cứ tên nào trong số bốn lão quái vật kia tới đây, sự đệ ta chỉ có nước chạy vắt giò lên cổ. Bọn họ gồm có...
- Dừng, trước tiên khoan nói tới chuyện Tứ Đại Danh Kiếm, nói tiếp trước mắt, bọn họ còn mời một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ là ai?
Hoắc Nguyên Chân tạm thời không muốn tạo cho mình áp lực lớn như vậy, thật là có Tứ Đại Danh Kiếm, đánh tiểu xong tới đại, nói không chừng đánh đại xong còn có lão, rất có khả năng Tứ Đại Danh Kiếm này còn có sự phụ, tạm thời khoan hỏi tới.
Quan Sơn Nguyệt cũng hiểu tâm tư Hoắc Nguyên Chân, cũng không có nói tiếp, mà cầm phần tài liệu trong tay kia tiếp tục đọc:
- Còn có một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, tên gọi Nhạc Sơn, tự xưng Thiết Hành Giả. Người này có một thân công phu hoành luyện cực kỳ cường hãn, sử một cây Hàn Thiết côn, nghe nói đã từng muốn xuất gia làm tăng, nhưng bởi vì lòng tranh đấu quá mạnh mẽ, cuối cùng không có chùa miếu nào chứa chấp, bèn tự mình mang một chiếc vòng sắt, tự hiệu Hành Gia.
- Thực lực của y đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ đỉnh phong, lại thêm bằng vào một thân hoành luyện, nói thật cho dù là đệ đây Hậu Thiên viên mãn sắp tiến vào Tiên Thiên, gặp phải y cũng cảm thấy đau đầu nhức óc.